Trong nhà nếu như có chuyện tốt gì, có thể là cần phải hỏi xem có phải là ông thần ấy làm không, còn nếu như có chuyện xấu gì, Đinh Duyên Thọ chắc chắn sẽ hoài nghi con ruột đầu tiên.

May là con ruột ông thẳng thắn bộc trực, dám làm dám nhận.

Đinh Hán Bạch hào phóng thừa nhận mình gieo vạ vào cái ao cá kia, ở trên bàn cơm, không ngồi vị trí của mình. Khương Thải Vi vô cùng tinh tế, mắt thấy cháu mình và Kỷ Thận Ngữ cách thiên sơn vạn thủy, hỏi: “Thận Ngữ, nó lại làm sao vậy?”

Kỷ Thận Ngữ suy đoán là bởi vì bình sứ men xanh, cậu cho là có ngọc đồng tử ngọc liên hoàn, thì một bình sứ men xanh không đủ làm cho Đinh Hán Bạch tức giận, nhưng mà lửa giận của Đinh Hán Bạch cách cậu xa tám trượng, sáng sớm ra khỏi phòng chạm mặt thậm chí còn nhấc chân bỏ chạy.

Trên bàn chỉ còn một miếng bánh hoa táo cuối cùng, hai đôi đũa cùng gắp, lại cùng thu hồi, Đinh Hán Bạch liếc mắt Kỷ Thận Ngữ một cái, người kia cúi đầu húp cháo làm bộ chẳng có chuyện gì xảy ra. “Ai làm bánh hoa táo đây? Làm có mấy cái ai ăn ai nhịn, gắp mấy gắp là hết.” Miệng thì toàn dao, mà anh lại  gắp nó lên đặt vào đĩa nhỏ của Kỷ Thận Ngữ, bỏ đũa xuống liền đi.

Kỷ Thận Ngữ giật mình ngẩng đầu, không nghĩ tới Đinh Hán Bạch giận mà còn chăm sóc cậu như vậy, cậu cắn một cái liền rời chỗ, đuổi theo, qua cửa lớn mới đuổi kịp. Đinh Hán Bạch không trốn được, hỏi: “Ra đây làm gì, ăn mà còn không chặn nổi miệng cậu à?”

Kỷ Thận Ngữ nói: “Anh cũng ăn đi.” Cậu giơ hơn nửa miếng còn lại, đặt bên miệng đối phương. Gót giày Đinh Hán Bạch bị bục cửa chặn lại, không đường thối lui, há mồm bị đút vào miệng.

Ngọt, mềm, lớp vỏ giòn rơi vào người anh.

Anh chưa từng nhai kỹ nuốt chậm như thế này bao giờ, mỗi một vụn bánh đều nếm cả nửa ngày, mà Kỷ Thận Ngữ đút anh ăn đã sớm rời đi không thấy bóng dáng, còn anh nhìn không khí cũng đỏ hết cả mặt mũi.

Đinh Hán Bạch không lái xe, không dám lái, sợ mình mất kiểm soát tông rớt thanh chắn bảo hiểm. Anh vừa đi vừa tự giễu, từ khi sinh ra đến giờ vẫn sống rất tùy hứng, chưa bao giờ gió chiều nào theo chiều ấy, chủ ý lớn đến mức nhất định phải để cho người khác thần phục vâng theo, có bao giờ mê man như thế này đâu.

Anh không làm rõ được tâm thái và tình cảm của mình, không có cách nào xác định, khó có thể phán đoán đúng sai.

Đinh Hán Bạch khuyên bản thân, có lẽ là gần đây có nhiều chuyện kì lạ liên quan đến Kỷ Thận Ngữ, làm anh nhất thời loạn trí. Tránh né là được, đừng có suốt ngày chạm mặt, cứ tránh một chút là được.

Kỷ Thận Ngữ vẫn sinh hoạt như trước, nhưng cảm thấy thiếu thiếu cái gì. Lúc ăn cơm bên tay phải cậu không có ai, tan học cũng không thấy Đinh Hán Bạch kiểm tra đột xuất, buổi tối tiểu viện càng quạnh quẽ hơn, Đinh Hán Bạch toàn đi chơi với bạn bè.

Mãi đến tận cuối tháng, sau bữa cơm chiều cuối cùng cũng coi như có đầy đủ mọi người, phải thương lượng chuyện đến Xích Phong thu mua vật liệu.

Bên tay phải Kỷ Thận Ngữ biến thành Khương Đình Ân, cậu nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đi học, chắc là không được đi nhỉ?”

Khương Đình Ân nói: “Xin nghỉ là được mà, nhưng mà anh đại phải chịu dẫn đi cơ, anh ấy chắc chắn sẽ không dẫn tui đi.” Ghé vào nhau nhỏ giọng nói, “Anh đại vừa đến đã đổi vị trí với tui, cậu chọc giận ảnh hả?”

Kỷ Thận Ngữ bất đắc dĩ cười cười: “Chắc vậy.” Cậu nhìn sang đối diện, va vào ánh mắt Đinh Hán Bạch, lạnh như băng, rồi bỏ qua một bên, không muốn cùng cậu có bất kì trao đổi gì. Cậu không vội, quay sang nhìn Khương Thải Vi, phát hiện Khương Thải Vi đang đan găng tay.

Khương Thải Vi nói: “Đan xong rồi, một bên móc lại nữa là được.”

Đinh Hán Bạch nghe xong nhìn sang, thu hết nụ cười mong đợi của Kỷ Thận Ngữ vào đầu, hừ lạnh một tiếng, bực bội nói: “Sao còn chưa bắt đầu? Chủ sự đâu rồi?”

Nhà bếp đang đun nước nóng, pha một ấm Mao Sơn, Đinh Duyên Thọ uống trà nóng vào bụng mới nói: “Đợt này ta bị bệnh, hai ngày nữa để Hán Bạch thay ta đến Xích Phong một chuyến.”

Đá quý trong cửa hàng hầu hết là đá Ba Lâm, bởi vậy số lượng mỗi lần mua đều không nhỏ, nhiều hơn một chút dễ dàng phạm sai lầm, từ trước đến giờ phải có người đi cùng còn bàn bạc. Đinh Hậu Khang nói: “Em cũng không đi, dạo này trời lạnh, đầu gối cứ đau suốt.”

Vậy có nghĩa là cơ hội để dành cho người trẻ tuổi, Đinh Hán Bạch uống trà không hề có một tiếng động, chờ người trẻ tuổi tự đề cử mình. Qua một lúc, Khương Đình Ân nóng lòng muốn thử: “Anh đại, em muốn đi!”

Không chờ Đinh Hán Bạch mở miệng, Khương Sấu Liễu đã nói trước: “Ba mẹ con mà đồng ý à? Ngoan ngoãn ở nhà đi.”

Đinh Khả Dũ thấy thế nói: “Hay là bác cả với anh đại chọn đi, bọn em ai đi cũng được.”

Đinh Hán Bạch vừa nghe tinh thần liền tỉnh táo, liếc mắt thấy có thằng ba giả vờ hiểu chuyện, cười nhạt nói: “Nhĩ Hòa đi với tao.” Nói xong nhìn quanh một vòng, rồi thôi, “Thêm một người nữa.”

Anh như cố ý khêu gợi lòng ham muốn của người khác, suy tư nửa ngày.

Thực tế rất oan uổng, anh đang rất xoắn xuýt.

Vừa nhấc mắt, thấy Kỷ Thận Ngữ mím môi ngậm miệng tách trà, ra vẻ không liên quan đến mình, lại ghé vào bên Khương Đình Ân, nói thầm về lạc khoản dưới đáy tách.

Đinh Hán Bạch nghĩ thầm, nếu mà anh ra ngoài, thằng nhóc Nam Man này chẳng phải là sống quá thoải mái hay sao? Hôm nay ăn sô cô la với Khương Thải Vi, ngày mai đánh bài tú lơ khơ với Khương Đình Ân, còn dỗ dành ba mẹ anh, cậu ta chắc bận chết luôn.

Im lặng một lúc lâu có chút quái dị, Đinh Hán Bạch rốt cuộc phá vỡ bầu không khí: “Thêm Kỷ Thận Ngữ.”

Dựa vào tuổi và kinh nghiệm thì không tới phiên Kỷ Thận Ngữ, tay nghề tốt không hẳn nhãn lực tốt, lần này anh ba anh tư buồn bực không vui, Đinh Nhĩ Hòa ngược lại không nói gì, dường như không có ý kiến.

Kỷ Thận Ngữ cũng không ngờ, phải nói là cậu hoàn toàn chưa từng nghĩ tới. Nhìn quanh một vòng, không nhìn ra biểu cảm và ý nghĩ của mọi người, cầu viện nhìn về phía Đinh Duyên Thọ, Đinh Duyên Thọ lại chỉ lo phẩm trà, hồn lên mây.

“Sư ca, em đi được sao?” Cậu hỏi đến uyển chuyển, ý là cậu không làm được.

Đinh Hán Bạch nói: “Không được thì học, không học được thì trên đường xách balo cho tôi.”

Tan họp, hành trình tạm xác định, cho dù có bất mãn cũng không có ai dám nhắc tới, bởi vì Đinh Hán Bạch không cần phải làm vai chính diện, chính anh tự có thể diễn vai phản diện đến kinh thiên động địa. Người đi trà nguội, Kỷ Thận Ngữ trốn trong phòng ngủ tiền viện, đánh trống lảng, ở bên Đinh Duyên Thọ nói lảm nhảm.

Nhưng Đinh Duyên Thọ đạo hạnh cao, sẽ không vạch trần, Kỷ Thận Ngữ đành phải hỏi: “Sư phụ, con thật sự sẽ đến Xích Phong ạ? Con cảm thấy anh ba anh tư đều muốn đi, không nghĩ lại tới phiên con.”

Đinh Duyên Thọ nói: “Thời đại nào rồi còn sắp xếp theo vai vế nữa?”

Kỷ Thận Ngữ còn nói: “Với lại tương lai còn có cơ hội, có lẽ con cần phải chuẩn bị vân vân.”

Chốc lát yên tĩnh, Đinh Duyên Thọ lại hỏi: “Lúc trước xảy ra chuyện, có đúng không?” Ông ho dữ thần, lại khẽ cười, “Hôm đó nó xỏ xiên vụ thịt dê là thầy biết rồi, sư ca con trước giờ giận là cáu ngay, hận không thể đâm vào trán đối phương, sở dĩ giận cá chém thớt không nói rõ, là muốn gạt thầy.”

Kỷ Thận Ngữ gật gật đầu, sự kiện kia đã giải quyết thích đáng, cậu không muốn nghiên cứu sâu.

“Thận Ngữ, tuy rằng sư ca con dữ dằn, nhưng nó rất chính trực, sẽ không lén lút bắt nạt người khác.” Đinh Duyên Thọ nói, “Nhưng những người khác thì không hẳn, con vốn đã làm chính mình thật tốt, kết quả lại bị ngáng chân. Vậy cứ to gan lỗ mãng một chút, đừng suy xét nhiều như vậy.”

Kỷ Thận Ngữ rất muộn mới rời khỏi, nghe Đinh Duyên Thọ nói rất nhiều, cũng chia sẻ với Đinh Duyên Thọ rất nhiều. Kỷ Phương Hứa không có con khác, nhưng cũng chưa từng nói chuyện lâu như vậy với cậu, giọng nói trầm ổn, bàn tay đặt trên vai cậu, cũng làm cho cậu cảm thấy mình được xem như bảo vật.

Cậu cũng mơ hồ, cảm thấy Đinh Duyên Thọ khá thiên vị mình.

Tất cả liền quyết định như vậy, trai trẻ ra ngoài, cho dù làm chính sự cũng khó mà không hưng phấn, huống hồ điểm đến là một thảo nguyên mênh mông. Đinh Hán Bạch xin nghỉ cho Kỷ Thận Ngữ, vé tàu mua xong, chỉ chờ xuất phát.

Đêm trước khi khởi hành, ba người tập hợp trong phòng Đinh Hán Bạch, đang lên kế hoạch hành trình đến Xích Phong. Những năm qua cho dù là ai đi cũng đều ở nhà ông chủ Ô, bọn họ lần này cũng vậy. Đinh Hán Bạch cân nhắc nói: “Ba người ít nhất ở hai gian phòng, con gái ông chủ Ô cũng lớn rồi, nếu như không tiện thì chúng ta lại tìm nhà trọ, không quấy rầy người ta.”

Bàn bạc xong xuôi, Đinh Hán Bạch trải tờ giấy liệt kê mua hàng ra, cũng tham khảo sổ sách vật liệu đã dùng hai năm nay. Đinh Nhĩ Hòa nói: “Chúng ta thuê xe van đến kỳ Ba Lâm Hữu (*), đá máu gà Ba Lâm hàng năm đều khai thác sản lượng lớn nhất, sẽ không có chuyện không ổn định.”

(*) kỳ: là đơn vị hành chính cấp huyện trong trật tự phân cấp hành chính tại Trung Quốc.

Đinh Hán Bạch chưa nói được hay không: “Đến lúc đó rồi tính, sợ là đá máu gà năm nay đều bình thường.”

Kỷ Thận Ngữ như một người ngoài cuộc, cậu vừa không quen thuộc điểm đến, cũng không có kinh nghiệm chọn mua, chỉ yên tĩnh nghe hai anh em kia bàn bạc. Dần dần, ý chí trong lòng cậu mềm nhũn, lòng kiêu ngạo từ rất lâu tan rã từng chút từng chút. Nghề này thật sự không chỉ dựa vào tay nghề là có thể đứng sừng sững không ngã, Đinh Hán Bạch và Đinh Nhĩ Hòa chỉ mới hai mươi tuổi thôi mà đã có thể đi đến nơi xa xôi như vậy tự mình chọn vật liệu, còn đọ sức với sản thương địa phương, tình huống thực tế chỉ có thể khó khăn hơn cả tưởng tượng.

Cậu im lặng nghe, không nghe ra Đinh Nhĩ Hòa nói cái gì, nhưng có thể nghe được khi Đinh Hán Bạch trả lời rất qua loa. Chờ bàn bạc xong, Đinh Nhĩ Hòa về đông viện, cậu hỏi: “Sư ca, năm nay anh không muốn mua vào nhiều đá máu gà sao?”

Đinh Hán Bạch nhìn cậu: “Tôi không có nói vậy.”

Kỷ Thận Ngữ có chút đắc ý: “Vậy cũng có thể là em đoán đúng mà.”

Người nói vô ý, người nghe tâm tư lại chuyển tiếp thiên hồi, tại sao đoán đúng? Có phải là ám chỉ có cảm giác tâm linh tương thông hay không? Đinh Hán Bạch tự dưng phỏng đoán rất nhiều, thẹn quá hóa giận đẩy Kỷ Thận Ngữ đi ra ngoài.

Chờ tiếng bước chân rời đi, cách một cánh cửa, anh liền không nỡ.

Đinh Hán Bạch than thở một tiếng, có chút hối hận tự dưng ấm đầu chọn Kỷ Thận Ngữ, đoạn đường này phỏng chừng không bắt nạt nổi người ta, trái lại còn dằn vặt chính mình. Anh lắc đầu thu thập quần áo, lúc mở tủ quần áo nhìn thấy một cái túi chưa mở, là áo bông anh mua cho Kỷ Thận Ngữ.

Đi Nội Mông mặc vừa khéo, chỉ là khi đưa thì nói cái gì?

Đinh Hán Bạch đứng ở trước tủ, bản lĩnh hùng biện như biến mất, ở trong lòng suy tính nên mở màn thế nào. Thôi, anh quyết định xong, có cái gì đâu mà nói, đưa là đưa, mặc hay không thì tùy.

Anh sải bước đi sang phòng sát vách, đến ngoài cửa, nghe thấy tiếng Khương Thải Vi ở bên trong.

Khương Thải Vi là tới đưa găng tay, mới vừa đan xong, Kỷ Thận Ngữ mang vào không muốn cởi ra. “Cảm ơn dì.” Kỷ Thận Ngữ rất thích, “Đệm nhiều bông vào, quả nhiên không rộng nữa.”

Vốn là đan cho Đinh Hán Bạch, cho nên mới lớn như vậy, Khương Thải Vi ngượng ngùng cười. Cô phụ xếp quần áo, dặn dò: “Nội Mông rét lắm, mang nhiều đồ dày vào, nếu như không đủ thì tới đó mua nữa. Lạnh hay đói bụng cũng đừng nhịn, cứ nói cho Hán Bạch.”

Kỷ Thận Ngữ đáp: “Con đeo găng tay này rồi sẽ không lãnh nữa.”

Đinh Hán Bạch hận không thể đá tung cửa, cái thằng nhóc Nam Man này sao chưa bao giờ dẻo mồm với mình? Còn Khương Thải Vi nữa, đan một đôi găng tay cũ rích, sớm không đưa muộn không đưa, cố tình chen ngang cháu ngoại mình!

Anh ở ngoài cửa oán thầm, cũng không đi vào, mãi đến lúc muộn rồi Khương Thải Vi rời đi.

Kỷ Thận Ngữ còn cầm đôi găng tay vô cùng thỏa mãn, thấy Đinh Hán Bạch tiến vào, không hề nghĩ ngợi liền nói: “Sư ca, anh xem găng tay dì đan cho em này, dày ơi là dày luôn!”

Đinh Hán Bạch đạp cửa cái rầm: “Một đôi găng tay cũ rích mà hớn hở như vậy sao?”

Kỷ Thận Ngữ ngượng ngùng cúi đầu, cho là Đinh Hán Bạch cảm thấy cậu không có kiến thức. Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Đinh Hán Bạch bước đến trước mặt, nhét túi vào người cậu. Một cái áo bông vàng nhạt, có mũ, hai cái túi, nặng trình trịch.

“Tặng em hả?” Kỷ Thận Ngữ chưa từng mặc quần áo dày như vậy, vừa mừng vừa lo.

Đinh Hán Bạch được dáng vẻ vui mừng này động viên, dịu dàng hơn: “Mặc thử xem.”

Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Là bởi vì đi Xích Phong, nên cố ý mua cho em sao?” Mở dây kéo ra mặc vào, bên trong còn chưa ấm mà đã cảm thấy bên ngoài ấm áp rồi, “Hình như có hơi lớn, nhưng mà em rất thích.”

Đinh Hán Bạch kéo áo xuống: “Ngốc quá, chỉ mặc sơmi đương nhiên là lớn, mặc áo thun vào rồi lại thử.” Anh chợt nảy ra tư tâm, cố ý nói, “Vốn không phải mua cho cậu, là mua cho đồ đệ của sư phụ Lương.”

Kỷ Thận Ngữ nói: “Nhưng em chính là đồ đệ của sư phụ Lương mà.”

Đinh Hán Bạch hết sức cường điệu: “Lúc mua tôi đâu có biết, một lòng mua cho người ta, nếu như biết là cậu thì chẳng thèm mua.”

Kỷ Thận Ngữ cầm áo bông có chút đâm tay, ai cũng đều là cậu, nhưng Đinh Hán Bạch vừa nói như thế, tự dưng cảm thấy mất mát. “Nếu quả thật có một người khác, áo bông này anh sẽ không tặng cho em sao?” Cậu hỏi ngược lại, biết đáp án rồi, có biết mới mạnh miệng, “Em cũng không phải rất thích đâu.”

Bầu không khí cứng ngắc, trong lòng hai người chua xót theo hai cách khác nhau.

Đinh Hán Bạch tranh chấp miệng lưỡi luôn luôn muốn chiếm thượng phong, nói: “Không thích thì thôi, cũng đâu bắt cậu phải nhận.” Nói đến đây, chẳng khác nào đến hẻm cụt, Kỷ Thận Ngữ lúng túng, cầm quần áo nhét lại vào tay anh.

Một tay túm áo, một tay túm lấy tay đối phương dưới lớp áo, hỏi: “Giận rồi à?”

Kỷ Thận Ngữ giãy không ra, lắc đầu một cái như không có chuyện gì xảy ra. Chút tư tâm này của Đinh Hán Bạch bất quá là muốn nhìn đối phương ghen thôi, ghen chứng tỏ quan tâm, anh nhìn đủ rồi, nhưng không thể lấy áo về thật.

“Cậu không thấy kì sao? Tôi mua cho người khác, kích cỡ lại vừa với cậu.” Anh nói.

Kỷ Thận Ngữ không tin: “Vậy anh mua từ lâu rồi sao bây giờ mới đưa cho em?”

Đinh Hán Bạch nghĩ thầm, anh sốt ruột mấy ngày nay, không dứt được mà suy nghĩ thì loạn, làm gì lo đến chuyện tặng quà nữa. Không ngờ Kỷ Thận Ngữ vẫn chưa xong, truy hỏi: “Anh cứ trốn em, tưởng em không biết sao? Nếu như bình sứ men xanh làm anh giận như vậy, em sẽ không đề cập tới nữa, ba vạn tệ em từ từ trả lại cho anh, anh đừng gàn dở với em được không?”

Dây thần kinh Đinh Hán Bạch đều run rẩy: “Tôi gàn dở thế nào?”

Lúc ăn cơm ngồi nơi khác, ánh mắt lạnh như băng lại lặng lẽ, lời nói cũng toàn là tranh cãi… Kỷ Thận Ngữ nhịn không nhắc tới, tay bị siết rất nóng, nóng đến nỗi làm cậu lo lắng. Chợt buông ra, Đinh Hán Bạch từ tủ quần áo lấy ra một cái áo cotton, bảo cậu mặc bên trong áo bông.

Kỷ Thận Ngữ đã hết tâm tình thử đồ, nhận lấy nhưng vẫn ngồi im.

Đinh Hán Bạch chịu thua: “Bảo đảm không gàn dở, sắp phải đi xa rồi, chẳng lẽ trên đường cậu cứ giận dỗi với tôi hoài?”

Người này nói nhẹ cũng làm người ta ghét, rõ ràng là tâm tình cậu rất bình thường, câu chuyện cũng là anh tự khơi lên trước, trái lại còn trách cậu giận dỗi. Kỷ Thận Ngữ tạm thời lật bài, giương mắt đánh giá Đinh Hán Bạch nói thật hay giả, nhìn xong nói: “Chắc là vừa rồi, em tắm xong rồi thử.”

Đinh Hán Bạch dây dưa: “Thử ngay bây giờ, để tôi nhìn xem.”

Kỷ Thận Ngữ chợt sinh ảo giác, hình như ánh mắt Đinh Hán Bạch sáng rỡ? Cậu đành phải đáp ứng, mở từng cúc áo một, rồi cởi áo sơ mi ra. Đinh Hán Bạch cú nhìn chằm chằm, bờ vai kia, lồng ngực kia, cánh tay vừa gầy vừa mềm mỗi khi thay áo sẽ nhấc lên, anh muốn sở hữu từng tấc da thịt, để Kỷ Thận Ngữ luôn ở dưới mí mắt anh.

Kỷ Thận Ngữ tròng áo bông lên, tóc tai hơi xù. Cuối cùng mặc vào, cả người như giấu trong con nhộng, không hề phòng bị. Cậu quả thật không hề phòng bị, lúc Đinh Hán Bạch tới gần ôm cậu lên cậu chỉ hét lên kinh ngạc.

Cậu hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Đinh Hán Bạch không đáp: “Cậu thích găng tay hay là áo bông?”

Kỷ Thận Ngữ nói: “Thích hết.”

Đinh Hán Bạch siết chặt đến nỗi làm cậu đau: “Chỉ có thể chọn một.” Anh bây giờ không có tự tin, chỉ lo nghe thấy đáp án mình không muốn nghe, “Nếu cậu trả lời không đúng, tôi liền vứt cậu vào trong ao, ngủ một đêm với mấy con cá chết.”

Người này sao lại xấu tính như vậy chứ? Kỷ Thận Ngữ quyết liệt nói: “Áo bông! Thích muốn chết luôn!”

Đinh Hán Bạch thả cậu xuống, không giải thích nguyên nhân ôm ấp, chỉ yên lặng nhìn đối phương. Anh biết câu trả lời của Kỷ Thận Ngữ là vì thời thế, bây giờ anh cũng không đòi hỏi thật lòng.

Ai ngờ Kỷ Thận Ngữ xoay lưng lại thay quần áo, bĩu môi thầm thì: “Em đã xếp mấy cuốn sách để dành đi đường xem, thẻ đánh dấu sách bằng vàng cũng kẹp ở trong, vòng hổ phách cũng ngày ngày treo lắc lư trên cặp. Hỏi có thích hay không còn muốn uy hiếp em, có đồ gì anh tặng mà em không thích? Em còn ước gì mỗi ngày đều được dùng. Con người anh ——”

Đinh Hán Bạch xoay người Kỷ Thận Ngữ lại, nỗi lòng sôi trào: “Con người tôi làm sao? Đáng ghét lắm à?”

Kỷ Thận Ngữ cảnh giác nói: “… Anh có phải lại muốn lừa em không? Không đáng ghét!”

Không đáng ghét… Tâm tư Đinh Hán Bạch xoay chuyển, không đáng ghét không phải là thích sao? Thích không phải là yêu sao? Yêu không phải là yêu chết đi sống lại sao? Yêu chết đi sống lại không phải là không có anh thì không sống nổi sao?

Anh thần kinh rồi, anh phát điên rồi!

Anh động tình rồi… Anh xem đó là thật.
Chuẩn bị bắt đầu chuỗi ngày truy thê bá đạo~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play