Tô Hằng thở dài:

“Có thể là Trừng Trừng thật sự không có khẩu vị, những chuyện thế này, mai mốt mẹ đừng vất vả tự mình làm như vậy nữa, để cho chị Trương làm là được rồi.”

Khó khăn lắm mới về tới phòng, hắn vừa mở cửa ra, là thấy được cô con dâu chẳng ra gì trong miệng mẹ mình đang nghiêng người nằm trên giường, ngủ say sưa, trên đầu còn mang tai nghe điện thoại kiểu bao lấy cả vành tai.

Nhìn cảnh này Tô Hằng nhịn không được sinh lòng giận dữ.

Hắn ở dưới lầu vội vàng dập lửa cho cô, cô thì hay rồi, một mình thư thả mang tai nghe nằm trên giường nghe nhạc.

Tô Hằng đè cơn giận xuống, đi đến trước mặt cô, kéo tai nghe điện thoại xuống khỏi tai cô.

Lúc này, Hạ Trừng mới tỉnh lại.

Cô xoa xoa hai mắt còn buồn ngủ của mình, lộ ra một nụ cười tươi sáng:

“Anh về rồi, em chờ anh rất lâu, mới vừa sơ ý đã ngủ thiếp đi.”

Tô Hằng nhíu mày không nói, hắn biết lúc này không phải lúc để cười, nhưng hắn cũng không thể tức giận với cô được.

Cho dù hắn muốn hạch tội cô, cũng phải hỏi chân tướng mọi chuyện cho rõ ràng trước.

Hạ Trừng nhận ra cảm xúc của hắn, cứng đờ một lát, qua một lúc lâu sau, cô mới nói như không có việc gì:

“Anh đi tắm rửa trước có được không? Tắm rửa xong, em muốn nói chuyện với anh.”

Tô Hằng làm theo lời của cô, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ.

Khi hắn tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm, Hạ Trừng ngồi trên giường, dựa lưng vào đầu giường.

“Anh qua đây nhanh đi.”

Cô vẫy tay với hắn.

Tô Hằng đi qua, Hạ Trừng xốc quần áo lên, vuốt ve bụng mình.

“Bé cưng động đậy, bây giờ bé không chỉ biết phun bong bóng trong bụng em thôi, bé còn biết bơi rồi.”

“Ừ.”

Hắn không cảm thấy chuyện này có gì đáng ngạc nhiên.

“Anh đừng đứng đó bất động chứ, qua đây xem một chút đi.”

Tô Hằng ngồi vào mép giường, đưa lỗ tai đến sát bụng của cô, bên trong quả thực có tiếng ùng ục ùng ục vang lên.

Hắn ngẩng đầu nói:

“Rất giống tiếng ruột nhúc nhích.”

Hạ Trừng tức giận nói:

“Không phải, em nhận ra khác biệt trong đó mà.”

Tô Hằng nhàn nhạt "A..." một tiếng, nói thật, bây giờ hắn có không tâm trạng quan tâm mấy việc nhỏ thế này.

Lúc Hạ Trừng mang thai ngoài tử cung, trong nhà máy mà hắn làm việc, trong khâu chế trình cuối cùng xảy ra chút chuyện, xuất hiện một lượng lớn sản phấm có tỳ vết chất lượng thấp, tổn thất vô cùng nghiêm trọng, giá cổ phiếu cũng trượt một tuần liên tục.

Vốn dĩ chuyện này không liên can gì tới hắn, phải do lãnh đạo cấp trân phụ trách, nhưng chủ quản nước ngoài đó vì tự bảo vệ mình, đẩy hết trách nhiệm lên người hắn.

Tuy sau đó hắn cũng không bị xa thải, thành tích đánh giá cuối năm của nhưng năm trước lại vô cùng nhục nhã.

Vừa lúc SARS lại xảy ra trước đó không lâu, chịu ảnh hưởng của tình hình bệnh dịch, đại bộ phận ngành sản xuất rất tiêu điều.

Các nhà máy khoa học kỹ thuật nhao nhao giảm bớt sản lượng, hơn nữa bắt đầu giảm biên chế, nguyên nhân là ứng phó với nguy cơ lần này.

Trong lòng Tô Hằng biết rõ, tên của hắn chắc chắn sẽ nằm trong danh sách bị giảm biên chế đợt đầu tiên.

Có điều, hắn đã tìm được đường lui.

Có một ông chủ lớn muốn đầu tư một loại sản nghiệp trước mắt lại còn đang tiến bước, hắn thậm chí không cần đầu tư tài chính vào đó, chỉ cần dùng kỹ thuật nhập cổ phần là được.

Phải làm chuyện mạo hiểm nhất trong thời gian tệ hại nhất, nếu có thể thành công thì đương nhiên rất tốt, nhưng nếu thất bại, rất có khả năng sau này không còn có cơ hội trở mình.

Áp lực mà Tô Hằng thừa nhận đã đạt tới mức cao nhất, nhưng hắn không chịu nói chuyện này cho người trong nhà biết.

Mẹ thì đừng nói nữa, nếu biết hắn bị giảm biên chế, không làm phiền hắn đến chết mới là lạ.

Hạ Trừng thì đang mang thai, hắn không hy vọng cô sầu lo vì việc này.

Tô Hằng ngồi vào bên kia giường, Hạ Trừng bò qua, ôm lấy cổ của hắn:“Sao vậy? Có phải anh có chuyện gì phiền lòng không vậy?”

Hắn nhẹ nhàng đẩy cô ra:

“Anh không sao.”

“Anh đừng gạt em, em nhận ra mà, anh đang gạt em chuyện gì đó.”

Tô Hằng nói sang chuyện khác:

“Vừa nãy mẹ nói với anh, mẹ hầm thuốc bổ cho em, nhưng em chưa ăn mấy ngụm đã không chịu ăn nữa.”

Hạ Trừng không nói gì, cô cúi đầu.

“Sao em không nói lời nào?”

“Em không thích hương vị đó.”

“Mẹ chỉ muốn tốt cho em thôi, thuốc bổ có loại nào ăn ngon chứ, không phải mùi thuốc Đông y sao?”

“Em đâu có biết mấy đơn thuốc này ở đâu ra.”

Giọng của Hạ Trừng rất nhẹ:

“Em cho rằng ít nhất cũng phải đi đến bệnh viện trung y, nhờ bác sĩ căn cứ theo tình huống của em mới hốt thuốc đúng bệnh, chứ không phải đi tìm mấy thang thuốc dưỡng sinh lai lịch không rõ ràng...”

“Được, anh biết rồi, em đừng nói nữa.”

Tô Hằng vĩnh viễn cũng không hiểu, vì sao mẹ chồng nàng dâu hai người lại không thể thoải mái trò chuyện với nhau.

Hai người họ khăng khăng giữ ý kiến của mình trong bất kì chuyện gì, không chịu thỏa hiệp với nhau, sau đó từng người từng người oán trách riêng với hắn.

Phụ nữ đúng là phiền phức.

Hắn bị kẹp ở giữa, hai mặt không phải người, họ muốn thuyết phục hắn, nhưng hắn không muốn nghe gì cả, cũng không có tinh thần và thể lực để nghe.

Đối với tình hình mẹ chồng nàng dâu hai người tranh chấp không ngừng, hắn chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Rõ ràng là chuyện vô cùng đơn giản, họ lại luôn luôn phức tạp hóa mọi chuyện lên, lại còn bắt hắn làm trọng tài, bình luận xem tới cùng ai đúng ai sai.

Áp lực trong công việc đã đè nặng hắn lắm rồi, hắn không có kiên nhẫn xử lý những chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà.

Hạ Trừng nghe ra, hắn vốn không muốn nghe cô giải thích, cô khổ sở lui đến một bên khác của giường, kéo chăn, nhắm mắt lại.

Một giường đôi, hai vợ chồng họ quay lưng vào nhau, mỗi người một bên, khoảng cách chính giữa như một vực thẳm không có cách nào vượt qua.

Nếu như Hạ Trừng biết, bắt đầu từ ngày này, cuối cùng cô đã không nhìn thấy điều trong lòng Tô Hằng nữa, có lẽ cô sẽ cố nhấc dũng khí của mình lên mà xoay người, cho dù hắn cảm thấy khó chịu, cô cũng sẽ ôm chặt lấy hắn không buông.

Bây giờ quay đầu nghĩ lại, rất nhiều cửa ải khó khăn, chỉ cần vợ chồng chịu đồng tâm hiệp lực, có lẽ cho dù có không dễ chịu, nhưng ít ra cũng không gian nan đến mức đó.

Bọn họ đều đang chờ người kia quay đầu lại trước.

Sáng sớm sáu giờ rưỡi, Hạ Trừng đã cắn một cái bánh bao, ra ngoài chuẩn bị đi làm.

Mỗi lúc Hạ Chấn Trì thấy một lần, thì không ngừng lác đầu, ông rất sợ sức khỏe con gái mình không chịu nổi.

Ông dặn cô:

“Con chạy chậm chút, lái xe cẩn thận chút.”

“Dạ, con nhớ rồi.”

Hạ Trừng vội vã đi ra ngoài:

“Ba mẹ, tạm biệt.”

Cô đi tới bệnh viện theo lẽ thường, chuẩn bị bắt đầu một ngày vất vả và bận rộn.

Có điều, tình huống hôm nay có vẻ khác với mọi ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play