*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trung tâm đồ cổ Bạch Ngọc khai trương ngày thứ ba, ông chủ xin nghỉ.

Trước đó, Đinh Hán Bạch bưng nồi nhỏ, ôm trứng gà, đến đầu hẻm mua sữa đậu nành tráng bánh rán. Hàng xóm xếp hàng xoay mặt nhìn anh, nói: “Trẻ con ăn nhiều thừa cân, đặt ba trứng gà, không phải hơi nhiều sao?”

Anh giải thích: “Trong nhà có em nhỏ thi đại học, cải thiện chút thôi.”

Hàng xóm nhắc nhở: “Vậy càng không thể ăn hơn được, ăn no mệt rã rời còn thi gì được nữa?”

Một lời thức tỉnh người trong mộng, nên Đinh Hán Bạch quay lại hai trứng. Nhà cũ lọt gió, trong mùa hè này ngược lại không quá nóng, tĩnh lặng. “Kỷ Trân Châu, dậy chưa?” Anh xồng xộc đi vào, xốc chăn, rút gối, nắm gáy đối phương xoa xoa một trận, như xách chó con thỏ con.

Kỷ Thận Ngữ mông lung mở mắt, rên rỉ trở mình chui vào giường. Đinh Hán Bạch nói: “Em giả bộ mỏi lưng đau chân làm gì, vì săn sóc em đi thi, tối hôm qua chỉ hôn có một cái.” Dừng lại một chút, “Có phải đang định rút lui không?”

Chỉ cần một lời, người yêu cùng giường cùng gối, sóng điện não sớm muộn cũng phải đồng bộ. Kỷ Thận Ngữ ngồi dậy, hai mắt nhìn về phía xa xôi, từ tiểu học đã chăm chỉ, làm cái gì cũng đạt hạng nhất, nhưng lần này trong lòng lại không chắc chắn. Lỡ thi rớt thì sao? Cậu không định học đại học, nhưng cậu cũng không muốn nếm thử mùi vị thất bại.

Đinh Hán Bạch nói: “Vậy khỏi thi nữa, đi xem nhà thôi.”

Kỷ Thận Ngữ hỏi ngược lại: “Anh cũng không khuyên nhủ em sao?”

Đinh Hán Bạch nói: “Anh cũng không phải ba em, quản em nhiều như vậy làm gì? Anh chỉ quan tâm em có vui hay không, nếu muốn thi thì anh làm hậu cần cho em, không muốn thi thì anh dẫn em đi làm cái khác, không nói nhảm.”

Kỷ Thận Ngữ ngửi thấy mùi bánh rán, bò bên giường hướng về phía Đinh Hán Bạch thay quần áo. Vẫn là thi đi, giỏi hơn Khương Đình Ân nên chắc sẽ không sao đâu, cậu cởi đồ ngủ ra đổi đồng phục học sinh, nhìn thấy dấu vết trên đùi, cái này gọi là “chỉ hôn một cái”?!

Đinh Hán Bạch ngồi xổm xuống: “Anh cũng chưa nói là hôn ở đâu.” Nắm lấy cổ chân đối phương mang vớ, thành thạo, mang xong ngửa đầu mổ một cái, càng thành thạo. Anh thấy rất xấu hổ, Kỷ Thận Ngữ vốn có thể có một cuộc sống đơn giản, đi làm, đọc sách, tình cờ làm vài món đồ tự vui, nhưng cậu lại đi theo anh, giúp này giúp kia, vừa chịu khổ còn bị liên lụy.

Loáng một cái Kỷ Thận Ngữ đã thu xếp xong, mặc đồng phục học sinh, rất ra dáng học sinh. Đinh Hán Bạch lại bị dáng vẻ kia lung lay đôi mắt, nhìn chằm chằm, mất luôn suy nghĩ sớm nắng chiều mưa ban nãy.

Trước cổng trường số 6 rất nhiều người, phụ huynh còn lo lắng hơn thí sinh. Thời đại này, bao nhiêu người học hành gian khổ đi tới bước này, đứng trước phòng thi run rẩy, từ đây thay đổi vận mệnh.

Đinh Hán Bạch xách cặp sách cả một đường, giờ đeo lên lưng Kỷ Thận Ngữ: “Vào đi, anh ở tiệm tạp hóa chờ em.” Nói xong lại kéo quai cặp của người ta, “Đừng căng thẳng, nóng thì cởi áo khoác, bình nước đậy kín, đừng vẩy lung tung.”

Căn dặn hết câu này đến câu khác, bốn phía chen chúc hỗn loạn, Kỷ Thận Ngữ nắm chặt bàn tay to kia, lén lút cào cào lòng bàn tay. Cậu tới gần nhỏ giọng nói: “Sư ca, em muốn ăn Mylikes.”

Đinh Hán Bạch đáp: “Biết rồi, thắng về cho em.”

Thi đại học đúng giờ tiến hành, các phụ huynh chờ ở bên ngoài, mong chờ, lo lắng, người phụ huynh hai mươi tuổi Đinh Hán Bạch tiêu sái thảnh thơi, đến tiệm tạp hóa đánh bài túlơkhơ với ông chủ. Cứ như vậy trải qua, ông chủ trung tâm đồ cổ không lộ mặt mấy ngày, thắng đủ kẹo ăn nửa năm.

Kỷ Thận Ngữ thi xong được giải phóng, hẹn bạn học đi chơi hết mấy ngày, dạo hết danh lam thắng cảnh trong thành phố. Chờ công việc đi vào quỹ đạo, cảm thấy kinh sợ Đinh Hán Bạch đâu còn là Đinh Hán Bạch bám giường trước kia, mỗi ngày cậu tỉnh dậy bên gối đều là khoảng không.

Đinh Hán Bạch quả thật đã thay đổi cách làm việc và nghỉ ngơi, hồi trước ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, bây giờ kiên trì năm giờ là dậy. Anh vừa phải kinh doanh trung tâm đồ cổ to lớn, vừa phải chú ý tới lò gốm ngày càng bận rộn, còn phải điêu khắc. Biết nhiều khổ nhiều, mà nhất định phải áp lực thời gian.

Trung tâm đồ cổ đi vào quỹ đạo, Kỷ Thận Ngữ liền an tâm đến Ngọc Tiêu Ký đi làm. Thợ chính tay nghề vô lượng này, con đường kinh doanh có Đinh Hán Bạch sau lưng ra chiêu, nói chung thuận buồm xuôi gió. Mười ngày đầu tháng Sáu, các cửa hàng sắp xếp sổ sách mùa xuân, cậu cầm lấy sổ sách đến cửa hàng số một, đã lâu không gặp Đinh Duyên Thọ, hai thầy trò chạm mặt, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

“Sư phụ.” Kỷ Thận Ngữ kêu một tiếng, “Sức khỏe thầy vẫn ổn chứ ạ?”

Đinh Duyên Thọ đã khỏe mạnh, gậy cũng không cần. Nhưng Kỷ Thận Ngữ vẫn chạy tới, nắm cánh tay ông, muốn dìu ông lên lầu hai. Ông không hé răng, tùy ý đứa nhỏ này lấy lòng liếc mắt một cái, không gầy, có tinh thần, chứng tỏ sống khá tốt.

Đến văn phòng lầu hai, sổ sách chất đầy bàn, Kỷ Thận Ngữ biết Đinh Duyên Thọ đang đau đầu chuyện này, chủ động xin đi giết giặc: “Sư phụ, con giúp thầy làm nhé, thầy giúp con khắc nốt Lưu Hải hí Kim Thiền, được không thầy?”

Đinh Duyên Thọ sững sờ, vậy mà còn biết giao dịch, còn nhõng nhẻo, sững sờ xong đi lấy dao, ngồi một góc trong phòng điêu khắc. Nửa đời này của ông, thích nhất là điêu khắc, những thứ khác thì hơi kém. Vừa nhấc mắt, nhìn thấy đồ đệ kia ngồi yên ở sau bàn, đang sắp xếp sổ sách.

Kỷ Thận Ngữ dường như cảm ứng được ánh mắt, cố ý nhíu mày giả bộ khó chịu. Cậu nói: “Sư phụ, sổ sách tháng Năm loạn quá.” Thật ra trong lòng cũng hiểu, tháng Năm, chuyện của bọn họ bị phơi bày, Đinh Hán Bạch tự lập nghiệp, Đinh Nhĩ Hòa chuyển tiền của cửa hàng số ba, chia tài sản không tiếp tục kinh doanh… Cậu khôn lỏi, tính kế: “Sư phụ, sổ sách tháng Năm con tìm kế toán chuyên nghiệp làm nhé.”

Trong cửa hàng vốn cũng có kế toán, từ khi ông nội Đinh Hán Bạch còn sống rồi, mới vừa về hưu cách đây không lâu. Kỷ Thận Ngữ nói: “Trung tâm đồ cổ của sư ca có kế toán, nếu không con cầm tới đó, làm xong lại đưa đến nhé?”

Đinh Duyên Thọ nheo mắt nhìn cậu: “Bớt ra vẻ với thầy đi, có phải là còn muốn cho nó xem sổ sách không?”

Kỷ Thận Ngữ đáp: “Sư ca bận lắm, mỗi ngày năm giờ dậy đi làm, trong thành phố, thôn Đồng chạy hai đầu, nói chuyện làm ăn, mở cuộc họp, xã giao, quản lý nhiều người như vậy, một ngày không thiếu chuyện làm, nào có ở không mà xem cái này.”

Đinh Duyên Thọ miễn cưỡng nghẹn họng, thực sự là phản rồi, cánh vừa cứng là đã trắng trợn không thèm kiêng dè, trước than thở khóc lóc cầu tha thứ, bây giờ một cái miệng nã pháo liên hoàn, có thể lật tung nóc Ngọc Tiêu Ký lên rồi!

Tên đồ đệ đại nghịch bất đạo làm sư phụ tức tối xong, gom sổ sách lại liền đi. Kỷ Thận Ngữ miệng là hổ nhưng tim là dê, thật ra trong lòng vừa mắc cỡ vừa sợ, chờ ra khỏi Ngọc Tiêu Ký ngẩng đầu nhìn lại, mơ hồ thấy bóng người trên lầu hai chợt lóe, mới hiểu, người cha này cũng miệng cọp gan thỏ y như cậu.

Đêm hè không có gió, căn phòng tồi tàn phơi nắng cả ngày oi bức đến cực điểm, Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ ngồi ở trong sân mát mẻ. Bóng đèn tròn sáng ngời, đặt bàn nhỏ, trải sổ sách đã đưa kế toán xem, gọi Đinh Hán Bạch tới nhìn.

Kỷ Thận Ngữ tranh thủ lúc rảnh rỗi, cầm tiểu thuyết võ hiệp Khương Đình Ân cho mượn, chiếc thẻ đánh dấu sách rạng ngời rực rỡ, so với bóng đèn còn sáng hơn. Cậu hỏi: “Sư ca, Triệu Mẫn và Chu Chỉ Nhược, anh thích ai hơn?”

Đinh Hán Bạch đáp: “Câu hỏi này anh biết, anh chỉ thích em.”

Kỷ Thận Ngữ cực kì thoả mãn, xem tiếp, tình cờ liếc mắt một cái nhìn tiến độ của đối phương. Cậu đã tính toán xong, lúc đó bảo Đinh Hán Bạch đưa về, nhân cơ hội gặp gỡ sư phụ sư mẫu. Bỗng, Đinh Hán Bạch nói: “Ngày mai nghỉ, chúng ta đi xem nhà nhé?”

Cậu lập tức hỏi: “Nhà ở đâu?”

Đinh Hán Bạch liếc mắt một cái: “Còn có thể ở đâu nữa.”

Buổi sáng cuối tuần, hai người bọn họ ra ngoài xem nhà, mang theo sổ sách đã xử lý suốt đêm. Sau khi đến khu biệt thự Nhị Hoàn, mới vừa lộ diện, nhân viên bảo vệ ở cổng giật mình, còn nhớ bọn họ từng trèo tường.

Giám đốc dẫn đi, trực tiếp đi đến căn lớn nhất, Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ lại như lính trinh sát, nhìn lại, nhìn ra khoảng cách với căn của Đinh Duyên Thọ. Không thể gần quá, tốt nhất là không nhìn tới, chọn tới chọn lui, xác định căn đối diện xa xa.

Hoa viên rất lớn, đi một vòng quanh biệt thự này, Đinh Hán Bạch hỏi: “Có thích không?”

Kỷ Thận Ngữ gật gật đầu, cậu rất thích.

Bọn họ đầu mày cuối mắt xì xào bàn tán, giám đốc lúng túng khó hiểu, vừa mới vào nhà, đang định thổi phồng đến mức thiên hoa loạn trụy, Đinh Hán Bạch dắt tay Kỷ Thận Ngữ, nói: “Chỗ này không sánh được với đại viện trong nhà, sảnh trước lại lớn như vậy, có thể bày một cái lọ tăng khí thế.”

Lại đi quanh một vòng, Kỷ Thận Ngữ nói: “Sảnh thứ hai khá rộng, đi chợ Villeurbanne mua chiếc đèn treo lên.” Ban công liền với thùy hoa môn (*), nhà bếp phòng ăn phòng chứa đồ ba gian liên kết, muốn kiểu bàn gì, bàn dùng gỗ gì, bọn họ thảo luận hết câu này đến câu khác.

(*) thùy hoa môn: một bộ phận không thể thiếu trong tứ hợp viện, có hai chức năng là phòng vệ và che chắn. Nhưng không hiểu một cái là anh Bạch mua biệt thự sao vẫn có cửa này

y1taj2x

Lầu hai, Đinh Hán Bạch nhìn kích cỡ: “Ở đó làm một cửa ngăn, phòng sách một gian là đủ, phòng ngủ buồng tắm phải trang trí thật đẹp.” Anh nói xong, nắm chặt tay Kỷ Thận Ngữ, Kỷ Thận Ngữ đang xoắn xuýt phòng ngủ nên chọn thảm trải sàn kiểu nào.

Hồi lâu, hai người quay người nhìn về phía giám đốc, đồng thời oán giận người ta câm như hến, thậm chí ngay cả giới thiệu cũng không nói. Giám đốc chảy mồ hôi đầy cổ, sợ hai người chủ khó hầu hạ, ân cần, tỉ mỉ, thành khẩn giới thiệu.

Lại trở về lầu một, Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ bắt đầu đi loanh quanh. Bọn họ đây là dao động rồi, rất thoả mãn với căn nhà này, đang cân nhắc nên đặt phòng cơ khí ở đâu. Góc phòng đổ bóng, bọn họ đứng ở cửa, đặt máy móc một bên, ở giữa đặt bàn làm việc, phòng sát vách trữ vật liệu.

Giám đốc ngóng trông, Đinh Hán Bạch lưu loát nói: “Làm thủ tục đi.”

Ngôi nhà tồi tàn ở Miểu An quả thật là ở đủ rồi, hai người lá ngọc cành vàng không thể chờ đợi được nữa. Thủ tục xong xuôi, không đi, tản bộ đến phía tây, đứng ở ngoài cửa căn nhà số 5, nhìn thấy Đinh Duyên Thọ đang quét lá cây.

Đinh Hán Bạch ho nhẹ, thật ra có chút sốt sắng. Đinh Duyên Thọ nghe tiếng quay đầu lại, bình tĩnh, không biết nên biểu cảm gì. Đinh Hán Bạch chủ động nói: “Ba, con đến đưa sổ sách, sắp xếp xong rồi.” Thấy đối phương không phản ứng, thăm dò, “Vậy bọn con đi vào nhé?”

Không ngờ Đinh Duyên Thọ ném chổi tới: “Cút mau.”

Kỷ Thận Ngữ lấy sổ sách trong cặp ra, liều mạng mà hô: “Sư mẫu! Sư mẫu!” Giọng nói rất đột ngột, Khương Sấu Liễu đi ra, đang buồn bực thì chợt thấy bọn họ, “Ơ” một tiếng.

“Mẹ.” Đinh Hán Bạch gọi, gọi một lần cảm thấy không đủ, liền gọi một tiếng nữa “Mẹ”.

Trao trả sổ sách, hai phe đối lập, Đinh Hán Bạch chịu thua trước, lui lại một bước nói tạm biệt. Tình huống này làm người ta đau lòng, Đinh Duyên Thọ và Khương Sấu Liễu vừa xoắn xuýt vừa lo lắng. Không ngờ, giang sơn dễ đổi, tên vô liêm sỉ dĩ nhiên cợt nhả nói: “Bọn con mua nhà ở bên kia, sau này mỗi ngày đều tản bộ ngoài cửa nhà ba mẹ!”

Đinh Hán Bạch túm tay Kỷ Thận Ngữ chạy, để lại hai ông bà trợn mắt ngoác mồm.

Mua nhà xong, cùng ngày liên lạc với đội trang trí, quen rồi, lúc trước mới vừa trang trí trung tâm đồ cổ. Đinh Hán Bạch lôi lệ phong hành, trông coi từng chỗ mọt, phút cuối cùng, dặn dò đội trưởng trang trí: “Anh coi như làm nhà tân hôn cho tôi, mỗi một chỗ đều không thể qua loa.”

Kỷ Thận Ngữ ở bên cạnh, nóng mặt, không ngóc đầu lên được.

Đinh Hán Bạch hỏi: “Trân Châu, phòng ngủ chính của chúng ta có làm gờ cửa sổ (*) không?”

(*) gờ cửa sổ: là loại cửa sổ có một cái gờ, cái bậc, đại loại như vậy

xmrpyjq

Kỷ Thận Ngữ giật mình, người này điên rồi, hay là thật sự không cần mặt mũi nữa? Đội trưởng trang trí há hốc mồm, ông chủ lớn ở biệt thự, vậy mà còn cùng phòng với sư đệ? Đinh Hán Bạch không đợi được đáp án, tự làm chủ: “Vậy thì làm đi, hóng gió ngắm trăng đều thuận tiện.”

Chờ người khác vừa đi, anh đi tới nắm eo Kỷ Thận Ngữ, ôm lấy cậu, ghé bên tai người ta thấp giọng: “Anh nói sai chỗ nào? Không tính là nhà tân hôn sao?” Kỷ Thận Ngữ lấy cùi chỏ chọt anh, anh đến càng gần hơn, “Vậy nhà tân hôn anh trang trí rồi, rượu kết hôn em quyết định nhé?”

Kỷ Thận Ngữ xoay mặt, nhớ tới lời cam kết lúc bọn họ tách ra, không nhịn được giơ tay vòng lấy cổ Đinh Hán Bạch. “Sư ca.” Cậu gọi một câu, tình ý tha thiết, thậm chí động tình đến nỗi có chút thở gấp.

Đinh Hán Bạch hôn cậu, vạch trần cậu: “Đây đang ở văn phòng đấy, em quyến rũ ai đấy hả nhóc Nam Man này?”

Mặt Kỷ Thận Ngữ đỏ bừng: “Quyến rũ anh… Mỗi ngày đều quyến rũ anh.”

Ngọn lửa này cháy bừng bừng cho đến khi đi làm, Đinh Hán Bạch thật không hổ là làm đại sự. Trước khi tan tầm, phát thông báo đến trung tâm đồ xổ, muốn làm tiệc khánh công. Lại một lần nữa rộng rãi phát thiệp mời, tiểu thương, đối tác, bạn bè trong giới, còn có họ hàng thân thích.

Khác với lần trước chính là, thiệp mời lần này ghi tên hai người, Đinh Hán Bạch, Kỷ Thận Ngữ, đặt ngang hàng.

Trang trí trong biệt thự đẩy nhanh tốc độ, mỗi nơi mỗi góc đều thiết kế cẩn thận tỉ mỉ. Cuối tuần nắng chói chang, trong nhà ầm ầm đi tới phần kết, Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ đợi ở hoa viên. Trồng mấy cây xanh, trong đó cây phong nguyên bảo nở vừa đúng dịp, thảm cỏ mới vừa cắt tỉa xong, tươi mới xanh biếc, sát mép tường trồng cây đinh hương.

Một mảnh vườn hoa hồng, Đinh Hán Bạch xắn tay áo bồi thêm đất, đang tự tay trồng. Dưới bóng cây, treo một chiếc xích đu, Kỷ Thận Ngữ nằm trên đó như con mèo lười, đang đọc sách. Mãi lâu sau, trong nhà yên tĩnh, biệt thự trang hoàng xong đổi mới hoàn toàn, chỉ còn chờ dọn dẹp thông gió.

Đinh Hán Bạch tay đầy bùn đất bước đi thong thả đến xích đu, đầu gối đụng một cái cho xích đu lay động, rồi ngồi xổm xuống, xích đu vừa đến dùng thân thể ngăn lại. Kỷ Thận Ngữ cách anh rất gần, anh cúi đầu hôn: “Buổi tối ngủ một mình nhé, anh trông chừng người ta dọn nhà.”

Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Anh không về Miểu An sao?”

Đinh Hán Bạch nói: “Về đã gần nửa đêm rồi, em có chờ cửa anh không?”

Lần nào về muộn mà không chờ, Kỷ Thận Ngữ không đáp, từ đâu đó móc ra một viên châu nhỏ, đá thô tròn vo, lại lấy chìa khóa biệt thự từ trong túi đối phương ra, móc hạt châu lên. Đinh Hán Bạch cúi đầu nhìn: “Em quản anh nghiêm khắc chút nữa coi, còn khắc chữ ‘Thận’, sao không khắc tên đầy đủ.”

Kỷ Thận Ngữ giả ngu: “Ý là làm người cẩn thận, không phải em…”

Đinh Hán Bạch dùng tay bẩn nghịch ngợm, đoạt lấy chìa khóa Kỷ Thận Ngữ, cũng là đá thô, khắc đám mây tinh xảo, tổng cộng năm đám. “Ngũ Vân đúng không?” Cậu kháng nghị, “Làm như mình nhã nhặn lắm không bằng, sao không khắc chữ ‘Hán’? Không phải dân tộc Hán sao?”

Hai người này cãi cọ, trước mặt vườn hoa hồng vừa mới trồng.

Chạng vạng, Kỷ Thận Ngữ một mình về hẻm Miểu An, đã dọn nhà hết hơn nửa, đồ của bọn họ đã dời vào biệt thự. Cậu lấy âu phục mình mua cho Đinh Hán Bạch ra, ủi một lần, nghĩ, ngày mai… Dù sao cũng nên mặc phải không. Liền tìm cái cài ngực đá san hô Đinh Hán Bạch tặng, cầm theo, đứng trước gương soi rất lâu.

Đinh Hán Bạch trông biệt thự, các công nhân từng xe từng xe chở dụng cụ dọn nhà, chỉ riêng giường đôi đã tổng cộng bốn cái, bàn vuông bàn tròn ghế gập sô pha, các kiểu tủ quần áo, gỗ tử đàn gỗ mun gỗ sưa, tất cả đều là đồ đắt tiền. Rốt cuộc dằn vặt xong gia cụ, công nhân vừa đi, thì một chiếc xe van lái tới, là Đông Phái Phàm và Phòng Hoài Thanh.

Chỗ ngồi phía sau xe van đều bỏ đi hết, chỉ để đựng hộp giấy, chứa đồ cổ và vật liệu Đinh Hán Bạch thu mua. Đinh Hán Bạch và Đông Phái Phàm chuyển mấy bận, cuối cùng cũng lấp đầy kho hàng lầu một, chưa kịp nói cám ơn, anh phát hiện một bức họa, mở ra, màu trà rất đậm, một bức “Giang sơn” thật lớn.

Phòng Hoài Thanh nói: “Tác phẩm đắc ý hồi trước, tặng cậu và sư đệ làm quà tân gia.”

Đinh Hán Bạch cảm ơn, tiễn hai người kia đi. Anh mở hết các đèn lên, muốn đích thân bố trí căn “phòng tân hôn” này.

Chọn một bình tai liền men hồng xanh, lau lau để xuống sảnh trước; sảnh hai, ở tủ sát tường đặt một cái hộp đa bảo, bốn ngăn kéo nhỏ có thể đựng chìa khóa và tiền lẻ; bàn trà phòng khách đặt hộp mứt vàng hoa văn chỉ nhị nạm ngọc, đựng mấy món ăn vặt Kỷ Thận Ngữ thích, quên mất cửa, kê một cái bàn đặt chân bằng gỗ tử đàn, đi giày đỡ phải khom lưng. (*)

(*) Chú thích theo thứ tự được liệt kê

rdphore

cxfb3pr

tu6dhwu

c2fy0ue

Đinh Hán Bạch liên tục đi mấy chuyến chọn vật liệu từ trong kho, cốc nhỏ lọ hoa, tranh chữ, bình phong, lầu một kết thúc còn có lầu hai, bên trong kết thúc còn có hoa viên… Cuối cùng tóc và sơ mi anh đều ướt nhẹp mồ hôi, chưa từng dụng tâm như vậy bao giờ, chỉ để tạo ra một ngôi nhà thư thích.

Nói đúng hơn, còn gọi là tổ ấm của anh và Kỷ Thận Ngữ.

Một bức tượng điêu khắc nổi “Lâm trúc thất hiền” đặt lên bàn làm việc, rốt cuộc cũng bố trí xong. Đã khuya lắm rồi, Đinh Hán Bạch mệt cực, ngồi phịch trên ghế, căn nhà to lớn chỉ có mình anh, vô cùng yên tĩnh, thích hợp để nghĩ đến vài chuyện.

Anh càng nghĩ nhiều hơn, dùng cái đầu óc mệt lử kia.

Một lúc lâu, Đinh Hán Bạch tinh thần xúc động, lấy một tờ giấy, nắm một cây bút, ở hàng thứ nhất viết xuống ba chữ. Lưu loát, viết ngập nửa trang, trước khi đi đặt giấy vào ngăn kéo đầu giường phòng ngủ chính.

Trở lại hẻm Miểu An đã sắp ba giờ, bên trong đèn sáng, Kỷ Thận Ngữ dường như chầu chực ở cửa, mở cửa ra liền nhào lên người anh. Anh tiếp được, ôm lấy, vào nhà ngửi thấy mùi đồ ăn khuya. Mì vằn thắn cải bắc thảo, làm hẳn một nồi riêng cho anh.

“Anh là heo à?” Anh hỏi, sau đó ăn sạch cả nước lẫn cái không chừa lại chút gì.

Một lần cuối cùng dùng nước lạnh tắm rửa, Đinh Hán Bạch dính giường than thở, Kỷ Thận Ngữ nằm trong lồng ngực anh, ở trong bóng tối cười ngây ngốc. Anh hỏi: “Vui vẻ gì thế?”

Kỷ Thận Ngữ đáp: “Cái gì cũng vui.”

Bày rượu, chuyển nhà, trước mắt, sau này, cái gì cũng vui.

Bọn họ một đêm ôm nhau, hiếm khi ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao. Bộ âu phục treo cạnh tủ, Đinh Hán Bạch lấy áo sơ mi xuống, luồn tay áo, kéo vạt áo, gọi Kỷ Thận Ngữ cài nút cho mình. Từ dưới đi lên, Kỷ Thận Ngữ cài lại từng cúc từng cúc, cuối cùng cài nút tay áo, là khuy măng sét trân châu cậu tặng.

Đinh Hán Bạch nói: “Trân Châu.”

Kỷ Thận Ngữ không ngẩng đầu, tim đập liên hồi.

Đinh Hán Bạch còn nói: “Một năm rồi.”

Ngày này năm trước, Kỷ Thận Ngữ mới tới nhà họ Đinh, bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, chớp mắt đã một năm rồi.

Đinh Hán Bạch lấy cài ngực san hô ra, đeo vào trước ngực Kỷ Thận Ngữ, giống như cành hồng. Ăn mặc chỉnh tề, căn nhà tồi tàn này hoàn toàn không hợp với bọn họ, khóa kỹ cửa, nói tạm biệt với hàng xóm, bọn họ rời đi.

Vẫn là Truy Phượng lâu, ông chủ Đinh tiêu xài thành tính bao hết cả tiệm, cửa sư tử bằng đá cũng treo hoa, chỉ sợ người khác không biết có chuyện vui. Bao nhiêu khách mời vui mừng tụ tập ở đây, chỉ cho là khánh công, ai có thể ngờ tới hai vai chính đang mặn nồng tình ý. echkidieu2029.wordpress.com

Thảm đỏ rất dài, từ cửa đến trước sân khấu, cổng hoa kết hoa hồng, mỗi bàn một đĩa kẹo bát bảo. Khương Đình Ân lôi Khương Thải Vi đến, vừa vào cửa liền ồn ào: “Sao mà như kết hôn vậy, ai bố trí thế?”

Nói xong cái mông đau xót, quay người va vào Đinh Hán Bạch. “Anh đại!” Khương Đình Ân đang vô cùng đắc ý, “Anh đại, đợi lát nữa anh có thể quảng cáo một chút cho Ngọc Tiêu Ký không, làm người không thể quên cội nguồn mà.”

Khương Đình Ân nói xong liếc lung tung, đợi không được, đi tìm Kỷ Thận Ngữ thôi.

Đinh Hán Bạch giữ Khương Thải Vi, thấp giọng hỏi: “Nghe nói con sắp có dượng rồi hả?”

Khương Thải Vi hiểu rõ trong lòng: “Còn đang giai đoạn tìm hiểu, không giống con, đã làm tiệc cưới rồi.”

Đinh Hán Bạch vậy mà lại thẹn thùng, mím môi cười, giương mắt nhìn thấy Kỷ Thận Ngữ và Khương Đình Ân đang đùa giỡn, cười càng méo xẹo. Anh đi qua túm cậu đi, bữa tiệc sắp bắt đầu, trước khi xuất hiện anh muốn nói vài câu với riêng cậu.

Trong một góc phòng, anh hỏi: “Có căng thẳng không?”

Kỷ Thận Ngữ gật gật đầu: “… Vẫn ổn.”

Đinh Hán Bạch cười trước, sau đó trịnh trọng: “Thận Ngữ, lúc trước anh có nói, ngoài mặt là làm tiệc khánh công, thật ra là tiệc rượu kết hôn của chúng ta. Không gạt em, con người anh bừa bãi huênh hoang, bây giờ hận không thể nhảy lên trên sân khấu hô to, sư huynh đệ hợp tác cái chó gì chứ, em là vợ của Đinh Hán Bạch anh.”

Kỷ Thận Ngữ mặt đỏ bừng: “Em kiến nghị anh nói ngược lại.”

Đinh Hán Bạch xin khoan dung: “Vậy anh là vợ của Kỷ Thận Ngữ, dù sao thì Phan Kim Liên cũng từng làm rồi.”

Trong lúc tâm sự, bữa tiệc ở đại sảnh đã bắt đầu, tất cả mọi người ngồi xuống, rót rượu, chờ vai chính lộ diện. Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ bình tĩnh hô hấp, quay trở lại, sóng vai đứng ở phía sau cổng hoa. Mấy trăm ánh mắt dồn tới, nên căng thẳng, nên ngượng ngùng, nhưng bọn họ lại cực kỳ điềm nhiên, không hề nhăn nhó bước chân tới.

Thảm đỏ này thật là dài.

Giống như con đường một năm qua chúng ta đã đi.

Đến trước sân khấu Đinh Hán Bạch dưới trăm con mắt của mọi người nắm lấy tay Kỷ Thận Ngữ, bước lên bục. Khách mời sững sờ, chép miệng, kinh hãi, khó tin, nhưng cũng cực kỳ tò mò. Đinh Hán Bạch thỏa mãn lòng hiếu kỳ này, nói: “Trung tâm đồ cổ thuận lợi khai trương đều là nhờ vào các vị bao dung nhiều, hôm nay mở tiệc khánh công cảm ơn mọi người nể mặt mũi.”

Mọi người mới vừa thở ra một hơi, Đinh Hán Bạch lại nói: “Đời tôi sẽ không đón dâu, cũng sẽ không đốt pháo bày rượu, hôm nay thời tiết đẹp, chi bằng nhân cơ hội này xem như là tiệc vui của tôi đi.”

Kỷ Thận Ngữ cứng người, lòng bàn tay chảy mồ hôi, chợt thấy bàn bên cạnh sân khấu đặt một quyển sổ da màu đỏ. Bao đỏ, Hành Giai thiếp vàng, viết “Hỉ kết liên lý”, che kín bởi “Đinh Hán Bạch ấn”. Dưới sân khấu ồ lên, quăng tới ánh mắt ngạc nhiên, cậu được Đinh Hán Bạch nắm chặt tay, chỉ cảm thấy yên tâm trước nay chưa từng có.

Người diễn kịch là người điên, người xem kịch là người ngu.

Hai người bọn họ nắm chặt tay điên lần này, đời này chắc chỉ có một lần như vậy thôi.

Mọi người hàm hồ chúc mừng, bọn họ vui vẻ nhận, lần lượt đi từng bàn chúc rượu, cực kỳ giống hai người tân hôn. Náo nhiệt, người đón người tiễn, bữa tiệc này kéo dài đến sau giờ trưa. Chờ người đi hết, Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ cũng ngồi trên ghế, cầm bát canh giải rượu, cầm “Giấy hôn thú”.

Mặt trên còn dán bức ảnh đầu tiên của hai người.

Đinh Hán Bạch từng đi nước ngoài, nên hỏi một câu “Có bằng lòng gả cho anh không?”, nhưng anh không nói gì. Kiều diễm, lưu luyến, không nói gì, chỉ kéo Kỷ Thận Ngữ, chạy về phía nhà mới của bọn họ.

Cửa biệt thự có một chiếc xe, là hoa Đinh Hán Bạch đặt hàng. Anh đẩy Kỷ Thận Ngữ một cái, nói: “Hoa viên có hơi trống, nên anh làm lại một chút, em vào nhà xem đi.”

Kỷ Thận Ngữ choáng, ngây ngốc đi về phía trước, vào cửa, nhìn ngắm cái gọi là “nhà”.

Bước qua cửa, trong đầu khó giải thích được hiện lên ngày đầu tiên gặp gỡ Đinh Hán Bạch, cậu mãi không nói chuyện, lúc Đinh Hán Bạch nói chuyện, còn mang theo chút hơi ngọt của dưa hấu. Đi qua sảnh trước, men hồng xanh làm cậu nhớ tới thạch anh hồng, đó là lần đầu cậu và Đinh Hán Bạch tỉ thí. truyenfull reup là chó

Sảnh hai râm mát, như Hán Đường quán mùa hè năm ngoái, như những khối đá trong tay Đinh Hán Bạch. Phòng ăn ấm áp, giống như nhà tắm công cộng khí nóng mịt mù, như phòng xông hơi cậu không ngừng kêu khổ.

Kỷ Thận Ngữ lên lầu mười bậc, đã từng, cậu cùng với Đinh Hán Bạch đứng bậc thang ở cửa, đứng ở bậc thang dưới hành lang. Cậu không khỏi nhớ tới tiếng ầm ầm trên xe lửa, Đinh Hán Bạch ôm lấy cậu, để cho cậu nhìn thấy ánh hoàng hôn xinh đẹp nhất.

Sân thượng đặt chậu trúc phú quý, Kỷ Thận Ngữ xa xa nhìn. Cậu lúc trước cố ý khắc hỏng trúc phú quý, bị Đinh Hán Bạch cầm cổ tay, ai dám nghĩ đến, tay của bọn họ sau này lại siết chặt vào nhau.

Kỷ Thận Ngữ đi tới ngoài phòng sách, nhìn thấy gia huấn —— Nói là làm, làm mới có ăn. Cả đời này cậu sẽ không quên dáng vẻ Đinh Hán Bạch nói “Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành”.

Ban đầu quen biết không vừa mắt, hiểu lầm, che giấu, lại không ngăn được hấp dẫn. Sau đó thổ lộ tình cảm, động lòng, biết rõ yêu nhau rất khó, nhưng không ai hối hận. Tách ra thì tương tư, hợp lại cùng chung hoạn nạn, từng trải một vòng xuân hạ thu đông, mới đi đến bây giờ.

Kỷ Thận Ngữ tiến vào phòng ngủ, không phát hiện đã lệ đã rơi đầy mặt.

Cậu đi tới bên giường, lấy chìa khóa dự bị đặt vào ngăn kéo đầu giường, nhìn thấy tờ giấy kia. Mở ra, hàng đầu tiên viết ba chữ “Sách tự bạch”.

Tôi, Đinh Hán Bạch, sinh trưởng trong năm tháng hòa bình, may mắn thấy thời đại biến thiên. Năm nay hai mươi mốt tuổi, thích sống phóng túng, thích vung tiền như rác, tài học không được tám đấu năm xe, tính khí nổi danh hư hỏng. Thuở thiếu thời chăm học khổ luyện, đến nay không dám có chút lười biếng, nhưng rất tùy hứng, đã định sẽ làm cha mẹ hổ thẹn. Nhưng, bái được người thầy kiệt xuất, từ người làm công ăn lương, bước vào ngành nghề mơ ước, hoàn thành công việc lý tưởng, cuộc đời chưa qua một nửa, nhưng tôi đã không còn bất cứ tiếc nuối nào rồi.

Cảm ơn trời cao yêu thương, cái tôi cảm kích nhất, chính là quen biết với sư đệ Thận Ngữ. Tôi tự nhận mình vô liêm sỉ, ngông cuồng, nhưng tình cảm chân thành, đã xác định sẽ cố hết sức bảo vệ bảo bối Trân Châu. Một đời dài ngắn thế nào không biết, vậy thì nhìn những năm về sau.

Màn đêm thăm thẳm nói lung tung, là những câu từ tận đáy lòng. —— Sách của Đinh Hán Bạch.

Kỷ Thận Ngữ run rẩy cả người, lúc này Đinh Hán Bạch ở trong hoa viên gọi cậu, cậu đứng dậy chạy xuống lầu, lau nước mắt, đi qua phòng khách lầu một nhìn thấy đối phương. Đây là một gian nho nhỏ, nhưng có cửa sổ to to, mở ra, thu lại toàn bộ khung cảnh hoa viên vào tầm mắt.

Kỷ Thận Ngữ đi dạo đến bên cửa sổ, nhìn sang, thấy Đinh Hán Bạch đứng trong một mảnh vườn đầy hoa tươi. Người kia thân thể như ngọc, giương mắt, ánh mắt của bọn họ nhìn nhau. Một bên, là vài cây bạch đầu ông vừa nở rộ.

Cậu nhìn anh, anh nhìn cậu.

Ngày này năm ngoái, mà chỉ như hôm qua, lại trông mong ngày mai.

Không ai mở miệng, chỉ nhận lấy ánh nắng rạng ngời soi chiếu.

– Chính văn hoàn –

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn kết thúc, nghỉ ngơi hai ngày viết phiên ngoại, cảm ơn mỗi một người bạn đã bầu bạn cùng tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play