Tô Hằng dùng tiếng còn hơi trầm thấp, chưa ổn định sau khi hắng giọng xong của mình nói với cô: "Em đừng lo, cuộc thi này anh vẫn sẽ đứng nhất toàn trường. Sức hấp dẫn của em còn chưa mạnh mẽ tới mức ảnh hưởng được đến anh."
Đầu Hạ Trừng như nổ tung. Cô thật sự rất xấu hổ, nhưng đồng thời cô cũng nhận ra cô hoàn toàn không phải là đối thủ của Tô Hằng.
Dường như theo đuổi người khác phái đã là bản năng của con trai, đây là thiên tính trong sự tiến hóa của sinh vật. Đương nhiên hiện giờ là thời đại văn minh, có thể thành công hay không thì phải xem các cô gái có chấp nhận không.
Nhưng ở giờ khắc này, Hạ Trừng cảm thấy lòng mình rất hỗn loạn, cô vừa không muốn bị Tô Hằng ảnh hưởng, lại vừa không muốn hắn không có cảm giác gì đối với cô.
Cảm giác mâu thuẫn này quả thật khiến cô không biết phải làm sao nữa.
Tô Hằng im lặng một lúc, nhìn vào mắt cô mà nói: "Có điều, em đoán không sai, đúng là anh thích em. Nhưng anh biết hiện tại em sẽ không đồng ý, nên phải chờ thi xong chúng ta mới có thể hẹn hò."
Giống như có một dòng nước ấm vọt thẳng lên trái tim từ bàn chân, sau khi lan tràn xung quanh rồi chảy tới chân tay và cả não bộ của cô.
Giống như không đủ dưỡng khí cung cấp cho nó, tới cuối cùng, đầu ngón tay cô khẽ run lên.
Tô Hằng còn nói: "Sợ quá hả? Đừng nghĩ nhiều, anh chỉ hi vọng chúng ta có thể cùng cố gắng."
"Ai thèm cố gắng cùng với anh chứ? Anh đừng mơ tưởng."
Thật ra trong lòng Hạ Trừng đang nghĩ, chắc chắn cô không thể thi đỗ vào cùng một trường Đại học với hắn.
Thà bây giờ hắn không nói gì cả, còn hơn hắn nói nhưng đến lúc đó lại không thể thực hiện được.
"Em có thể. Anh tin em có thể làm được." Từng câu từng chữ của Tô Hằng vô cùng kiên định: "Có anh giúp em, em không phải lo gì hết."
Những lời hắn nói nhẹ tựa lông hồng, nhưng lại nặng nè đè xuống lòng cô.
Nếu như nói lý do khiến Hạ Trừng quyết tâm thi đỗ Đại học là ba, thì người sát cánh bên cô, kéo cô bước về phía trước, nhắc nhở cô không được dễ dàng từ bỏ, lại chính là người đã nói thích cô, Tô Hằng.
Chuỗi ngày học lại mệt mỏi và khó khăn, không biết tương lai nằm ở đâu kia cũng nhờ sự xuất hiện của hắn mà đã bỗng chốc thay đổi.
Mỗi khi Tô Hằng im lặng cúi đầu giúp cô giải đề, Hạ Trừng nhìn góc nghiêng trong trẻo thanh tú của hắn, trong lòng lại cảm thấy yên bình lạ thường.
Chàng trai bên cạnh cô ưu tú đến thế, vậy mà cô lại có thể được hắn thích.
Hạ Trừng chưa từng nói lời cảm ơn, nhưng cô cũng xiêu lòng trước con người này chỉ trong một thời gian ngắn.
Có lẽ loại thời gian phải kiềm nén như thế này khiến người ta thật khó chịu đựng nổi, những đôi trộm hẹn hò với nhau trên sân trường bắt đầu xuất hiện nhiều hơn.
Ai cũng biết đây chỉ là bản năng của con người. Khi ở trong một tâm trạng quá lo lắng, họ thường tìm về một cây cọc (*) cho bản thân.
(*) cây cọc: Cọc trong câu “Người chết đuối vớ được cọc”. Ý chỉ khi lo lắng, con người thường tìm kiếm một thứ gì đó để cứu vớt bản thân.
Ai cũng mong có thể được cứu vớt trong vùng biển mênh mông trong trận chiến thi đại học này, nhưng cũng giống trước đây, những đôi trai gái kia cuối cùng sa vào trong đó thì nhiều, có thể thi đỗ trường nguyện vọng của mình cùng nhau thì lại rất ít.
Dù sao ôm nhau chết còn tốt hơn là chết một mình. Yêu đúng người nhưng không đúng lúc. Ít ra, cái lý do thất bại này có vẻ hay hơn nhiều so với lý do bản thân không đủ nỗ lực.
Nhưng Hạ Trừng tin Tô Hằng. Hắn là người thông minh lại có nguyên tắc, chỉ cần cô luôn theo sát bước chân của hắn thì không thể phạm sai lầm gì được.
Nhưng Hạ Trừng chưa từng Tô Hằng lại phá hủy lời hứa giữa hai người họ trước.
Hắn sẽ viết những lá thư tình dài trên những tờ giấy vừa dài vừa đẹp cho cô, cô vừa đọc chúng đã cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tô Hằng còn biết làm thơ. Tuy rằng Hạ Trừng đọc cũng không hiểu lắm, nhưng cô vẫn rất sùng bái hắn. Trong tháng ngày thanh xuân rong chơi mải miết ấy, hắn là người tài hoa nhất mà cô từng gặp.
"Anh và em gặp nhau tại thời điểm vốn không nên gặp nhau."
"Chúng ta đều đang đợi lúc chuyện xưa bắt đầu."
Những câu từ sướt mướt buồn nôn vô nghĩa kia, vì là hắn viết cho cô nên đã mang một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Nhận được tờ giấy hắn nhờ người khác gửi tới, Hạ Trừng đưa mắt cười: "Nếu anh có thời gian rảnh để làm những trò này thì đi giải thêm mấy đề toán còn hơn."
Nhưng cô vẫn tìm một chiếc hộp thật đẹp, rồi cẩn thận cất giữ những tờ giấy, những lá thư hắn tặng cô vào trong đó.
Hai mươi năm sau, mãi cho đến lúc chết, cô vẫn nhớ kỹ một chàng trai đã từng viết thơ tình cho mình.
Tô Hằng không hề nói thêm một lời tỏ tình nào nữa, nhưng mỗi một chuyện hắn làm đều như đang nói hắn và Hạ Trừng đã bắt đầu hẹn hò.
Hắn không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm.
Từ khi còn nhỏ, Tô Hằng đã hiểu rõ nguyên tắc "ba không" để thỏa thích du ngoạn thế gian. Hắn chỉ việc dệt nên một chiếc lưới thật tốt đẹp, con mồi sẽ tự động nhảy vào.
Tô Hằng không nói với bất cứ ai rằng Hạ Trừng là bạn gái của hắn, nhưng hắn cũng chưa từng e dè để người khác biết hai người có quan hệ rất gần gũi.
Trong nhóm bạn bè của riêng mình, hai người bọn họ trăm miệng một lời cùng nói: "Chúng tôi chỉ là bạn tốt."
Từ Ninh nghe xong thì khóe miệng co giật, cô ấy hỏi: "Chị, chị nói thế là muốn gạt ai đó?"
Đám nam sinh trong lớp Tô Hằng, bao gồm cả Lưu Tân suốt ngày chạy qua chạy lại gửi thư giúp hắn, đều chỉ cảm thán nói: "Ha ha, các bạn học, nhìn thấy chưa, đây chính là sự khác biệt giữa người và người."
Có thể có được mối quan hệ mập mờ với cô gái ngang ngược nhất, khó chinh phục nhất trường, đã đủ để khiến Tô Hằng bị mấy nam sinh khác ghen tị, chưa kể đến hắn còn học giỏi như vậy.
Hắn tự tin có thể xử lý tốt cả hai chuyện học tập và yêu đương, bởi vì hắn thông minh, hắn cảm thấy bản thân có thể khống chế hết mọi thứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT