Khi vừa bắt đầu, tình trạng của anh cũng không quá nặng, nhưng Hạ Trừng vẫn bị di dời đến khu cách ly.

Lúc đó, bệnh viện chỉ có mấy phòng bệnh, đều đã bị cách ly.

Ai cũng không hiểu được, bệnh tình lần này tại sao có thể lây nan nhanh như vậy.

Nhạc Kiến Minh nhìn thấy cô, lại không ngạc nhiên, cũng không còn sinh khí, chỉ cần cô cẩn thận chú ý sẽ không giống như hắn bị lây bệnh.

Hạ Trừng giống như một con ong thợ chăm chỉ. Ngoài việc đến phòng của Nhạc Kiến Minh, chăm sóc anh, theo chỉ dẫn thay anh chú ý đến tình hình của từng bệnh nhân.

Vì số lượng bệnh nhân quá đông nhiều dẫn đến tình trạng thiếu đồ.

Nói cũng buồn cười, khi bên ngoài ồn ào huyên náo, điên cuồng cướp đoạt vật tư chữa bệnh, tuyến chữa bệnh và chăm sóc gấp gáp nhất, lại khuyết thiếu rất nhiều trang bị cần thiết.

Khi đó, khẩu trang là thứ thiếu nhiều nhất, bệnh viện nghĩ đủ mọi cách nhưng mỗi ngày cũng chỉ nhận được một số lượng cung cấp có hạn từ bên ngoài.

Một nhân viên chữa bệnh và chăm sóc ở tuyến đầu, vậy mà một ngày chỉ được phát một hoặc hai cái khẩu trang, số lượng này đương nhiên là không đủ.

Nếu muốn khẩu trang có thể phát huy công năng của nó một cách tốt nhất, vậy thì cứ cách bốn giờ phải đổi một lần, nhưng vì vật tư khuyết thiếu nên muốn đạt tới yêu cầu này, là chuyện không có khả năng.

Gần như ngay sau đó, Hạ Trừng nhận được điện thoại của Tô Hằng gọi tới, cô cũng không nghĩ nhiều về việc tại sao anh lại biết số điện thoại của mình.

Anh nói anh đã đến ngoài bệnh viện, nhưng bởi vì cách ly nên chỉ có thể nhờ người khác mang đồ vào cho cô.

Hạ Trừng nhận được mấy hộp khẩu trang cỡ lớn, còn có quần áo, đồ dùng hàng ngày, cùng vài thứ thức ăn bảo vệ sức khoẻ được tung tin vịt trên phố.

Cô biết trong tình huống hiện tại, phải rất khó khăn mới tìm được mấy thứ này.

Cho nên, cô cũng khó khăn mới mới chiết ra được chút thời gian, gọi điện trả lời cho anh:

“Cảm ơn.”

“Cậu không cần khách khí với mình, vừa lúc có người bạn trong nhà sản xuất khẩu trang, mình lại phải tới đây họp, nên mới thuận đường mang tới cho cậu.”

Thật ra để mua được những món này, anh phải đi nhờ vả người ta, bỏ ra một số tiền đắt hơn rất nhiều, mua về từ nước ngoài, nhưng những chuyện này nói ra để làm gì, anh đâu có muốn kể công với cô.

“Cậu không nên tới nơi này, bệnh viện là chỗ dễ truyền bá bệnh độc nhất.”

“Không sao cả, cậu nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, mình không có việc gì.”

Hạ Trừng rất biết ơn lòng tốt của Tô Hằng, nhưng cô cũng không giấu những thứ này đi, mà giao do y tá trưởng phân phối thống nhất cho các nhân viên chữa bệnh và chăm sóc trong phòng bệnh.

Tình huống của Nhạc Kiến Minh càng ngày càng tệ, ngay cả chuyện bình thường như hít thở, cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Trước khi cắm ống quản, anh ấy còn nhẹ giọng nói với cô:

“Xin lỗi, anh không thể tiếp tục ở bên cạnh em.”

Hạ Trừng vô cùng kiên cường, cô không chịu để cho nước mắt mình rơi trước mặt anh ấy:

“Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt.”

Nhạc Kiến Minh quyến luyến vô hạn nhìn cô:

“Hãy đồng ý với anh, nếu anh xảy ra chuyện lỡ như nào đó, hãy tìm một người em yêu, và anh ta cũng yêu em, sống cho thật tốt.”

Tuy tục ngữ nói bác sĩ không thể tự chữa cho mình, nhưng tình hình thân thể của mình không tốt đến mức nào, bản thân anh ấy vô cùng rõ ràng.

Hạ Trừng nghẹn ngào:

“Kiến Minh, anh đừng nói những lời này, tôi tin rằng anh nhất định sẽ khỏe lại.”

Không quá hai ngày, bên trên lại đưa chỉ thị chuyển viện xuống.

Người nhiễm bệnh sẽ bị đưa đến một bệnh viện tập trung để săn sóc, người không có triệu chứng bệnh, thì ở lại trong bệnh viện ban đầu tiếp tục cách ly.

Hạ Trừng trơ mắt nhìn Nhạc Kiến Minh bị người ta mang đi, mà khi đó anh ấy đã không còn ý thức.

Từ sau khi Nhạc Kiến Minh bị đưa đi khỏi đó, tuy cô cứ công tác trên cương vị của mình như thường nhưng trong lòng lại như bị chọc thủng một lỗ, trong lúc đi đường, thậm chí cảm thấy bước chân mình nhẹ bẫng, cô có cảm giác chân mình như không chạm đất.

Trong phòng cách ly, cô vẫn không nhận được tin gì về anh ấy.

Không bao lâu sau, Hạ Trừng nhận được điện thoại của em gái Nhạc Kiến Minh - Nhạc An Nhiên, bên đầu kia điện thoại là tiếng khóc mơ hồ.

Cô ấy nói:

“Hạ Trừng, những lời tôi sắp nói, mong cô hãy chuẩn bị tâm lý.”

Chuyện sẽ kết cục như vậy, vào lúc chuyện mới xảy ra, thì cô đã biết, nhưng biết là một chuyện còn đón nhận lại một chuyện khác.

Hạ Trừng nghe tin Nhạc Kiến Minh đã qua đời, còn không quên tỉnh táo lại, an ủi mọi người trong nhà họ Nhạc.

Cúp điện thoại xong, cô đi vào trong một phòng hội nghị nhỏ, không bật đèn, ngồi xổm trong góc, vùi đầu vào gối của mình thất thanh khóc rống lên.

Cô thậm chí không thể đi cùng anh ấy đến sau cùng, người nhận được tin tức đầu tiên cũng không phải cô, dù sao bây giờ giữa cô và anh chẳng có quan hệ gì cả.

Bi thương phong cách Trung Quốc, vô cùng coi trọng chuyện danh chính ngôn thuận, thân phận ở vị trí nào, cũng chỉ có thể đau lòng tới đó, nếu nhiều hơn mức đó, sẽ là chuyện vô cùng thất lễ, cô không thể tỏ ra đau lòng hơn người của nhà họ Nhạc, bắt bọn họ an ủi cảm xúc của cô.

Ngày cách ly kết thúc, Hạ Chấn Trì và Phó Mạn đều đến trước cổng bệnh viện chờ cô.

Hạ Trừng gầy đi nhiều, Hạ Chấn Trì cũng không tốt hơn mấy, tóc của ông hoa râm nhiều hơn, cả người nhìn qua như già đi mười tuổi.

“Trừng Trừng, qua đây, ba đón con về nhà đi.”

“Không, chuyện của con còn chưa xong, không thể đi như vậy.”

“Bé ngốc, đã đến nước này, con vẫn còn miễn cưỡng chính mình.”

“Không có.”

Hạ Trừng nhẹ nhàng nói:

“Con chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của Kiến Minh thay cho anh ấy thôi.”

Hạ Chấn Trì thở dài, một người tốt như vậy, nói không còn là không còn.

Ông trời tàn khốc đến cỡ nào, cứ luôn mang cho con người quá nhiều chua xót, quá ít hạnh phúc.

Phó Mạn bước ra hoà giải:

“Trừng Trừng, không phải ba mẹ muốn con về thành phố T, mẹ và ba con ở trong khách sạn, con về với ba mẹ, để mẹ bồi bổ cho con.”

Ba mẹ suy nghĩ cho cô như vậy, dù thế nào cô cũng không thể cự tuyệt ý tốt của họ.

Những ngày sau đó, cô tựa như cái xác không hồn, cô cũng không biết mình đã trải qua thời gian đó bằng cách nào, may mà Hạ Chấn Trì và Phó Mạn đều đã đến đây, bọn họ ở bên cạnh cô cả một tháng trời.

Sau đó không lâu, đồng nghiệp trong viện, mở một hội hồi tưởng những nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đã hy sinh.

Tuy là người trong nhà làm, nhưng cùng ngày vẫn có rất nhiều người đến tham dự.

Người chủ trì phát biểu cảm hoài một phen, trên bục giảng bắt đầu chiếu ảnh của những người đó ngày xưa.

Hạ Trừng đứng trong một vị trí không bắt mắt, lẳng lặng bóng dáng chợt hiện lên rồi biến mất kia, nụ cười của anh ấy vẫn nhẹ nhàng và tươi sáng như thế, nhưng chủ nhân của nụ cười đó đã không còn trên thế giới này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play