Cảnh Tư Hàn thường ở lại tới buổi chiều mới rời khỏi, còn sẽ ở chơi với Cảnh Gia Dịch trong chốc lát. Hôm nay bị Cảnh cha răn dạy một trận, ăn cơm trưa xong nói công ty còn có việc rời đi ngay.

Cảnh Gia Dịch mở to mắt nhìn bóng dáng của Cảnh Tư Hàn, cái miệng nhỏ giật giật, như muốn kêu "Ba ba", cuối cùng vẫn rũ đầu nhỏ xuống, chỉ dùng tay nhỏ mĩm mĩm nhẹ nhàng ấn ấn quả bóng tròn.

Lạc Kim Vũ nhói lòng nhìn thấy bộ dáng đó của bé, Cảnh Gia Dịch không phải một đứa bé được cha ruột mong muốn sinh ra trên đời này, ngay cả mẹ ruột của bé sinh bé ra cũng có mục đích riêng.

"Dương Dương" 

Lạc Kim Vũ đi đến gần bé, ngồi đối diện xếp bằng hai chân.

Ai ngờ Cảnh Gia Dịch nghe được giọng nói của cô lại cầm lòng không được phát run lên, theo sau thật cẩn thận ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ tràn ngập khẩn trương, run rẩy nhỏ giọng nói: 

"Xin... xin lỗi mommy."

Lạc Kim Vũ giật mình, nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại nói xin lỗi?"

Cảnh Gia Dịch tay nhỏ vô ý thức xoa xoa chính mình vạt áo, ngập ngừng nói: "Con không phải cố ý không tìm ba ba chơi, con chỉ là...... Có chút sợ hãi......"

Nguyên chủ ký ức hiện lên trong đầu Lạc Kim Vũ, cô lập tức biết nguyên nhân tại sao Cảnh Gia Dịch lại nói lời xin lỗi.

Trừ bỏ cha mẹ Cảnh cùng con trai, nguyên chủ căn bản tìm không được cơ hội tới gần Cảnh Tư Hàn, mỗi lần Cảnh Tư Hàn trở về, nguyên chủ sẽ yêu cầu Cảnh Gia Dịch đi lấy lòng anh ta, cô cho rằng cha con liền tâm. 

Chỉ cần hai người bọn họ cảm tình tốt, một ngày nào đó Cảnh Tư Hàn sẽ có cái nhìn khác về nguyên chủ, cô ta sẽ có cơ hội trở thành chân chính Cảnh phu nhân.

Nào biết Cảnh Tư Hàn bởi vì chán ghét cô, liên quan cũng không thích Cảnh Gia Dịch. 

Động vật còn có thể cảm nhận được ai thích nó, ai không thích nó, huống chi một đứa trẻ? Thấy Cảnh Tư Hàn mãi luôn lạnh nhạt với bé, Cảnh Gia Dịch mẫn cảm nhận ra, hình như ba ba không thích mình.

Cảnh Gia Dịch một bên chờ mong phụ thân quan tâm yêu thích, một bên lại thấp thỏm lo âu, luôn co rúm người lại mỗi khi mắc sai sai. Những lúc gặp Cảnh Tư Hàn, bé nhịn không được muốn lại gần hắn, nhưng lo lắng sẽ làm ba ba chán ghét bé.

Mà mỗi lần Cảnh Gia Dịch không thể hoàn thành nhiệm vụ, nguyên chủ sẽ đem oán khí ném ở trên người bé, trách mắng bé không đủ thông minh, không đủ đáng yêu, chuyện gì cũng làm không tốt. 

Tuy rằng không đến mức bạo hành, nhưng những lời nói oán trách cùng trách cứ cũng đã để lại ấn ký trong lòng bé.

Lạc Kim Vũ nhìn thân hình nhỏ nhắn đứng trước mặt, trong lòng ngăn không được ẩn ẩn chua xót. Rõ ràng bản thân bị ủy khuất, rõ ràng bản thân đau lòng lại bi thương, lại vẫn muốn cùng cô nói lời xin lỗi, chỉ bởi vì bé không thể lấy hết can đảm nói muốn chơi cùng ba ba.

"Không cần xin lỗi" 

Lạc Kim Vũ vươn đôi tay, đem Cảnh Gia Dịch ôm lên đùi, một bàn tay đỡ lấy phía sau lưng bé, một cái tay khác nhẹ nhàng xoa xoa tóc của bé, nói tiếp: "Dương Dương không có làm sai chuyện gì hết, tại sao phải xin lỗi?"

Cảnh Gia Dịch kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt to đen như quả nho mở tròn xoe, bé lắp bắp nói: "Nhưng... là lỗi tại con, con không thể giữ ba ba ở lại......"

Lạc Kim Vũ cũng nhìn thẳng đôi mắt của bé, từng câu từng chữ nói: "Đó là bởi vì ba ba bận, không có thời gian chơi cùng Dương Dương, rõ ràng là ba ba sai nha"

"Dạ...... phải không?" Cảnh Gia Dịch vẫn giữ bộ dáng không thể tin được.

Lạc Kim Vũ trịnh trọng gật đầu, nói: "Đương nhiên, con không nhớ rõ sao, hôm nay ông nội còn mắng ba ba nữa đó?"

"Nhưng là......" Cảnh Gia Dịch vô cùng hoang mang, trước kia mommy không phải nói như vậy.

"Không có nhưng là! Dương Dương chỉ cần nhớ kỹ, đây là lỗi của ba ba. Bởi vì ba ba không có lợi hại giống như ông nội, không thể vừa làm tốt công tác đồng thời chăm sóc tốt cho gia đình" 

Lạc Kim Vũ nhìn đôi mắt trong sáng của bé, thật sự không đành lòng nói cho bé, kỳ thật Cảnh Tư Hàn chỉ là không thích bé thôi.

"Vậy..... vậy chờ Dương Dương trưởng thành, sẽ giúp ba ba, như vậy con có thể lợi hại giống như ông nội" Cảnh Gia Dịch hai mắt bừng sáng, vì bản thân nghĩ đến phương pháp này mà vui vẻ.

Lạc Kim Vũ trong lòng thở dài một tiếng, con trai ngốc ơi! Con muốn giúp người ta, người ta còn không muốn làm con giúp đâu! Cảnh thị tương lai là thiên hạ của nam chủ, người ta mới là Cảnh Tư Hàn chân chính chờ mong người thừa kế. 

Nhưng cô nói không nên lời, chỉ qua loa nói: "Dương Dương thật thông minh! Chờ sau khi Dương Dương lớn lên lại nói"

Nhìn Cảnh Gia Dịch lại lần nữa vui vẻ, Lạc Kim Vũ không biết để bé ở lại Cảnh gia đúng hay sai? Từ đầu cô nghĩ chỉ cần cô rời khỏi, không ai ở một bên khuyến khích bé làm điều sai trái, lại dựa vào nhân phẩm của cha mẹ Cảnh, tương lai bé sẽ không đi trật hướng như trong sách.

Nhưng cha mẹ Cảnh tuổi càng ngày càng cao, chờ cô vừa rời khỏi mấy năm sau Cảnh Tư Hàn cưới vợ, sinh con, Cảnh Gia Dịch một thân một người ở Cảnh gia, tình cảnh sao có thể tốt cho được.

Chạng vạng trời đột nhiên đổ mưa, Mai Uyển đứng ở mép giường nhìn lên trời mây đen dày đặc, còn cảm thán một câu: "Nhìn mây đen như vậy, chắc trong khoảng thời gian ngắn trời không thể tạnh mưa được rồi!"

Quả nhiên, trận mưa này không chỉ không dừng, mà càng lúc càng lớn. Chờ tới bảy tám giờ, ngoài trời sấm sét ầm ầm, ầm ầm ầm tiếng sấm hơi có chút dọa người.

Cho đến khi Cảnh Gia Dịch mềm như bông hỏi Lạc Kim Vũ, hôm nay có thể hay không cùng cô ngủ chung, cô đồng ý không chút do dự.

Cảnh Gia Dịch thật vui vẻ, đã thật lâu bé không có ngủ cùng mommy. Bởi vì mommy nói, con trai muốn sớm độc lập mới làm người khác thích, từ lúc bắt đầu hai tuổi, bé vẫn luôn ngủ một mình.

Lạc Kim Vũ mang Cảnh Gia Dịch đi rửa mặt, phát hiện bé thật sự rất thông minh lại hiểu chuyện, chính mình leo lên ghế nhỏ bò lên trên, vô cùng nghiêm túc đánh răng, đánh xong còn sẽ hé miệng cho cô kiểm tra, rửa mặt không khóc không nháo. 

Lạc Kim Vũ lần đầu rửa mặt cho trẻ con, nhất thời không chú ý kỹ lực tay, cho đến khi Cảnh Gia Dịch chịu không nổi mới nhỏ nhỏ giọng hô một câu "Đau", Lạc Kim Vũ nhìn gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn kia bị cô xoa đỏ bừng, tự trách bản thân.

Lạc Kim Vũ cho bé thay một bộ đồ ngủ gà con màu vàng, đem bé ôm lên trên giường của mình.

Ngày thường đúng chín giờ tối bé đã đi ngủ, nhưng bởi vì hôm nay bé rất hưng phấn nên ngủ không được, bé nằm ở trong chăn lăn một khắp giường, thân thể nho nhỏ gắt gao dựa gần Lạc Kim Vũ, một đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, không hề có chút buồn ngủ nào.

Lạc Kim Vũ giơ tay, ở trên trán bé nhẹ gõ, cười nói: "Còn không ngủ?"

Cảnh Gia Dịch dùng đầu ở trên người cô cọ cọ, một lần nữa ngẩng đầu, nói: "Vẫn là hương vị của mommy!"

Lạc Kim Vũ không biết tại sao bé lại đột nhiên nói như thế, nghiêng cơ thể, nhìn bé: "Con nói cái gì?"

"Hôm nay, mommy không giống như ngày thường" Cảnh Gia Dịch dùng cái mũi nhỏ hít hít, mãi lo ngửi hương vị của cô, sau đó giống một con sâu lông, bò bò xê dịch, xúc vào trong lòng ngực cô.

Lạc Kim Vũ trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ thằng nhóc này thật đúng là mẫn cảm.

Cô duỗi tay ra, một chút, một chút vỗ về lưng của bé, nhẹ giọng hỏi: "Chỗ nào không giống nhau?"

Cảnh Gia Dịch nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nghĩ không ra, cuối cùng nói: "Lúc cười không giống nhau"

Lạc Kim Vũ nghe xong không khỏi buồn cười, Cảnh Gia Dịch dùng giọng nói ngọng nghịu của trẻ con nói: "Mommy cười, đẹp!"

Lạc Kim Vũ nhịn không được cúi đầu ở trên má bé bẹp một cái, nói: "Vậy sau này  mommy thường xuyên cười được không?"

"Được!" Cảnh Gia Dịch gật đầu, lại bò lại gần hơn, tay ngắn nhỏ nhéo váy ngủ của cô, Lạc Kim Vũ khi có, khi không vỗ lưng của bé, chỉ chốc lát sau đã nhìn đến mí mắt của bé dần dần nặng trĩu.

"Mommy...... Thật tốt......"

Lạc Kim Vũ nghe được một câu nói mớ trước khi ngủ của bé, bỗng dưng đáy lòng tràn ngập mềm mại......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play