"Trừng Trừng, con bảo bạn của con đừng tặng hoa nữa, nhận đồ như vậy đã nhận thấy tâm ý của người ta rồi, nhưng mà nhiều quá thì lại trở thành lãng phí."

Hạ Trừng vội vàng gật đầu đồng ý, cha của cô rất ít khi cáu giận, cho nên chỉ cần ông có một chút mất hứng là cô lập tức căng thẳng.

Tiểu Tô Hằng yên lặng nhìn hai cha con bọn họ nói chuyện, không hề lên tiếng.

Sau bữa ăn, anh và cô ngồi ngoài vườn hoa hóng gió.

Hạ Trừng không quá cự tuyệt anh, nếu nói cô xem anh là một người có dáng dấp giống Tô Hằng kiếp trước thì không bằng nói cô coi anh như em trai mà đối đãi, mặc dù tuổi tác hiện tại của anh vẫn còn lớn hơn cô mấy tháng.

Cho nên "anh trai" xưng hô buồn nôn như vậy có đánh chết cô cũng không nói ra miệng.

Mà cha cô là người thuộc thế hệ trước, rất ưa thích sự hoài cổ, vậy nên đặc biệt ở trong nhà làm một nghi thức đặc biệt long trọng, nhận Tiểu Tô Hằng làm con trai.

Ngày ấy, vợ chồng Giang Bích Lan cũng có mặt, con trai và Hạ Trừng đã trở thành anh em là sự thật, bà cười không ngừng nói: "Về sau hai gia đình nhà chúng ta đều là người một nhà, không phân biệt người nhà này với nhà khác." Cô hết sức không quan tâm

Tô Quốc Hoa có chút lúng túng giật giật cánh tay của vợ mình, rất sợ bà còn nói ra những lời không khiến cho người ta kinh ngạc thì cũng sợ đến chết mà thôi.

Vợ chồng Hạ gia có tính kiềm chế tốt, dù sao trong chuyện kinh doanh, bọn họ cũng chưa từng gặp qua loại người như thế này, ý nghĩ nhận Tô Hằng về làm con trai là xuất phát từ tình yêu thương và quan tâm anh, không hề liên quan đến mẹ anh một chút nào.Đối vời lời Giang Bích Lan vừa nói, Hạ Chấn Trì và Phó Mạn coi như không nghe thấy, mỉn cười không nói một câu.

Hạ Trừng đồng tình nhìn về phía Tiểu Tô Hằng, có người mẹ như thế này, chắc chắn trong lòng anh có xúc động muốn khóc.

Nhưng ngược lại anh rất bình thường, nhìn về phía Hạ Trừng nháy mắt ra hiệu, biểu thị hắn cũng đang nhìn xem trò hay.

Hạ Trừng tức đến bật cười, cực kỳ muốn cầm roi quất vào đầu anh.

Thật sự không giống như mọi người thường nói, đây là thái độ mà một người làm con như anh nên có sao?

Bởi vì nhớ tới chuyện cũ này, Hạ Trừng nhịn không được cong cong khóe miệng lên.

Cô đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Có phải cậu muốn hỏi mình hoa là do ai tặng?"

Tiểu Tô Hằng liếc nhìn cô một cái, gật gật đầu.

Hạ Trừng nén mỉn cười, khó trách anh không tìm được bạn gái.

Chẳng qua cô không cần thay anh lo lắng quá nhiều, loại đàn ông nhã nhặn lịch sự như anh, đa số phụ nữ đều muốn theo đuổi.

"Tớ nghĩ cậu nhất định sẽ không tin, nhưng thật sự tớ không biết hoa của ai tặng."

Tiểu Tô Hằng nói: "Có muốn tớ giúp cậu đi điều tra một chút không?"

Hạ Trừng khoát tay: "Không cần đâu, đây không phải chuyện gì ghê gớm, tớ sẽ bảo tiệm hoa đừng tiếp tục gửi hoa nữa là được thôi."

Tiểu Tô Hằng trầm mặc một lúc: "Hạ Trừng cậu thích hoa sao? Tớ cũng có thể tặng cho cậu." Anh đưa ra câu hỏi rất cẩn thận.

Hạ Trừng giật mình mỉn cười: "Xin cậu nể tình, đừng vào lúc nước sôi lửa bỏng mà mà hãm hại mình, cậu định để cho cha mình không nhận đứa con gái này nữa sao?"

Tiểu Tô Hằng vội vàng phủ nhận: "Tớ không phải có ý này."

Hạ Trừng vỗ vỗ bờ vai của anh: "Không phải là được, nói cho cậu biết một sự thật, tớ không hề thích hoa."

"Vậy cậu thích gì?"

Hạ Trừng nghiêng đầu, nghĩ đi nghĩ lại: "Cậu không nhắc tớ cũng không phát hiện ra, tớ dường như là một người rất nhàm chán, không hề thích cái gì, cũng không có hứng thú yêu thích làm chuyện gì đó."

"Không sao, rất nhiều người cũng không cảm thấy đặc biệt hứng thú với chuyện gì, cậu thử làm cái gì đó một vài lần sẽ cảm thấy thích thôi.”

“Nói hình như cậu so với tớ vẫn tốt hơn, mà kết quả chẳng phải cũng giống như tớ trở thành trạch nam.”

Hai người bọn họ nhìn đối phương, nhịn không được cười ra tiếng.

Hai người nhàm chán cùng nhau tụ tập một chỗ, chỉ có thể nhàm chán hơn ngày nhàm chán bình thường.

Vừa nói xong, bọn cô cùng nhau trở về phòng, ánh mắt Hạ Trừng lơ đãng nhìn qua, vẫn thấy một bóng dáng đang đứng ở nơi hẻo lánh kia.

Hồn ma Tô Hằng lẳng lặng mà nhìn cô, trên mặt cũng không lộ ra một chút cảm xúc nào.

Khi Hạ Trừng uyển chuyển nói với bên tiệm hoa sẽ không nhận hoa nữa thì không tới hai ngày sau, người bí mật tặng hoa đột nhiên lộ diện.

Lục Trí Viễn không hè kiêng dè đám y tá mà đứng chắn trước mặt cô: “Vì sao không nhận hoa anh tặng?”

Hạ Trừng có phần kinh ngạc nhìn anh ta, nghĩ đến thái độ biểu hiện bên ngoài của anh ta, lại cảm thấy không có gì.

“Anh không để lại tên, làm sao tôi biết anh tặng, lỡ như có tên biến thái nào theo đuổi tặng hoa thì sao.”

Câu nói này của cô, không có chút khách khí nào.

Bởi vì trải qua rất nhiều sự việc, cô thật sự không muốn có người tới quấy rầy công việc của cô lúc này.

Lục Trí Viễn lơ đễnh, nói đùa hỏi: “Em có rất nhiều người theo đuổi sao?”

Hạ Trừng cúi đầu, bỏ bông băng và kim tiên vào trong xe đẩy: “Tôi đã đính hôn rồi còn có vị hôn phu nữa.”

Lục Trí Viễn nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, thay đổi ngữ khí nói nhẹ: “Anh biết em đã có vị hôn phu rồi, rất xin lỗi, anh không nên dùng thái độ kia để nói chuyện với em.”

“Không sao.”

“Anh chỉ muốn đem đến cho em sự ngạc nhiên, từ khi anh gặp lại em một lần nữa, anh cảm thấy em rất không vui vẻ.”

Hạ Trừng lạnh nhạt nói: “Cuộc sống không như ý mình mpng muốn, tôi không thể nào cứ luôn vui vẻ mãi, anh chỉ là trùng hợp nhìn thấy dáng vẻ bình thường của tôi mà thôi.”

Lục Trí Viễn từ chối cho ý kiến.

“Không sao chứ?” Hạ Trừng nói: “Tôi muốn đi công tác.”

Lục Trí Viễn rốt cuộc cũng có chuyện để nối: “Thứ bảy này chúng ta có một buổi tụ tập, anh muốn mời em.”

“Không được, tôi luôn không được tham gia các loại hoạt động như vậy.”

“Loại hoạt động nào?” Anh ta cười: “Mấy kiểu bữa tiệc riêng tư của đám con trai nhà giàu? Yên tâm, dù có anh cũng không có gan nào mời em.”

Hạ Trừng bị hắn trêu chọc như vậy, làm cho tâm tình được thả lỏng hơn: “Tôi không có cứng nhắc như vậy, anh mời tôi tham gia, coi như là giúp tôi được mở mang tầm mắt, chẳng lẽ tôi còn tức giận sao?”

Lục Trí Viễn cười cười: “ Nếu như em đã nói như vậy, lần sau có cơ hội, anh sẽ mời em đến, em đừng từ chối anh đó.” Anh ta dừng lại một chút: “Chẳng qua tình huống lần này có chút không giống, có chút đặc biệt hơn, em không đến không được.”

Hạ Trừng nghi hoặc nhìn anh ta.

“Trịnh Sỹ Hào em biết không?”

“Có biết.”

“Anh và hắn có quen biết, thật ra nếu hắn không tìm anh mượn du thuyền để cầu hôn bạn gái, thì anh cũng không biết bạn gái của hắn là Từ Ninh, cô ta với em không phải là rất thân với nhau sao? Anh nghĩ trong trường hợp quan trọng như vậy, sẽ không có khả năng em không có mặt.”

Bọn công tử ăn chơi trác táng thường tụ tập cùng một chỗ, đây là chuyện bình thường, nhưng Lục Trí Viễn biết Từ Nình là cô là bạn thân thiết, chuyện này có chút kỳ lạ.

“Ai nói với anh, tôi và Từ Ninh là bạn thân?”

“Anh từ lâu đã biết, chúng ta cùng học cao trung với nhau, em quên sao? Ba người từ lúc đó không phải là bạn rất tốt với nhau, về sau lên đại học, chỉ cần có cơ hội rảnh rỗi sẽ dính một chỗ cùng nhau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play