Bộ phim Nghiêm Trạch nhận có tên là 《 Hoàng Vũ 》, là cải biên từ một bộ tiểu thuyết nữ cường.
Vai anh đảm nhận là ánh trăng sáng mà nữ chính từ theo đuổi, nhưng kết cục là tráng niên sớm thệ, vô cùng đoản mệnh.
Giữa lúc tiến hành quay, đoàn phim bình thường để cho tiện thì sẽ quay phim theo địa điểm và phân đoạn của diễn viên, chứ không quay theo tuyến thời gian. Phần diễn của Nghiêm Trạch chủ yếu tập trung đoạn nữ chính bị lưu đày nơi biên ải, theo như sắp xếp của đoàn phim, thêm việc cân nhắc lịch của một diễn viên phụ quan trọng khác, nên phân đoạn này được chọn quay đâì tiên.
Vì vậy khi Nghiêm Trạch lên máy bay riêng của Hướng Dĩ Lâm tới biên cảnh phương Bắc quay, đoàn phim còn đang túi bụi dựng lều trại.
Ngoài Nghiêm Trạch thì chưa có diễn viên nào tới cả, tất cả chỉ có bộ phận phụ trách dựng cảnh cùng nhân viên bộ đạo cụ bận rộn công tác chuẩn bị những khâu cuối cùng trước khi quay tại cổ địa Khẩn La Mật.
Phương bắc rét lạnh, cộng với bây giờ đã là mùa đông, càng lạnh muốn chêts, ngay cả Nghiêm Trạch dù đã mặc áo dày, bên trong còn vô số túi sưởi mà vẫn bị lạnh tới sun ***.
Anh bắt tay vào làm việc, đi vòng quanh trường quay, chuẩn bị làm quen với tình huống quay.
Đi chưa tới năm phút, Nghiêm Trạch gặp được người quen.
Anh đi tới, nói:
– A! Cậu là Tiểu Triệu đúng không, sao cậu lại ở đây?
Nghe vậy, người trẻ tuổi đang vội vàng cùng với nhóm đồng nghiệp dựng bảng sáng vội quay đầu lại. Chờ tới khi nhận ra người tới là Nghiêm Trạch, hắn ta cười, hơi khiêm nhường nói:
– Hóa ra là Nghiêm Trạch tiên sinh! Tôi trước có coi danh sách diễn viên, tuy biết anh cũng tham gia nhưng không ngờ anh tới sớm như vậy.
Hắn ta nhìn xung quanh.
– Bảng sáng còn chưa dựng xong, diễn viên khác có lẽ hai ngày nữa mới tới.
Người trò chuyện với Nghiêm Trạch chính là người từng tham gia vào đoàn hậu cần của 《Hơi thở sinh tồn》, Tiểu Triệu.
Sau khi nói với Nghiêm Trạch hai câu, Tiểu Triệu mới kinh ngạc hỏi:
– A đúng rồi, Nghiêm Trạch tiên sinh, đại diện Lê đâu rồi?
Nghiêm Trạch qua loa đáp:
– Lê Hạo cậu ấy bận công việc, lần này không thể đi cùng,
– Vậy à.
Tiểu Triệu không nghi ngờ, chỉ nhìn xung quanh Nghiêm Trạch, Nói chung nghệ nhân hễ đi ra ngoài thì thường sẽ mang theo ha ba trợ lý để sai vặt, nếu nổi tiếng chút, có vài nghệ nhân còn phô trương mang theo cả một đoàn hậu cần nữa. Nếu Lê Hạo bận không thể theo, vậy Nghiêm Trạch hẳn là phải mang theo một vài trợ lý chứ nhỉ.
– Đại diện Lê sắp xếp cho anh mấy trợ lý thế —
Hắn còn chưa nói xong, đã tắt tiếng.
Tiểu Triệu chỉ chỉ người nào đó vẫn ngồi xổm không xa:
– Đó không phải là… Hướng đại sư à?
Lúc này Hướng Tây Đông đang bận ngồi xổm trên đống tuyết nghịch tuyết. Cậu ta một tay cầm bóng tuyết, tay còn lại thì sờ bông tuyết, một bộ dáng trẻ con ngây thơ. Tiểu Triệu có tham gia kỳ ba của 《Hơi thở sinh tồn》, tất nhiên biết tới vị đại sư này.
– Nghiêm Trạch!
Hướng Tây Đông hưng phấn quay đầu gọi lớn.
– Tuyết! Anh nhìn đi! Trời ạ, tuyết thật đó! Lần đầu tiên tôi thấy tuyết đó, tôi chạm vào tuyết nè!
Tiểu Triệu: “…..”
Nghiêm Trạch ngoái đầu đi, kiên quyết không thừa nhận mình quen cái loại thiểu năng trí tuệ Hướng Tây Đông.
Tiểu Triệu kinh ngạc:
– Sao Hướng đại sư lại thành trợ lý của anh vậy?
Nghiêm Trạch ho khan:
– Chuyện dài lắm.
Trước, anh chấp nhận cho Hướng Dĩ Lâm sắp xếp máy bay riêng, Hướng Dĩ Lâm tiền trảm hậu tấu nói cho anh, hắn đã sắp xếp xong chuyện trợ lý, trợ lý bây giờ đang ở bên đoàn phim, anh cứ yên tâm.
Nghiêm Trạch không ngờ, khi anh tới đoàn phim, mới phát hiện người ra đón anh lại là Hướng Tây Đông.
Tuy anh không thích khi để Hướng Tây Đông người vốn kêu gào muốn bao dưỡng làm trợ lý mình, nhưng dù sao cũng là Hướng Dĩ Lâm mang tới, Nghiêm Trạch cũng không tiện trực tiếp đuổi về. Nên anh chỉ có thể tạm chấp nhận Hướng Tây Đông làm trợ lý.
Nhưng Hướng Tây Đông thân là thanh niên sống ở đất liền khí hậu nhiệt đới, nửa đời chưa từng gặp qua tuyết nhiều như vậy.
Mặc dù hồ Caroth cũng có, nhưng chỉ là một lớp tuyết mỏng, không thể nào chơi cầu tuyết được.
Vì vậy từ lúc tới đoàn phim, Hướng Tây Đông liền vô cùng hưng phấn…. chơi cầu tuyết.
Nghiêm Trạch nhún vai, không nhìn Hướng Tây Đông, tiếp tục đi thăm thú đoàn phim.
Trong phim, vai diễn của Nghiêm Trạch có rất nhiều cảnh đánh nhau, làm cho người vốn thích ra tay như Nghiêm Trạch rất ngứa ngáy, thật sự muốn đánh thật đao thật. Tuy anh là huyển thuật sư, nhưng thể năng cùng với kĩ thuật đánh đấm anh chưa từng bị suy giảm, nên công phu không tệ, rất ngược với vẻ ngoài.
Nếu muốn tự mình ra trận, thì phải xét một chút về sân bãi.
Nghiêm Trạch dẫm dẫm chân, tuyết dưới chân tuy xốp, nhưng lại chắc vô cùng, cho dù có mạnh đạp một cái, cũng nhiều lắm hiện ra dấu chân, không cách nào dẫm sụp tuyết.
Khoan.
Dấu chân?
Nghiêm Trạch lúc này mới để ý, cách anh không xa vô duyên vô cớ xuất hiện một chuỗi dấu chân bám sát dấu chân của anh với Hướng Tây Đông.
Dấu chân đó tới chỗ dựng bảng sáng thì dừng lại.
Nghiêm Trạch co rút khóe miệng.
—- Không đúng, là hai dấu chân, chỉ là dấu chân người sau lại dẫm lên dấu chân của người trước, chỉ là anh không phát hiện.
Là hai tên sa điêu nào dám theo dõi anh?
Nghiêm Trạch nhăn mày.
—-
Sau bảng sáng.
– Má! Ủa cậu không phải là cái người hôm bữa à, sao lại ở đây?
Trốn sau bảng sáng, Hướng Dĩ Lâm phòng Nghiêm Trạch phát hiện nghi ngờ hỏi.
Hắn tự biết Nghiêm Trạch có hơi cảnh giác với anh, một lòng muốn lừa Nghiêm Trạch, Hướng Dĩ Lâm đã làm đầy đủ chuẩn bị rôif.
Và chuẩn bị đó không có gì ngoài lấy lòng Nghiêm Trạch. Hắn nhân cơ hội Nghiêm Trạch cần trợ lý, đưa thằng em Hướng Tây Đông tới cho Nghiêm Trạch sai khiến, để Hướng Tây Đông tiếp tục lừa Nghiêm Trạch.
Chỉ là dặn Hướng Tây Đông kĩ lắm rồi, nhưng Hướng Dĩ Lâm vẫn không yên lòng đích thân tự mình tới đây.
Lấy cái tính chó của Hướng Tây Đông đồng tính quên cả thân tình này…. Hắn cứ cảm thấy lần này thằng em đồng đội heo không những không làm được gì, còn tăng độ khó khả năng thuyết phục Nghiêm Trạch.
Nghĩ như vậy, Hướng Dĩ Lâm ôm nỗi băn khoăn đi theo dõi Nghiêm Trạch, tránh ở chỗ xa quan sát tình huống của Nghiêm Trạch với Hướng Tây Đông.
Nhưng mà hắn không ngờ, vừa mới phát hiện nơi núp tuyệt hảo như sau bảng sáng, thì đã có người chiếm trước.
—- người bị hỏi không ai khác, chính là người được Đào Hân xúi vội vàng chạy tới chỗ này, chuẩn bị cứu vớt mối quan hệ với Nghiêm Trạch, Lê Hạo.
Lê Hạo xấu hổ vãi.
Cậu nên nói gì đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT