"Anh quản cho tốt bản thân mình là được."

"Đàn ông ở bên ngoài gặp thì chơi, hai bên thoả thuận tiền bạc xong, ai cũng không yêu cầu gửi gắm tình cảm thật với nhau. Chỉ có Lục Trí Viễn em phải phải đặc biệt coi chừng, anh ta có thể khiến phụ nữ nhớ nhung, không chỉ vì túi tiền của mình, anh ta còn có bản lĩnh khiến cho đám phụ nữ cuối cùng đều yêu mình."

Hạ Trừng lạnh nhạt nói: "Anh không cần quá xem nhẹ mình, những người khác tôi không biết, nhưng Viên Lỵ thích anh chắc chắn không phải là bởi vì tiền của anh."

Hồn ma Tô Hằng trầm mặc một hồi: "Em không cần dùng Viên Lỵ để châm chọc anh."

Hạ Trừng nhìn hắn: "Tôi không hề châm chọc anh, chỉ là cô ta ở nước ngoài khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy, còn vì anh mà cố gắng trở thành tổng biên tập tạp chí Đại Trung Hoa." Âm thanh của cô trở nên rất nhẹ: "Nếu như lúc trước hai người ở khách sạn bị Paparazi chụp được, anh đồng ý ly hôn với tôi, thì có lẽ về sau sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy."

Giọng nói của cô mang chút cảm giác cô liêu, phảng phất trước mắt cô quá khứ lại hiện về, vì anh mà trở thành người phụ nữ đầy tổn thương.

Tô Hằng có loại xúc động muốn đem Hạ Trừng ôm vào trong ngực mình.

Mỗi khi cô cảm thấy khổ sở thương tâm, hắn thường dùng phương thức như thế này để an ủi cô, thế nhưng hiện tại hắn không thể làm bất cứ điều gì.

Tô Hằng nói: "Anh không biết cô ta nói những điều gì với em, nhưng anh với Viên Lỵ không phải như em nghĩ, anh cũng không hề yêu thương gì với cô ta."

Hạ Trừng cười khổ: "Giống như khi đó anh cũng không có yêu tôi, đàn ông các ngươi chính là có mới nới cũ, tốt xấu gì anh cùng với cô ta cũng đã từng yêu nhau, chừa cho cô ta một chút tôn nghiêm, đừng ở trước mặt tôi, cách xa Viên Lỵ như vậy, cùng không cần nói với tôi, anh chưa từng yêu cô ta."Hắn có thể nói Viên Lỵ như vậy thì cũng có thể nói về cô như vậy.

Thật ra các cô đều rất đáng thương, gần như hao phí hơn nửa thời gian đời người để đi yêu đương với một loại đàn ông thích đứng ở núi này trông núi nọ.

Tô Hằng rủ đôi mắt xuống: "Em vui vẻ muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế đó."

Hạ Trừng không khách khí đi xuyên qua hắn, mở cửa cửa phòng rửa tay ra, Từ Ninh đứng bên ngoài nhìn cô.

" Trừng Trừng, cậu ngươi không sao chứ? Làm sao Sắc mặt trông khó coi như vậy?"

"Tớ Ta không sao, có thể là uống nhiều rượu, đầu có chút nặng trĩu."

" Vậy cậu tuyệt đối đừng uống nữa."

Hạ Trừng gật đầu: "Trịnh Sĩ Hào đâu, anh ta còn ổn chứ?"

Từ Ninh chậc chậc hai tiếng: "Đừng đề cập đến Sĩ Hào nữa, vừa rồi anh ta muốn gọi cho 120, bị tớ liều mạng cản lại, lúc đó mới nhận ra là tớ đang lừa anh, trong cơn tức giận, anh ta không không để ý tới mình. Cậu nhìn tính tình của Sĩ Hào mà xem, căn bản so với đứa trẻ còn không bằng."

Hạ Trừng nói: "Cậu đừng cứ mãi khi dễ anh ta, mặc dù chuyện anh ta không đến nỗi như vậy, nhưng Trịnh Sĩ Hào thật sự yêu cậu, việc này không chỉ là mình, mình tin tưởng chính cậu cũng cảm giác được."

Từ Ninh tức giận nói: "Bộ dáng đà điểu như anh ta mà cũng muốn cưới mình? Coi như mình có thể chấp nhận chuyện này, nhưng liệu có thể chấp nhận chuyện cha mình cùng với bà mình không? Mình cũng chỉ vì muốn tốt cho anh ta, miễn cho anh ta tự rước lấy nhục, cậu cũng không phải không biết được, người nhà mình nịnh bợ anh ta bao nhiêu, mình không muốn nhìn thấy Sĩ Hào bị làm khó dễ."

Hạ Trừng đành chịu, mỗi nhà có một nỗi khó xử riêng, nhưng thật ra Từ Ninh không cần lo lắng nhiều, người mẹ kế mà cô ấy ghét nhất đến lúc đó sẽ giúp mình nói chuyện, có thể sớm gả đi nữ kế này, thiếu đi một người có thể cũng con trai bà chia gia sản, bà cầu còn không được.

Chẳng qua nguyên nhân bên trong này, tuyệt đối không thể để cho Từ Ninh biết được.

Đừng tưởng Hạ Trừng không nghĩ thấu quá nhiều liên quan tới chuyện tương lai, Từ Ninh chán ghét mẹ kế như vậy, rất có thể cố ý làm trái lại ý bà, mà dẫn đến vận mệnh tương lai thay đổi.

Hạ Trừng đành phải an ủi Từ Ninh nói: "Vậy cậu nên nói rõ nhưng băn khoăn của mình với Sĩ Hào, anh ta yêu cậu như vậy, nhất định

có thể hiểu được những khó xử của cậu, mà anh ta lại biết được cậu luôn luôn vì anh ta mà suy nghĩ, sợ là Trịnh Sỹ Hào sợ là sẽ phải cảm động đến khóc lên."

Từ Ninh xem thường cười lạnh: "Ai cần anh ta cảm động chứ, anh ta là một người đàn ông chân chính, ngay ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không nghĩ đến, còn muốn mình ăn nói khép nép những lời dễ nghe với anh ta, không có cửa đâu!"

Hạ Trừng lắc đầu, cô hết cách với Từ Ninh rồi.

Chỉ hi vọng Trịnh Sĩ Hào có thể kiên cường, sống qua con đường truy vợ dài dằng dặc này.

Các cô lại lần nữa trở lại khu vực ghế sô pha trên boong tàu, Lục Trí Viễn cũng có ở đây, anh ta uống đến mức hơi say, ánh mắt nhìn vào Hạ Trừng mơ hồ lộ ra một cảm xúc không giống với bình thường, đặc biệt nóng rực.

Từ Ninh ung dung thản nhiên, đặt mông ngồi bên cạnh Lục Trí Viễn, âm thầm ngăn cách anh ta với Hạ Trừng.

Mọi người đến uống rượu ngày càng nhiều, người khiêu vũ ít đi. Bầu không khí lập tức yên tĩnh, ngay cả âm nhạc cũng thay đổi thành mập mờ, phiến tình.

Lục Trí Viễn bỗng nhiên nhìn về phía nơi xa, thì thào nói: "Trừng Trừng, đã mười năm rồi, anh còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của em."

Đối diện với khuôn mặt của một cô gái uống đến đỏ bừng, cười khanh khách hỏi: "Lục đẹp trai, thật không nghĩ tới anh si tình như vậy."

Lục Trí Viễn mỉm cười, mười ngón tay giao nhau đặt ở ở giữa đầu gối hai chân: "Đó là em chưa từng xem giống như Hạ Trừng giống như một cô gái xinh đẹp, dưới ánh nắng mặt trời, cả người cô ấy phát sáng, giống như là trong suốt, toàn thân trên dưới tìm không ra một chút xíu tì vết nào."

Cô gái chớp mắt nhìn Hạ Trừng: "Em đương nhiên hiểu, đây là tình nhân trong mộng của đám đàn ông bọn anh, nhưng tình nhân trong mộng bây giờ của anh nhìn thật kỹ thì cũng có một chút khí chất, một chút xinh đẹp."

Từ Ninh cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô gái kia, dọa cho cô ta không dám nói những lời tiếp theo.

Uống rượu nhiều quá đúng là không tốt, làm cho bản chất xấu xa nhất của con người lộ hết ra bên ngoài.

Vì Lục Trí Viễn mà dám thể hiển sự đố kỵ trần trụi như vậy ra bên ngoài.

Thật sự là không muốn sống nữa ư, hoàn toàn không có đem Từ Ninh là cô để vào mắt, dám trước mặt cô, nói xấu bạn tốt của mình.

Từ Ninh đột nhiên đứng lên, đạp một cước lên cái bàn, chén rượu trên bàn rung bật lên một cái.

Khuôn mặt cô gái kia biến sắc, vội vàng trốn sau lưng một người đàn ông khác ở phía sau.

Mắt thấy tình cảnh chiến tranh hết sức căng thẳng, Hạ Trừng tranh thủ thời gian giữ chặt lấy bạn thân: "Từ Ninh thân ái, xin cậu tỉnh táo chút, mình không hề để tâm, cậu không cần can thiệp vào thay mình."

Hạ Trừng đem cách viết thư của Dư Nguyệt Hoa thường dùng ra để nói.

Con người quả nhiên dễ dàng bị ảnh hưởng một cách vô tri vô giác, ngay từ đầu nhìn thấy Dư Nguyệt Hoa viết thư như vậy, Hạ Trừng lập tức nổi da gà đầy người, hiện tại cô thuận miệng nói ra, lại không cảm thấy xa lạ chút nào.

Từ Ninh nhướng mày, say rượu bắt đầu phát tác, cô ấy ôm lấy Hạ Trừng, thân thiết hỏi: " Trừng Trừng, mình cũng yêu cậu nhất, đừng để ý tới Sĩ Hào, không bằng hai chúng ta yêu nhau đi, cậu có chịu không?"

Vừa vặn Trịnh Sĩ Hào đi đến boong tàu, tâm tình không dễ dàng mới bình phục được, lại đột nhiên nghe được Từ Ninh nói như vậy, sắc mặt bỗng dưng tái xanh, lập tức quay người đi, trở về buồng nhỏ lầu dưới của tàu.

Đêm nay chuyện cầu hôn đương nhiên không giải quyết được gì.

Du thuyền trở lại bên bờ, thời gian lúc bấy giờ đã là nửa đêm.

Thời tiết có chút lạnh, đứng một bên bến tàu mấy cô gái ăn mặc có chút hở hang, bởi vì lạnh mà núp ở trong ngực bạn trai mình.

Hạ Trừng là một người cô đơn, cô không có ai ôm nhưng may mắn là cô còn có áo choàng, vô cùng ấm áp.

Lục Trí Viễn muốn đưa cô về nhà, nhưng vì tính mệnh an toàn, cô từ chối ý tốt của anh ta.

"Anh say rồi, không thích hợp để lái xe."

""Không sao, mời lái xe đến là được, anh vẫn nên đưa em về nhà, nếu không sẽ không bàn giao tốt việc bác trai bác gái giao."

" Không cần làm phiền, cha mẹ tôi không phải người cứng nhắc như vậy."

Lúc hai người bọn họ đang nói chuyện, khóe mắt Hạ Trừng lướt tới, chợt thấy bóng dáng của Tô Hằng.

Cô quay đầu, kinh ngạc hỏi: "Ơ sao cậu lại tới đây?"

Tô Hằng đáp: "Cha nuôi không yên lòng về cậu, cho nên bảo mình tới đón cậu trở về."

Trong lúc nhất thời, Hạ Trừng có chút nói không ra lời, cô không hề gọi điện thoại về nhà, cũng không nói với Tô Hằng thời gian kết thúc bữa tiệc, không biết Tô Hằng đã đứng ở chỗ này chờ cô bao lâu rồi.

"Anh quản cho tốt bản thân mình là được."

"Đàn ông ở bên ngoài gặp thì chơi, hai bên thoả thuận tiền bạc xong, ai cũng không yêu cầu gửi gắm tình cảm thật với nhau. Chỉ có Lục Trí Viễn em phải phải đặc biệt coi chừng, anh ta có thể khiến phụ nữ nhớ nhung, không chỉ vì túi tiền của mình, anh ta còn có bản lĩnh khiến cho đám phụ nữ cuối cùng đều yêu mình."

Hạ Trừng lạnh nhạt nói: "Anh không cần quá xem nhẹ mình, những người khác tôi không biết, nhưng Viên Lỵ thích anh chắc chắn không phải là bởi vì tiền của anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play