Lục Trí Viễn trả lời rất đúng lý hợp tình:

“Vì thành ý đó có hiểu không? Em là học sinh hiểu cô Thẩm rõ nhất, anh tạo cho ngươi em một cơ hội biểu hiện thành ý.”

Hạ Trừng cười:

“Vậy đúng là tôi nên là cám ơn ý tốt của anh.”

“Không cần khách khí.”

Lục Trí Viễn sảng khoái nói:

“Nhưng phần chọn quà tặng vẫn phải dựa vào em, con gái các em cẩn thận hơn, còn nếu để anh làm, anh chỉ biết đưa phiếu ưu đãi của công ty bách hóa, cô ấy thích cái gì thì cô ấy có thể tự mình chọn lựa.”

Hạ Trừng nhún nhún vai:

“Tôi cảm thấy ý của anh cũng không tệ, tặng quà như vậy đúng là cách tốt, nếu mọi chuyện đã được giải quyết, không có chuyện của tôi thì tôi xin đi trước.”

Cô dừng lại một chút:

“Đúng rồi, cảm ơn anh mời tôi ăn cơm.”

Lục Trí Viễn đại khái không ngờ, Hạ Trừng lại xử lý chuyện tặng quà trong tiệc ơn thầy nhanh như vậy, cô lại còn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.

Cô gái này tuổi càng lớn thì lại càng sát phạt quyết đoán.

Anh ta vội vã hỏi:

“Hai ngày nữa, anh chính thức mời em ăn một bữa cơm được không?”

Hạ Trừng khoát tay:

“Hẹn lại đi.”

Cô chưa nói đồng ý, vậy thì chính là không đồng ý.

Lục Trí Viễn ở sau lưng cô lắc đầu cười khổ.

Hạ Trừng trở về nhà, mới hai giờ chiều, cô vẫn còn thời gian ngủ một giấc thoải mái dễ chịu.

Sau giờ trưa ngày nghỉ, ba mẹ đều đã đi ra ngoài.

Cô đi tắm trước, nằm trên giường, tay ôm một quyển 《 Lễ Ký 》.

Bởi vì khả năng ngữ văn trời cho hơn người, cô chỉ cần xem quyển sách này một phút đồng hồ là có thể lập tức đi gặp Chu công, có thể lãnh giáo ông ta nên "chế lễ mua vui" thế nào.

Mí mắt của cô sắp nhắm lại, bên tai bỗng nhiên toát ra một giọng nói:

“Ngồi xuống, đi đến trước bàn học mà đọc sách, em đọc sách như vậy, không sợ làm mù đôi mắt của mình hả?”

Cơn buồn ngủ của Hạ Trừng lập tức bị cưỡng chế di dời, cô tiện tay cầm lấy một cái gối ôm, vứt qua, xuyên qua cơ thể của con quỷ kia.

“Anh chỉ muốn tốt cho em.”

“Tránh ra, tôi không muốn nghe anh nói lời vô dụng.”

“Hôm nay tính tình của em tệ như vậy, chẳng lẽ là vì Lục Trí Viễn?”

Hạ Trừng dùng chăn bông che kín đầu:

“Mắc mớ gì đến anh?”

Quỷ Tô Hằng nhẹ giọng nói:

“Anh biết anh ta là kiểu người em thích, có lẽ anh ta là một tên đàn ông rất hấp dẫn ánh mắt của con gái, nhưng anh ta lại giống với anh, công việc quá bận rộn, không có thời gian chăm sóc gia đình.”

Hắn không nói rõ, đàn ông giống Lục Trí Viễn như vậy, giống hắn, xuất phát từ mục đích bàn chuyện làm ăn, không thể tránh khỏi việc đi đến những chỗ xã giao đó.

Đã có loại nhu cầu này, thì không thể chỉ lo thân mình, làm một người chồng tốt.

Hạ Trừng bị chọc tức nở nụ cười:

“Giống anh? Là anh coi khinh anh ấy, hay quá đề cao chính mình?”

Cái gì mà không thời gian cũng chỉ là lấy cớ mà thôi, lúc hắn ở bên cạnh những người phụ nữ khác, đâu có nhắc đến chuyện không có thời gian.

Tô Hằng im lặng một hồi:

“Em đừng giữ thành kiến với anh, đàn ông chúng tôi hiểu đàn ông rõ ràng nhất, hơn nữa, trước kia không phải anh không gặp Lục Trí Viễn trong những trường hợp bàn chuyện làm ăn kia, bạn gái của của anh ta anh cũng từng gặp, đó không phải vợ anh ta, anh ta không phải kiểu đàn ông biết trung trinh với vợ mình.”

Hạ Trừng mở chăn ra, hít sâu, cô quay đầu nhìn hắn:

“Cũng giống y như anh sao? Nếu anh chỉ chuyện này, thì anh cứ nói ra sớm đi, cũng đỡ cho tôi hoài nghi mục đích của anh, đừng lo lắng, tôi không phải loại người bởi vì bị người ta phá hoại gia đình thì bỏ đi quyến rũ chồng của người khác, tôi không thấp hèn như thế.”

“Anh không có ý này.”

Tô Hằng muốn nói lại thôi.

“Không thì anh có ý gì?”

Hạ Trừng cười lạnh:

“Anh cảm thấy thiệt thòi cho tôi? Sợ tôi đi nhầm đường? Thôi đi, những lời này tôi đã nghe hơn trăm lần, anh đừng có tái lặp lại một lần nữa, anh không phiền nhưng tôi thấy rất phiền.”

Lục Trí Viễn trả lời rất đúng lý hợp tình:

“Vì thành ý đó có hiểu không? Em là học sinh hiểu cô Thẩm rõ nhất, anh tạo cho ngươi em một cơ hội biểu hiện thành ý.”

Hạ Trừng cười:

“Vậy đúng là tôi nên là cám ơn ý tốt của anh.”

“Không cần khách khí.”

Lục Trí Viễn sảng khoái nói:

“Nhưng phần chọn quà tặng vẫn phải dựa vào em, con gái các em cẩn thận hơn, còn nếu để anh làm, anh chỉ biết đưa phiếu ưu đãi của công ty bách hóa, cô ấy thích cái gì thì cô ấy có thể tự mình chọn lựa.”

Hạ Trừng nhún nhún vai:

“Tôi cảm thấy ý của anh cũng không tệ, tặng quà như vậy đúng là cách tốt, nếu mọi chuyện đã được giải quyết, không có chuyện của tôi thì tôi xin đi trước.”

Cô dừng lại một chút:

“Đúng rồi, cảm ơn anh mời tôi ăn cơm.”

Lục Trí Viễn đại khái không ngờ, Hạ Trừng lại xử lý chuyện tặng quà trong tiệc ơn thầy nhanh như vậy, cô lại còn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.

Cô gái này tuổi càng lớn thì lại càng sát phạt quyết đoán.

Anh ta vội vã hỏi:

“Hai ngày nữa, anh chính thức mời em ăn một bữa cơm được không?”

Hạ Trừng khoát tay:

“Hẹn lại đi.”

Cô chưa nói đồng ý, vậy thì chính là không đồng ý.

Lục Trí Viễn ở sau lưng cô lắc đầu cười khổ.

Hạ Trừng trở về nhà, mới hai giờ chiều, cô vẫn còn thời gian ngủ một giấc thoải mái dễ chịu.

Sau giờ trưa ngày nghỉ, ba mẹ đều đã đi ra ngoài.

Cô đi tắm trước, nằm trên giường, tay ôm một quyển 《 Lễ Ký 》.

Bởi vì khả năng ngữ văn trời cho hơn người, cô chỉ cần xem quyển sách này một phút đồng hồ là có thể lập tức đi gặp Chu công, có thể lãnh giáo ông ta nên "chế lễ mua vui" thế nào.

Mí mắt của cô sắp nhắm lại, bên tai bỗng nhiên toát ra một giọng nói:

“Ngồi xuống, đi đến trước bàn học mà đọc sách, em đọc sách như vậy, không sợ làm mù đôi mắt của mình hả?”

Cơn buồn ngủ của Hạ Trừng lập tức bị cưỡng chế di dời, cô tiện tay cầm lấy một cái gối ôm, vứt qua, xuyên qua cơ thể của con quỷ kia.

“Anh chỉ muốn tốt cho em.”

“Tránh ra, tôi không muốn nghe anh nói lời vô dụng.”

“Hôm nay tính tình của em tệ như vậy, chẳng lẽ là vì Lục Trí Viễn?”

Hạ Trừng dùng chăn bông che kín đầu:

“Mắc mớ gì đến anh?”

Quỷ Tô Hằng nhẹ giọng nói:

“Anh biết anh ta là kiểu người em thích, có lẽ anh ta là một tên đàn ông rất hấp dẫn ánh mắt của con gái, nhưng anh ta lại giống với anh, công việc quá bận rộn, không có thời gian chăm sóc gia đình.”

Hắn không nói rõ, đàn ông giống Lục Trí Viễn như vậy, giống hắn, xuất phát từ mục đích bàn chuyện làm ăn, không thể tránh khỏi việc đi đến những chỗ xã giao đó.

Đã có loại nhu cầu này, thì không thể chỉ lo thân mình, làm một người chồng tốt.

Hạ Trừng bị chọc tức nở nụ cười:

“Giống anh? Là anh coi khinh anh ấy, hay quá đề cao chính mình?”

Cái gì mà không thời gian cũng chỉ là lấy cớ mà thôi, lúc hắn ở bên cạnh những người phụ nữ khác, đâu có nhắc đến chuyện không có thời gian.

Tô Hằng im lặng một hồi:

“Em đừng giữ thành kiến với anh, đàn ông chúng tôi hiểu đàn ông rõ ràng nhất, hơn nữa, trước kia không phải anh không gặp Lục Trí Viễn trong những trường hợp bàn chuyện làm ăn kia, bạn gái của của anh ta anh cũng từng gặp, đó không phải vợ anh ta, anh ta không phải kiểu đàn ông biết trung trinh với vợ mình.”

Hạ Trừng mở chăn ra, hít sâu, cô quay đầu nhìn hắn:

“Cũng giống y như anh sao? Nếu anh chỉ chuyện này, thì anh cứ nói ra sớm đi, cũng đỡ cho tôi hoài nghi mục đích của anh, đừng lo lắng, tôi không phải loại người bởi vì bị người ta phá hoại gia đình thì bỏ đi quyến rũ chồng của người khác, tôi không thấp hèn như thế.”

“Anh không có ý này.”

Tô Hằng muốn nói lại thôi.

“Không thì anh có ý gì?”

Hạ Trừng cười lạnh:

“Anh cảm thấy thiệt thòi cho tôi? Sợ tôi đi nhầm đường? Thôi đi, những lời này tôi đã nghe hơn trăm lần, anh đừng có tái lặp lại một lần nữa, anh không phiền nhưng tôi thấy rất phiền.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play