Tô Hằng nhíu nhíu mi tâm: "Trừng Trừng..."

Hạ Trừng thận trọng nhìn anh.

Hắn hắng giọng: "Em có nhiều thời gian thì thay mẹ chăm sóc con một chút, dù sao mẹ cũng lớn tuổi rồi, không thể vất vả mãi như thế được, em là tiểu bối, có chuyện gì thì nên tự mình làm, đừng để một người già như mẹ làm việc vất vả quá."

Hạ Trừng cúi đầu xuống, cô không muốn giải thích.

Có giải thích cũng vô dụng, bất cứ đứa con trai nào không tin tưởng vào người mẹ kính yêu của mình thì sẽ là kẻ bất hiếu.

Giá cô phiếu công ty Tô Hằng ngày càng giảm mạnh, các loại báo chí, tạp chí kinh tế đều đăng bài nhắc đến.

Nội dung đại khái nói rằng loại sản nghiệp kiểu mới này ở trong nước không thích hợp, người tiêu dùng không có thói quen theo đuổi trào lưu ngoại quốc.

Đêm hôm báo chí đưa tin, Tô Hằng phải tận đến đêm khuya mới về đến nhà, hắn không ăn cơm, cũng không có tắm rửa, một mình cô đơn ngồi trên ban công trầm tư.

Hạ Trừng đẩy cánh cửa thủy tinh ra, bắt gặp một bóng dáng thâm trầm trong bóng đêm, có lóe một đám ánh lửa nhỏ màu đỏ, lúc đó cô mới nhìn rõ khuôn mặt chồng mình.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy hắn tiều tụy như vậy.

Bên trong cái gạt tàn thuốc, đầy ắp tàn thuốc lá.

Hạ Trừng đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt hai tay lên đầu gối của hắn: "Anh có gặp chuyện gì khó khăn đúng không?"

Tô Hằng im lặng.

Hạ Trừng nắm chặt tay hắn: "Em biết mình có nói gì thì anh cũng sẽ không muốn nghe, nhưng đây là biện pháp duy nhất."

Ngay từ sớm hắn hiểu được cô muốn nói gì, đây chính là lúc hai vợ chồng bọn họ không cần mở miệng nhưng có chung nhận thức.

Tô Hằng không muốn cô lấy một xu nào từ nhà mẹ đẻ của mình.

Mẹ kế của Hạ Trừng, bởi vì chuyện của Hạ Chấn Trì mà rất không ưa thích Tô Hằng, bà không hề chào đón hắn.

Đến mức mặc dù Hạ Trừng được thừa kế một khoản tài sản lớn, nhưng vì tôn nghiêm hắn không để cô đi nhận lấy khoản tiền đó.

Đương nhiên nhìn tình hình trước mắt của công ty Tô Hằng, khoản tiền kia cũng sẽ không thể bù nổi sự thiếu hụt về vốn của công ty hắn.

Vậy nên chuyện Hạ Trừng nhận lấy khoản tiền kế thừa kia căn bản không có tác dụng. Nếu muốn cứu lấy công ty phải được Phó Mạn đồng ý cho mượn một khoản tiền mới được.

Hạ Trừng đã quyết định, lần này trở về nhà cầu xin Phó Mạn chuyện trọng đại, cô không cần ai phải nhắc nhở sẽ biết mình phải làm như thế nào.

Tô Hằng không chắc chắn rốt cuộc Hạ Trừng đã nói với Phó Mạn điều gì, nhưng cuối cùng Phó Mạn cũng đồng ý giúp đỡ một khoản tiền lớn, đầu tư vào công ty sắp phá sản kia.

Bởi vì chuyện này mà Phó Mạn sở hữu một phần ba số cổ phần công ty, còn một nửa của Tô Hằng. Ngoài cổ phiếu công nghệ của riêng hắn, còn nhận được di sản kế thừa từ cha vợ.

Mặc dù thời đại này có phát triển tiến bộ ra sao, thì cái nhìn của xã hội đối với sự nghiệp của một người đàn ông chắc chắn phải dựa vào gia đình nhà vợ, luôn luôn có một ánh nhìn đầy màu sắc.

Cho nên chuyện liên quan đến khoản tiền lập nghiệp đầu tiên của Tô Hằng đều xuất phát từ Hạ Trừng, người ngoài căn bản không ai biết.

Có lẽ đối với Hạ Trừng mà nói, cô cố gắng nỗ lực nhiều năm như vậy, chỉ là hi vọng có thể ở bên cạnh hắn mãi mãi.

Nhưng mãi cho đến khi hắn thành công trong sự nghiệp, cô mới nhận ra tình yêu và thời gian tươi đẹp giữa hai người bọn họ sẽ mãi mãi không thể quay lại được nữa.

Nhưng Hạ Trừng chưa bao giờ hối hận.

Sau khi cô sống lại, mới nhận ra Tô Hằng không xứng đáng với cô.

Lúc này Hạ Trừng mới nói cho hắn biết: “Tôi cảm thấy rằng có đáng giá hay không đáng giá cũng chẳng liên quan gì đến anh, tôi cho rằng nó đáng giá chính là đáng giá.”

Tô Hằng im lặng.

Cô tự giễu nói: “Ai có thể chắc chắn nói tôi không phải là nhắm vào sự nghiệp thành công trong tương lai của anh để làm bà chủ đâu? Chuyện này đủ để chứng minh ánh mắt nhìn người của tôi không tệ.”

Ánh mắt nhìn đàn ông? Cái này không chắc chắn.

Tô Hằng nhận thấy được sự châm chọc của cô.

Bởi vì con dâu đồng ý xuất ra một khoản tiền lớn để giúp đỡ sự nghiệp của con trai mình, nên bề ngoài Giang Bích Lan phảng phất buông thái độ thù địch đối với cô.

Bà bắt đầu trước mặt Tô Hằng sẽ khen ngợi Hạ Trừng: “Cưới được một cô con dâu như thế này, là phúc khí của Tô gia.”

Những lúc Hạ Trừng đang làm việc sẽ nói: “Con không cần làm việc vất vả như thế đâu, những chuyện như thế này đã có thím Trương làm là được rồi.”

Quan hệ mẹ chồng nàng dâu tưởng chừng như ngày càng hòa hợp, nhưng chẳng qua cũng là sự giả tạo bên ngoài mà thôi.

Giang Bích Lan chẳng qua là đem những chuyện đã làm trong quá khứ dấu kín đi.

Bà bắt đầu đóng vai một người bà tốt, dần dần tất cả mọi người đều tưởng là thật, ngay cả Tô Hằng cũng cho là như vậy.

Mỗi khi mẹ ở trước mặt hắn, đuổi theo chăm sóc cháu trai hiếu động đang chạy loạn tứ phía, hắn sẽ nhìn Hạ Trừng một chút, âm thầm trách cứ cô không hiểu chuyện.

Dĩ nhiên là hắn không trách cô thật, mà là tận dụng cơ hội này, hắn cho rằng hắn có quyền nói chuyện với cô.

Lòng tự tôn của người đàn ông vừa yếu ớt lại vừa buồn cười, bọn hắn cần một người vợ có thể cùng nhau trải qua gian nan thử thách, chứ không cần một người vợ có địa vị cao hơn bọn họ.

Theo cách nói của nam Phượng Hoàng, năm nay không có, nhưng Tô Hằng có lòng tin tưởng, chịu thử thách giống nhau.

Ý nghĩ tự ti kia mọc rễ trong lòng hắn, tình cảm của hắn đối với Hạ Trừng đã không còn thuần túy như xưa.

Hắn nóng lòng muốn thành công là để chứng minh bản thân mình trước mặt người nhà Hạ Trừng.

Hắn không muốn cô đi theo hắn, chỉ là hắn không bao giờ bỏ cuộc chịu khó khăn.

Bây giờ nhớ đến, Tô Hằng mới biết mình từ đầu đến cuối không hiểu rõ ràng những điều mà Hạ Trừng cần.

Cũng bởi vì một năm này, công ty bắt đầu thoát khỏi sự hao hụt lỗ vốn, tổng thể doanh thu trong ba năm thua lỗ thu lại được đầy đủ, lợi nhuận không chỉ tăng theo một đường thẳng mà còn tăng lên gấp bội.

Tô Hằng lần đầu tiên nếm được mùi vị thành công.

Nhưng chuyện hắn và Phó Mạn cùng kinh doanh, ngay tại lúc này, nảy sinh ra tranh chấp to lớn.

Phó Mạn là một người làm ăn bảo thủ, bà không thể tiếp nhận những loại ý tưởng quá mới, nếu không phải có Hạ Trừng đứng ra hòa giải, bà tuyệt đối không bao giờ tin tưởng vào khả năng của Tô Hằng, mà đi đầu tư vào công ty của hắn.

Cùng vì chuyện này mà Hạ Trừng vô tình bị kẹp giữa mẹ kế và chồng, cô chỉ đơn thuần là một người vợ của gia đình, nào có thể hiểu được cái gì gọi là đầu tư, cái gì gọi là mở rộng quy mô kinh doanh.

Cô chỉ biết là mỗi khi Phó Mạn và Tô Hằng nói chuyện căng thẳng, bản thân mình phải đứng ra hòa giải hai bên.

Kể ra cũng lạ, tình cảm giữa cô và Phó Mạn là được bồi dưỡng ra dưới loại tình huống này.

"Trừng Trừng, nghe mẹ nói, Tô Hằng làm việc quá liều lĩnh, hắn đã mất hết phương hướng rồi, không biết được mình đang làm cái gì, con đến khuyên hắn một chút, đừng để hắn đứng trước bờ vực thẳm."

Hạ Trừng nói: "Được, con nhất định sẽ trở về khuyên hắn."

Nói là như vậy, nhưng chắc chắn hắn sẽ không nghe lời cô.

Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, mà cơ hội hai vợ chồng cùng ngồi xuống nói chuyện cũng không có.

Chẳng qua, ánh mắt Tô Hằng rất chính xác, chuyện hắn làm không như Phó Mạn lo lắng, không vì mở rộng quá nhanh mà dẫn đến thất bại ngược lại vượt ngoài thành công mong đợi, từ một công ty nhỏ tư nhân mở, lại nghiễm nhiên trở thành một hệ thống sản nghiệp khổng lồ.

Bên cạnh khu mua sắm bình dân còn được tích hợp với khu mua sắm sang trọng dành cho giới thượng lưu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play