Chuyện tin nhắn hoàn toàn bị Nghiêm Trạch ném ra sau đầu, căn bản không để tên trung nhị bệnh đó vào trong lòng.

Uy hiếp trong miệng tên đó, Nghiêm Trạch không quá để ý. Nếu hắn ta có khả năng như vậy, làm cho Lê Hạo phải giải ước với anh, thì cũng là chuyện tốt. Dù sao Nghiêm Trạch không có hứng thú với việc xuất đạo nổi tiếng. Mà nếu hắn ta có khả năng như vậy…

Ngay cả việc nhỏ như vậy mà cũng không thể xử lý tốt, Lê Hạo người đại diện này vẫn nên trực tiếp quay về nhà trồng rau đi!

Nghiêm Trạch nhớ rõ Lê Chính Thù ở Tu Lâm thị còn có khối đất chỗ từ đường, vừa đúng cho Lê Hạo trồng trọt luôn.

Anh lại đợi trong phòng thêm một chốc, cha con Lê Gia không biết bên ngoài nói cái gì lúc này mới chịu quay lại phòng.

Lê Hạo giống như ôm tâm sự, tận đến lúc tạm biệt Lê Chính Thù, hai người tạm thời trú tại khách sạn trong nội thành Tu Lâm Thị, vẫn có vẻ như muốn nói lại thôi. Giống như muốn nói cho Nghiêm Trạch cái gì, nhưng lại không biết nói từ đâu.

Nghĩ lại lời Lê Chính Thù nói:”Thức tỉnh Nghiêm Trạch chính là Lê Gia bọn họ”, Lê Hạo liền thấy đầu muốn nứt ra. Vẫn muốn mặc kệ, Nghiêm Trạch cũng được mà cha cũng tốt, từ lúc cậu rời Thịnh Chiêu tự mình lập nghiệp, nhân sinh của cậu giống như đã bước lên một lộ tuyến hết sức quỷ dị—

Nghiêm Trạch rốt cục là ai?



Nhân tháng này được dịp hàm ngư, Nghiêm Trạch không có việc làm, đơn giản liền ở lại Tu Lâm thị, quay lại diễn kịch trong rạp hát xưa.

Chỉ là sau khi anh rời khỏi, đoàn kịch đã tìm được một diễn viên chính, sắp xếp vở kịch mới, không còn diễn vở cũ của Nghiêm Trạch nữa. Vì vậy, không muốn quấy rầy vở kịch mới, Nghiêm Trạch chỉ có thể chọn diễn một số vai áo rồng râu ria.

Anh vốn thiếu hứng thú với mọi việc, trừ bỏ một số sở thích ác độc, Nghiêm trạch chỉ có hứng thú với game và diễn kịch thôi.

Mặc kệ diễn kịch hay game, đối với anh, đều là những điều mà anh trải nghiệm được trong cuộc sống bình thường — Nghiêm Trạch thực thích cảm giác hòa mình vào này.

Từng sống cuộc sống làm thần sứ nên Nghiêm Trạch không có cơ hội trải nghiệm những điều này.

Trọng tâm công tác của Lê Hạo đều ở trên người Nghiêm Trạch, nhìn thấy Nghiêm Trạch ở rạp hát đóng vai phụ thấy cũng ổn, bèn lấy quan hệ đi theo tổ quay《Hơi thở sinh tồn》ra trường quay quan sát, tranh thủ xem các diễn viên lão làng diễn xuất. Tuy diễn kỹ của Nghiêm Trạch trong lòng Lê Hạo đã đạt tới mức ảnh đế, nhưng phim điện ảnh khác với kịch nói.

Quan sát diễn xuất của lão làng, đối với Nghiêm Trạch mà nói là trăm lợi vô hại.

Trước khi đến trường quay, Lê Hạo có nói với Nghiêm Trạch một số việc cần lưu ý.



Bộ phim lần này là《Trường Dạ Thiên Minh》, là một bộ phim thể loại võ hiệp, nội dung chính nói về bí mật của Cẩm y vệ(1) triều Minh, từ kịch bản có thể thấy đây đúng chuẩn của một bộ phim thương mại.

Dàn diễn viên của bộ phim rất xa hoa, mặc kệ là nhân vật đang nổi, hay ảnh đế lâu đời, đều tham gia biểu diễn, hơn nữa còn có chế tác cùng với đạo diễn nổi tiếng, bộ phim từ khi được duyệt đã gây sự chú ý rất lớn.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì khi công chiếu bộ phim này sẽ chiếm một góc lớn của rạp phim.

– Lúc này tổ phim đồng ý cho chúng ta đi xem thì  cũng là nhờ vào quan hệ với Lạc Viễn.

Sáng sớm, trước khi Lê Hạo mang theo Nghiêm Trạch đi tới trường quay trước khi khởi động máy đã nói như vậy.

– Đúng là lão đại, thấy anh xuất thân diễn viên kịch nói, còn có ý tốt giúp đỡ một phen.

– Đợi bắt đầu quay, chúng ta cứ thành thành thật thật ngồi một bên nhìn là được, ngàn vạn lần đừng gây chuyện… Tranh thủ để lại ấn tượng tốt cho đạo diễn, không chừng người ta về sau chụp phim thiếu nhân vật phụ còn có thể nhớ tới anh.

– Tuy rằng với loại phim thương mại này, đạo diễn không có quyền chọn diễn viên chính,, nhưng một số vai phụ, ông ta vẫn có quyền tự chọn.

Nghiêm Trạch vuốt cằm, lời ít ý nhiều nói:

– Đã biết.

Đạo lý Lê Hạo nói anh đều hiểu.

Giới diễn viên nói lớn không lớn, nói nhỏ, cũng không nhỏ. Cả vòng luẩn quẩn các loại quan hệ với nhân mạch rắc rối phức tạp. Tuy không thể quan hệ tốt với tất cả mọi người, nhưng để lại ấn tượng tốt với người khác, hợp mắt nhau cũng không khó.

Lúc trước quay ‘chân nhân tú’, tổ trưởng tố camera chuyện qua Nghiêm Trạch rất quen thân với Lê Hạo. Bây giờ thấy Lê Hạo với Nghiêm Trạch chạy tới trường quay, hắn tất nhiên hiểu rõ ý đồ hai người.

Lúc này, tổ trưởng tổ camera dẫn Nghiêm Trạch và Lê Hạo tới chỗ tổ camera — chỗ này là một trong những chỗ quan sát thoải mái nhất trong trường quay.

Trong lúc chờ đợi nhóm diễn viên tới, Lê Hạo bỗng nhiên nhắc Nghiêm Trạch:

– Lại nói tiếp, tham gia bộ phim này ngoài những diễn viên lão làng tôi nói với anh, còn có Lâu Ngộ Bạch…

Nghiêm Trạch nâng mày:

– Lâu Ngộ Bạch?

– Có thể anh không nhớ.

Lê Hạo nghĩ anh không biết nhân vật số một như Lâu Ngộ Bạch, liền kể:

– Lúc trước tên Kỉ Trầm muốn bôi đen anh, vốn là người hay xào scandal với Lâu Ngộ Bạch.

Nghiêm Trạch là bạn của Tiểu Lâu Ngộ Bạch Nhất Dạ Tuyết ( nói đúng hơn là chủ nợ), tự nhiên sẽ biết chuyện của Lâu Ngộ Bach. Tuy bị Lê Hạo hiểu nhầm, nhưng anh cũng không giải thích nhiều, đơn giản là cứ cho Lê Hạo hiểu làm tiếp.

– Địch nhân của địch nhân là bằng hữu.

Lê Hạo phân tích:

– Trong cái vòng luẩn quẩn này, người ghét Kỉ Trầm nhất chắc là Lâu Ngộ Bạch. Trước mắt chúng ta có ít quan hệ với nhân mạch, nếu muốn chống lại Kỉ Trầm thì cũng chỉ còn cách đi theo tà đạo.

Nghiêm Trach vậy mà gật đầu:

– Mượn giao giết người, tôi hiểu.

Lê Hạo gật đầu.

Chỉ là…

Vấn đề ở đây, cậu thật ra là muốn giúp Nghiêm Trạch có quan hệ tốt với Lâu Ngộ Bạch, chỉ là lúc quay ‘chân nhân tú’, Kỉ Trầm ngóc đầu lên, có thể.. Lâu Ngộ Bạch vẫn là tân sinh chạm tay có thể bỏng, còn Nghiêm Trạch vẫn là một người mới bừa bãi vô danh…

Muốn làm tốt quan hệ với Lâu Ngộ Bạch cũng không dễ.

Lê Hạo liền cảm thấy khó khăn.

Mà Nghiêm Trạch…

Đang nhìn vào tổ phim đang chuẩn bị quay《Trường Dạ Thiên Minh》, bỗng nhiên anh nhìn thấy, Lâu Ngộ Bạch người được Lê Hạo nhắc tới, đang từ từ đi vào trường quay, hướng về phía kịch tổ.

Chỉ là.

Nghiêm Trạch nhăn mày.

Tại sao Kỉ Trầm lại đi bên cạnh Lâu Ngộ Bạch?


(1)(*Cẩm y vệ (giản thể: 锦衣卫; phồn thể: 錦衣衛; bính âm: Jinyi Wei; Bảo vệ áo gấm) được Minh Thái Tổ thành lập năm 1382 với cơ cấu ban đầu gồm 500 người. Vốn là vị hoàng đế có tính đa nghi và từng xử nhiều vụ án công thần lớn như Hồ Duy Dung, Lam Ngọc, Minh Thái Tổ thành lập Cẩm y vệ với ý định biến đây thành lực lượng cận vệ thân tín của ông đồng thời giúp Minh Thái Tổ thăm dò, giám sát hoạt động của các quan viên trong triều. Tới năm 1385 lực lượng Cẩm y vệ đã lên tới 14.000, họ được mệnh danh là “Triều đình ưng khuyển” (朝廷鷹犬, chó săn triều đình). Quyền lực của Cẩm y vệ lên tới đỉnh cao vào thời Minh Vũ Tông với lực lượng lên tới khoảng 200.000 người, thành viên của Cẩm y vệ được quyền điều tra, giam giữ, tra tấn không cần thông qua thủ tục xét xử thông thường mà chỉ cần nhận lệnh trực tiếp từ hoàng đế. Cẩm y vệ được giải tán sau khi nhà Minh sụp đổ trong cuộc tấn công của Sấm vương Lý Tự Thành và nhà Thanh.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play