Rất nhiều nhiều đặt vào hoàn cảnh lúc đó không hiểu được nhưng bây giờ sau khi hồi tưởng lại có thể dễ dàng nhận thức được Viên Lỵ có rắp tâm khác, cố ý tiếp cận Hạ Trừng.

Hồn ma Tô Hằng đương nhiên đã hiểu sáng tỏ chuyện này, nhưng cảm giác Hạ Trừng đối với Viên Lỵ hết sức phức tạp, cô giống như bị chính em gái của mình phản bội.

Việc này khiến cô vô cùng hận Viên Lỵ, nhưng cũng pha tạp những nỗi đau không rõ ràng của cô.

Cô đã từng tự chối bỏ chối bỏ bản thân sâu sắc, nhưng không cách nào ngăn cản được cảm xúc như thủy triều tuôn ra.

Hồn ma Tô Hằng biết tâm tình của Hạ Trừng bây giờ, chắc chắn cô sẽ ngủ không yên, nên hắn dứt khoát nói thẳng ra bên ngoài.

“Viên Lỵ và những người phụ nữ khác trong nhận thức của anh không hề có sự khác biệt, coi như anh là người đàn ông đầu tiên của cô ta, nhưng anh đã đền bù cho cô ta rồi, đã sớm vượt qua những chuyện kia, em không cần cảm thấy đáng thương thay cho cô ta. Cho dù cô ta ở với ai đi chăng nữa đều có thể sống rất tốt, em tốt nhất nên tự lo lắng cho chính bản thân mình.”

Hạ Trừng cũng không nhúc nhích, giả bộ như không nghe thấy lời hắn nói

Hồn ma Tô Hằng nói tiếp: “Giả sử em cảm thấy anh xấu xa không có thuốc chữa, vì tốt cho Viên Lỵ, em không nên đi tiếp cận với cô ta, cũng không cần thử lôi kéo gán ghép anh với cô ta trong kiếp này, lòng tốt của em sẽ chỉ làm hỏng việc, điểm này anh tin tưởng không cần mình nói, chính em cũng hiểu hết sức rõ ràng.”

Cô bé Viên Lỵ kia, không phải là một người đơn thuận để Hạ Trừng trêu chọc nổi.

Có lẽ nếu cô trùng sinh lại một trăm lần, may mắn tu luyện thành tinh, mới có đủ thực lực để tiến hành một cuộc quyết chiến với Viên Lỵ.

Nhưng bây giờ hồn mà Tô Hằng chỉ hi vọng, Hạ Trừng kiếp này có thể cách xa Viên Lỵ, tốt nhất hai người đời này đừng gặp đối phương nữa.

Hồn ma Tô Hằng rất sợ đầu óc Hạ Trừng không tỉnh táo, một mình chạy tới làm quen với Viên Lỵ.

Đừng quan tâm đến cuối cùng Hạ Trừng với ai sẽ tu thành chính quả, chỉ cần ôm một con rán độc như vậy bên người cô, đều khiến cho hồn ma Tô Hằng đủ sợ hãi.

Ai biết nổi Viên Lỵ có thể một ngày nào đó tâm huyết dâng trào, đột nhiên cắn ngược lại Hạ Trừng một ngụm, hắn hiện tại lại không có cách nào cứu được cô, mới nghĩ đến đây, từ đáy lòng hắn sinh ra một cảm giác sợ hãi.

Tô Hằng thật sự sợ Hạ Trừng sẽ bị Viên Lỵ ăn sống nuốt tươi, mà hắn chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, lại không cách nào xuất hiện để cứu giúp.

Nhưng hắn lại không phát hiện, Hạ Trừng ngồi ở phía trước, tựa đầu vào một bên cửa xe, lặng lẽ khẽ rơi hai dòng nước mắt.

Không chỉ vì hồn ma Tô Hằng nói cô ta làm nhục nhã cô, mà còn vì nhớ lại khoảng thời gian trong quá khứ kia, cùng với chất xúc tác của rượu khiến tâm tình cô giảm xuống đến mức thấp nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play