*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Còn chưa tới mùa đông mà Kỷ Thận Ngữ đã cảm thấy run rẩy, vừa ra khỏi cửa, hàm răng cứ đánh lập cập. Đi qua phố Sát Nhi, cậu đứng ở trạm Trì Vương bị Đinh Hán Bạch đuổi theo, quả thực oan gia.

Đinh Hán Bạch mặc một cái jacket da, kiểu dáng phi công lưu hành nhất ở nước ngoài, vừa mới xuất hiện đã hấp dẫn quần chúng chờ xe. Anh lấy xuống hộp điểm tâm treo trên tay lái, nói: “Cho sư phụ Lương, em đưa hộ anh.”

Kỷ Thận Ngữ không nói gì tiếp được, Đinh Hán Bạch ép cậu mở miệng: “Đến cảm ơn cũng không nói, thân thiết với anh vậy sao?”

Cậu đành phải nói cảm ơn, nói xong xoay mặt làm bộ nhìn xe, không chạm mắt với đối phương. Đinh Hán Bạch cũng không giận, nghiêng người nhìn liếc mắt sang balo của cậu, trống rỗng, hỏi: “Sau này thật sự không treo vòng hổ phách nữa?”

Kỷ Thận Ngữ trì độn mấy giây, khẽ gật đầu một cái.

“Cần gì chứ, treo hay không treo cũng không trở ngại việc anh thích em, dỗi gì mấy thứ đồ chơi này.” Đinh Hán Bạch nói tới chuyện thích, quả nhiên, Kỷ Thận Ngữ lập tức giương mắt nhắc nhở, chỉ lo người khác nghe thấy.

Đinh Hán Bạch hài lòng nói: “Cuối cùng cũng chịu nhìn anh rồi sao?” Từ khi thức dậy chạm mặt cho đến khi ngồi cùng bàn ăn cơm, anh cao to như vậy mà có một người vẫn chỉ xem như không khí, mọi người thân thiết quan tâm anh bị đánh đòn có đau hay không, cô đơn này người con trai Dương Châu nhẫn tâm vẫn mảy may như không.

Đinh Hán Bạch tự nhận mình đáng đời, lúc trước anh trốn đối phương, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.

“Đi đây.” Anh sờ sờ cái chuông, rất nhẹ nhàng, xem nó thành gương mặt Kỷ Thận Ngữ. Thân ảnh xa dần, Kỷ Thận Ngữ cuối cùng không nhịn được nhìn vọng lại, trở tay mò túi ngoài ba lô, bên trong cất chiếc vòng hổ phách.

Đi xa một chuyến, số 25 hẻm Miểu An liền khôi phục dáng vẻ lôi thôi, Lương Hạc Thừa giặt quần áo mùa đông cóng hết cả tay, cái giếng cổ không gợn sóng thấm ướt hết ống tay áo. Kỷ Thận Ngữ vừa đến, đun bình nước nóng pha trà, mở hộp điểm tâm ra, chuẩn bị xong hết mới đi quét tước.

Ông lão lúc trước sống một mình vẫn thấy bình thường, có đồ đệ ngoan ngoãn vâng lời thế này, không gặp vài ngày đã cảm giác tẻ nhạt. “Con đừng làm nữa, ăn xong rồi dọn.” Ông xé nhỏ bánh bông lan, “Nói chuyện với ta, đi chuyến này thế nào?”

Kỷ Thận Ngữ suýt nữa ném chổi, thế nào ư? Không quen khí hậu nôn đến choáng váng, gặp trận cướp xe trở về từ cõi chết, còn thu hoạch được một tình cảm dị dạng ngoài ý muốn… Đồng thời gặp phải Đông Phái Phàm cùng Phòng Hoài Thanh. Cậu thực sự không mở miệng nổi, mỗi một sự kiện đều cực kỳ đòi mạng.

Do dự xong, cậu kiếm chuyện nào dễ thì nói: “Mua không ít tiêu ngọc Ba Lâm, hôm nào con khắc xong cho người xem thử. Còn có đại hồng bào (*) cực phẩm, chắc là sư phụ và sư ca tự mình khắc, muốn xem chỉ có thể đến Ngọc Tiêu Ký.”

(*) đá máu gà đại hồng bào: là loại đá máu gà full đỏ không có xen lẫn màu trắng

tianxing_1818_0_20180325124404

Lương Hạc Thừa hỏi: “Người sư ca kia của con không phải muốn con hợp tác với cậu ta điều phối đồ cổ sao? Con có đồng ý không?”

Kỷ Thận Ngữ lắc đầu, rửa sạch tay, tự mình châm trà cho Lương Hạc Thừa. “Sư phụ, thật ra con gặp được hai người.” Cậu vẫn phải nói, nhưng thử thăm dò phản ứng của đối phương, “Ở chợ đá quý, người cũng quen, chính là Đông Phái Phàm.”

Lương Hạc Thừa hơi giật mình: “Cậu ta bán vật liệu sao?”

Lò gốm đóng cửa, người còn phải kiếm cơm ăn, không có gì lạ. Kỷ Thận Ngữ tránh nặng tìm nhẹ, trước tiên kể chuyện của một mình Đông Phái Phàm. Lương Hạc Thừa nghe xong hỏi: “Không phải hai người sao, còn có ai nữa?”

Kỷ Thận Ngữ nói: “Họ Phòng.”

Bánh bông lan cắn một nửa lăn trên đất, dính cát, cậu nhặt lên thổi sạch sẽ, sạch rồi cũng vô dụng, không còn khẩu vị nữa. Lương Hạc Thừa cười khinh miệt: “Nó không phải là ông chủ lớn sao? Phát tài rồi sao còn phải cực khổ thế.”

Đồ đệ không nói, để chút thời gian cho sư phụ sảng khoái, nỗi thất vọng phẫn hận năm xưa, đào móc ra hết, hồi lâu mới có thể kiềm chế lại. “Nghề này của ta nếu như biết đúng mực, mấy đời phú quý hưởng không hết, nhưng có bản lĩnh, thường cũng sẽ mất chừng mực.” Lương Hạc Thừa nói, “Phòng Hoài Thanh chưa học xong thì lòng tham đã chịu không nổi mà lấn át rồi, dù cho bây giờ có phú quý thế nào, nhưng ta tuyệt đối không coi trọng nó.”

Kỷ Thận Ngữ do dự hồi lâu, không định gạt: “Sư phụ, anh ta đã lỗ rồi.”

Lương Hạc Thừa đột nhiên nhấc hai mắt, ông nghĩ chỉ là giữa chừng gặp khó khăn phải bồi thường tiền của. Không ngờ Kỷ Thận Ngữ nói: “Anh ta suýt nữa mất mạng, mạng được giữ lại, nhưng bị chặt tay, cơm phải có người đút mới ăn được.”

Cậu không đành lòng nói tỉ mỉ, thấy ánh mắt ông lão tối lại, chút tức giận kia thoáng chốc tiêu giảm, hóa thành kinh ngạc và nuối tiếc. Ngoài miệng chửi tàn nhẫn, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm, biết được đồ đệ năm xưa xảy ra chuyện, không thể không đau buồn.

Chỉ chốc lát sau, Kỷ Thận Ngữ cẩn thận hỏi: “Sư phụ, nếu người biết chừng mực, tại sao người vẫn không có được phú quý?”

Lương Hạc Thừa đem tiếc nuối chuyển từ Phòng Hoài Thanh sang mình, lắc đầu cười khổ, rót liên tục ba tách nước trà. Ông thẳng thắn: “Bởi vì ta từng lỗ rồi mới biết chừng mực là quan trọng, căn bệnh ung thư phổi này e rằng chính là báo ứng, dù có phú quý cũng chẳng có mạng mà hưởng.”

Thầy trò quây quanh bàn, ăn điểm tâm, cũng mở lòng với nhau.

Lương Hạc Thừa nghĩ lại liền suy tư, có phải báo ứng hay không tạm thời không bàn, nhưng ở cái tuổi lục tuần còn có thể thu nhận một đồ đệ cao tay, tuyệt đối là trời cao rủ lòng, cũng buông tay được rồi.

Kỷ Thận Ngữ đợi hết một ngày, chạng vạng ánh nắng trời chiều chiếu xuống mới ra đầu hẻm. Cậu cầm vòng hổ phách, không nhịn được nghĩ, cảnh hoàng hôn có đẹp hay không, hóa ra đều phụ thuộc vào tâm tình. Lúc Đinh Hán Bạch chở cậu trên xe đạp, hổ phách hứng ánh hoàng hôn, quang ảnh loang lổ; mà bây giờ, một mình cậu đi ra đầu hẻm, chỉ cảm thấy mỗi gió chiều.

Làm lỡ nhiều ngày như thế, ngày mai cũng đi học rồi, cậu thở phào, tìm được cách tránh né.

Người nhà họ Đinh mùa hè nóng quá nên cứ tách ra, trời lạnh thì hận không thể tụm hết vào nhau ăn bữa cơm. Vẫn là nồi lẩu đồng, hình ảnh đập bát quẳng đũa lần trước vẫn còn rõ ràng trước mắt, ai nhìn mà lòng vẫn còn sợ hãi. Đinh Duyên Thọ động viên mọi người, dù sao ông mới vừa đánh Đinh Hán Bạch một trận, chắc là bữa này có thể ăn trong êm đẹp.

Hòa tan mỡ bò, sau khi cho ớt vào thì nổi lên một lớp váng dầu đỏ, Khương Sấu Liễu liếc một cái: “Còn chưa bắt đầu ăn mà ai đã nhai hết củ cải rồi?”

Đinh Khả Dũ chỉ tay: “Kỷ Trân Châu ăn sống, con nhìn thấy.”

Kỷ Thận Ngữ bưng bát tương mè của mình cười cười, hai ngón tay kẹp lấy miếng tỏi ngâm, tàn nhẫn chuẩn xác bắn vào mi tâm đối phương. Đinh Khả Dũ sững sờ: “Lại còn biết võ… Lực cũng mạnh nhể!”

Kỷ Phương Hứa từ xưa đã dạy Kỷ Thận Ngữ luyện tập lực ngón tay, cửa sổ thủy tinh, ở chính giữa vẽ một chấm tròn, cắp hòn đá nhỏ bắn lên cửa, luyện tập sức mạnh và cả sự chính xác. Kỷ Thận Ngữ không biết đã bắn vỡ bao nhiêu cửa sổ, nhưng chính là bởi vì có tính phá hoại, nên mới cảm giác thú vị.

Đinh Hán Bạch chưa bước vào cửa thì tiếng nói đã oang oang trước rồi, đi vào thấy Kỷ Thận Ngữ và Đinh Khả Dũ trò chuyện vui vẻ, cầm tỏi ngâm ném tới ném lui. Chờ Kỷ Thận Ngữ nhìn thấy anh, tỏi cũng không ném nữa, cũng không nói lời nào, nụ cười kia cũng biến mất tăm.

Anh cứ như vậy bị ghét rồi sao? Còn có thể cười đùa với thằng ba, mà người cậu từng thân nhất là anh đây lại bị đày vào lãnh cung rồi.

Mọi người gắp thịt, Đinh Hán Bạch không có khẩu vị, người ngồi bên tay trái của anh cứ rụt vai lại, sợ bị anh đụng trúng. Anh thương hại cho bản thân mình, nguyên một ngày bận đến nỗi chân không chạm đất, trở về còn phải đối mặt tình trường không như ý. echkidieu2029

Đinh Duyên Thọ nói: “Thận Ngữ, đưa hoa hẹ ở chỗ con cho thầy.”

Kỷ Thận Ngữ đứng dậy đưa lên, không thể tránh khỏi đụng tới cánh tay của Đinh Hán Bạch. Đinh Hán Bạch rên lên một tiếng, tay bưng bát dầu mè run rẩy, vén ống tay áo, gấp từng nếp từng nếp lên, lộ ra cánh tay đầy vết thương chồng chéo.

Môt mảng đỏ thẫm, thấm tơ máu, vết rách da đã kết một lớp da non mỏng manh.

Cái chổi phất trần năm nào đó đánh tới gãy nát thành bốn khúc, Đinh Duyên Thọ quấn dây thép, càng hại người hơn.

Kỷ Thận Ngữ vì tiếng xuýt xoa kia mà liếc mắt, thấy rõ vết thương quên thu hồi tầm mắt, cánh tay đã như vậy, vai và lưng chắc chắn là nghiêm trọng hơn. Cậu vội vàng hỏi: “Anh có đau không, anh thoa thuốc ——” Cậu lập tức phanh lại, giống như dừng thương hại, sợ hỏi xong lại càng dây dưa.

Đinh Hán Bạch nói: “Tất nhiên là đau, dù tim tôi có nát, nhưng cũng chỉ là máu thịt thôi.” Gắp một miếng cá, nghiêng người đặt vào bát của Kỷ Thận Ngữ, “Thuốc cũng là tự tôi thoa, biết cậu không muốn giúp tôi mà.”

Miếng cá tươi ngon, đũa vừa ấn đã xé thành mảnh nhỏ, Kỷ Thận Ngữ biết đây là chính sách dụ dỗ. Cậu sợ mình nhẹ dạ, không ăn, lời cũng không đáp, chuyển sang Khương Thải Vi để hóa giải lúng túng, hỏi Khương Đình Ân sao cuối tuần không đến đây.

Khương Thải Vi nói: “Sắp cuối kỳ rồi, ba nó bảo nó ở nhà ôn bài.”

Nhắc tới học tập, vừa đúng lúc, Kỷ Thận Ngữ nói: “Sư phụ sư mẫu, con muốn trọ ở trường.”

Mọi người hơi kinh ngạc, ở đây chưa có ai phải trọ ở trường, trong nhà ăn ngon uống mát, trọ ở trường gian khổ biết bao nhiêu. Kỷ Thận Ngữ giải thích cặn kẽ, thi cuối kỳ xong là lên lớp 12, cậu muốn cố gắng nhiều hơn, cuộc sống quá thoải mái trái lại sẽ lười biếng.

Đinh Hán Bạch lòng chửi đờ mờ, thiệt thòi cho cậu nghĩ ra chiêu này, trốn tới trường học cho là vạn sự đại cát rồi sao? Anh không đợi Đinh Duyên Thọ phát biểu ý kiến, lập tức ngắt lời: “Không được, tôi không đồng ý.”

Khương Sấu Liễu hỏi: “Tại sao con không đồng ý?”

Anh nói: “Cả ngày ở trường học thì khi nào mới tới Ngọc Tiêu Ký làm việc?” Còn chưa đủ, mắt nhìn phía trước, nhưng khóe mắt cũng đủ giết người, “Trọ ở trường không cần đóng tiền sao? Không có tiền.”

Trong lòng mọi người kinh ngạc, thầm nghĩ Đinh Hán Bạch từ hồi nào lại hẹp hòi như vậy? Huống hồ ngày ngày ở chung, cũng đều biết Đinh Hán Bạch thật ra quan tâm nhất là Kỷ Thận Ngữ. Đinh Nhĩ Hòa cực kỳ thắc mắc, khi ở Xích Phong rõ ràng đến mạng cũng không cần, sao bây giờ lại quyết liệt như vậy?

“Ăn cơm trước, ăn no lại nói.” Đinh Duyên Thọ hòa hoãn, chỉ lo con ruột lại hất cả nồi thịt dê để mắng người.

Kỷ Thận Ngữ mất mặt, da mặt cậu mỏng, cúi đầu nhìn chằm chằm bát, muốn nhìn tương mè thành chao luôn. Một lúc lâu, bầu không khí trên bàn ăn cũng thả lỏng, cậu cuối cùng nhịn không được, ở dưới bàn đạp Đinh Hán Bạch một cái.

Cất giấu chút tâm tưởng này, đoán Đinh Hán Bạch sẽ không làm gì mình, bởi vì biết Đinh Hán Bạch thích cậu, cậu ỷ vào Đinh Hán Bạch thích cậu. Cậu cực ghét cái đức hạnh này của mình, nhưng lại có cảm giác sung sướng bí ẩn không diễn tả được.

Vừa hoàn hồn, trong bát nhỏ lại có một con tôm trắng.

Đinh Hán Bạch bị cú đạp kia làm cho sảng khoái, không cảm thấy đau, lập tức gắp con tôm đáp lại sự làm nũng của đối phương. Không sai, chính là làm nũng, anh nói là cái gì thì chính là cái đó. “Ăn một miếng.” Anh thấp giọng, “Chỉ cho phép em ra chiêu, không cho anh hủy cái chiêu đó sao hả?”

Kỷ Thận Ngữ nói: “Em không muốn gặp anh.” Rõ ràng cắn chặt răng nói, lại như gấp đến nỗi khóc nức nở.

Tim Đinh Hán Bạch tan vỡ, sau khi nhìn chăm chú cậu một lát sau liền gác lại đũa. Đứng dậy rời chỗ, cái lưng không thẳng tắp như lúc thường, hơi cong, cánh tay cứng ngắc. Mọi người dồn dập dò hỏi, đến cả hơi thở của anh cũng run: “Vết thương đau quá, con về phòng nghỉ.”

Đinh Nhĩ Hòa nói: “Hôm nay cái giá ở trong kho bị ngã, vai Hán Bạch bị đập vào.”

Kỷ Thận Ngữ xoay mặt nhìn chằm chằm, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, câu nói kia của cậu như kíp nổ, xả lên hết toàn bộ cơn đau đớn. Cậu sắp không chịu được muốn theo, Khương Sấu Liễu đã trước cậu một bước, lòng cậu đành phải tiếp tục bị treo lên.

Cơm nước no nê, Đinh Duyên Thọ và Đinh Hậu Khang học cổ pháp pha trà, bố trí một bàn, TV đang chiếu Xuân Vãn năm ngoái, vô cùng náo nhiệt. Ngoại trừ Đinh Hán Bạch có thương tích, nhóm tiểu bối đều xôm tụ xung quanh, cậu cũng chỉ có thể kiên trì ngồi theo.

Trong phòng là tiệc trà vui vẻ hòa thuận, ngoài phòng không biết khi nào đã mưa. Mưa đêm gõ cửa sổ, giống như nhịp trống đánh lung tung, nhịp tim Kỷ Thận Ngữ cũng hỗn loạn theo, chờ người đi trà nguội, Đinh Duyên Thọ bảo cậu ở lại.

Đinh Duyên Thọ hỏi: “Sao bỗng nhiên muốn trọ ở trường?”

Kỷ Thận Ngữ vẫn sử dụng lời giải thích kia, cậu biết, nếu như dùng những lý do khác sẽ không đáng tin. Đinh Duyên Thọ suy nghĩ một chút, nói: “Điều kiện sống ở trường học rất kém, lớp 12 quan trọng, vậy càng phải được tiếp tế đầy đủ. Có phải là đường xa quá, cảm thấy lúc đi lúc về rất phiền phức không? Như vậy đi, đạp xe của sư ca con, thời tiết không tốt thì bảo nó lái xe đưa đón.”

Kỷ Thận Ngữ liên tục phủ nhận, không dám bảo Đinh Hán Bạch đưa đón, ngồi nghe từng câu từng câu, dường như ngay cả mặt mũi nhìn Đinh Duyên Thọ cũng không có. “Sư phụ, con không sợ khổ.” Cậu chỉ dám cãi lại như vậy thôi. truyenfull là chó

Đinh Duyên Thọ lại nói: “Sư phụ sợ. Con là con trai của Phương Hứa, thầy làm sao có thể để con chịu khổ? Không nói cái này, con đến đây từ mùa hè, bây giờ là mùa đông rồi, dù là con chó con mèo cũng có tình cảm, huống hồ thầy bắt con làm con trai, thầy không nỡ.”

Mặt mũi cậu Kỷ Thận Ngữ chua xót, cậu có tài cán gì, cậu có may mắn gì. “Sư phụ, con…” trong lồng ngực căng tràn, cậu đắn đo hết lần này đến lần khác, cứ sợ chưa đúng mực, “Thầy có thể cho con gọi thầy một tiếng ‘ba’ không?”

Đinh Duyên Thọ choáng váng, sau đó ôm lấy cậu, vỗ lưng cậu. Cậu gọi một tiếng “ba”, đời này vốn chỉ từng gọi Kỷ Phương Hứa đúng một lần, kéo dài tới lúc cáo biệt cuối đời, giờ khắc này trăm mối ngổn ngang, lưng đeo ân tình lần thứ hai mở miệng. Sư phụ cũng được, cha nuôi cũng được, đều có thể lấp đầy chỗ trống trong sinh mệnh của cậu.

Chuyện trọ ở trường cứ vậy coi như thôi, lúc Kỷ Thận Ngữ đi ra khỏi phòng khách có hơi choáng. Cậu vừa đi vừa tắt đèn, tiếng mưa rơi tí tách, không che giấu được lời nói Đinh Duyên Thọ bên tai. Lấy cái gì để trả ơn đây? Cậu lại còn làm con ruột của người ta giằng co, hành hạ, dây dưa mãi không dứt.

Đèn ở tiền viện tắt hết, Khương Sấu Liễu liền mở ra một cái: “Đứa nhỏ ngốc, tắt hết rồi làm sao thấy đường mà đi?”

Kỷ Thận Ngữ dừng lại: “Sư mẫu… Sư ca thế nào rồi?”

Khương Sấu Liễu nói: “Nó tìm thuốc giảm đau khắp nơi, uống một viên thuốc ngủ cuối cùng cũng ngủ, đuổi cô ra ngoài, vết thương cũng không cho nhìn.”

Kỷ Thận Ngữ không đáp, chạy gấp rút về tiểu viện, quần áo ẩm ướt, dửng dưng vọt vào phòng ngủ. Đinh Hán Bạch ngủ rất say, nằm sấp hơi nghiêng người, tủ đầu giường đặt thuốc ngủ và một cốc nước.

“Sư ca?” Kỷ Thận Ngữ khẽ gọi, vén chăn vén áo ngủ, lộ ra vết thương đỏ loang lổ, bị thương đến như vậy, hôm qua lại còn có hơi sức quát lên với cậu. Người nằm trên giường ngủ say, cậu ra ra vào vào, cuối cùng ngồi ở bên giường thoa thuốc chườm nóng.

Trên vai, trên lưng, cánh tay, sao ở đâu cũng có vết thương.

Bên hông có một đường rất dài, đan xen kéo tới trong lưng quần. Kỷ Thận Ngữ nắm chun quần, nhẹ nhàng kéo xuống, không ngờ cơ bắp phía sau lưng đột nhiên căng chặt, thân thể này đột nhiên dựng người dậy!

Cậu kinh ngạc thốt lên một tiếng, ném thuốc mỡ, lọ sứ vỡ vụn mùi thuốc tràn khắp phòng, mà cậu đã trời đất quay cuồng bị Đinh Hán Bạch đè dưới thân. Đinh Hán Bạch nói: “Anh chỉ là hôn em thôi mà, sao em lại nắm quần anh?”

Kỷ Thận Ngữ chất vấn: “Anh giả bộ ngủ? Anh không phải uống thuốc ngủ rồi sao?”

Đinh Hán Bạch đáp: “Lọ đó đúng là thuốc ngủ, nhưng bên trong là viên canxi.”

Kỷ Thận Ngữ giãy dụa không có kết quả, tất cả đều là diễn, từ trên bàn cơm đã bắt đầu diễn! Đinh Hán Bạch giả tạo đè lên đối phương, vết thương đau thật, đau đến mức nhe răng: “Đừng nhúc nhích! Nếu ghét anh, cũng không muốn gặp anh, tại sao hơn nửa đêm lén lút vào phòng anh thoa thuốc?”

“Sư mẫu bảo em tới.”

“Ồ? Vậy bây giờ anh liền đến tiền viện đối chất.”

“Em đồng cảm vì anh bị thương!”

“Vậy cái thương cảm đó chắc cũng giống như thương anh nhỉ.”

“Anh là anh, vết thương là vết thương…”

“Vậy ngày mai anh đánh thằng ba một trận, em cũng đi thoa thuốc cho nó nhé.”

Khả năng chém gió của Đinh Hán Bạch trước giờ không thua, hơn nữa còn dùng vũ lực trấn áp, cuối cùng rồi sẽ làm cho đối phương mất sức. Kỷ Thận Ngữ không nói nữa, đột nhiên yếu đi: “Coi như là em hèn hạ.”

Mấy câu ép hỏi quên mất sạch sẽ, Đinh Hán Bạch dịu dàng nâng hai má đối phương lên: “Em không thể nói mấy câu nào dễ nghe hơn sao?” Anh cúi đầu cọ lên trán Kỷ Thận Ngữ, “Dám ở dưới bàn đạp chân anh, chính là được sủng mà kiêu, em kiêu cũng đã kiêu rồi, không thể quan tâm đến người sủng em một chút được sao?”

Kỷ Thận Ngữ bất mãn nói: “Đã lén lút tới thoa thuốc cho anh rồi, còn muốn quan tâm thế nào nữa?” Ý tại ngôn ngoại, cả nhà nhiều người như vậy, ngoại trừ mẹ ruột để ý đến anh, đâu chỉ là quan tâm, đã là thương yêu rồi.

“Cái này không tính.” Đinh Hán Bạch nhỏ giọng nói, “Em kéo quần của anh, ít nhất cũng phải cho anh kéo quần em. Hoặc là, hôm đó anh cắn miệng em, em cũng tới cắn anh cái đi.”

Kỷ Thận Ngữ ngượng thành một viên mã não Nam Hồng, đẩy con sói phương bắc không biết liêm sỉ này ra.

Cậu muốn ngất xỉu, bát tự đều bị quẳng đi hết, mặt mũi này cũng mất sạch sẽ rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play