Tô Hằng vỗ về tóc của cô, "con cái cố gắng rồi cũng sẽ có, em đừng đừng đem bản thân mình bức quá, như vậy đối với sức khỏe của em sẽ không tốt, nếu như không được nữa, chúng ta đi làm thụ tinh ống nghiệm, muốn sinh con, đều có thể tìm cách giải quyết mà."

Hạ Trừng không nói, chỉ biết khóc, nước mắt không có cách nào kìm lại, cứ thế rơi xuống.

Cô không hề biết rằng mình đã bị trầm cảm hậu sản.

Lúc đó, cô và Tô Hằng đều không hề biết rằng, thai ngoài tử cung và sinh con đều giống nhau.

Kỳ thực, phụ nữ chỉ cần mang thai, hormone trong cơ thể sẽ thay đổi, vì vậy thai ngoài tử cung cũng sẽ có những biểu hiện mà sinh nở bình thường hay có.

Sau chuyện đó, lại qua hai tháng, Hạ Trừng rốt cục cũng được toại nguyện, cô xác định là đã mang thai.

Dựa vào thời gian thai kì để tính, thì chính là những ngày điên cuồng đó mà có.

Tuy rằng thời gian trải qua rất ngắn ngủi, nhưng cô cũng coi như đã được thử qua, cái gì gọi là chết khát mà vớ được bình nước.

Sau đó sức khỏe cô không những càng kém, đến tinh thần cũng luôn luôn không tốt, nguyên nhân hay là do vào thời điểm này mà có, nhưng muốn hỏi cô có đáng hay không?

Vì mẹ chồng cô Giang Bích Lan, vậy đương nhiên là không đáng, nhưng khi cô nhìn thấy đứa nhỏ khuôn mặt hồng hào, cô lại cảm thấy, đây là niềm hạnh phúc của cô, mặc kệ hi sinh nhiều hơn nữa, cô cũng cam tâm tình nguyện.

Một buổi sáng sớm, Hạ Trừng đẩy vành mắt đen, liền đến bệnh viện làm việc.

Những cơn ác mộng chỉ tồn tại vào buổi tối, đã không quá ảnh hưởng đến cô, nhưng lại quấy rầy giấc ngủ của cô rất nhiều.

Lịch trình mỗi ngày của cô đều kín đến quá đáng, không có thời gian cho cô nghĩ nhiều.

Thông thường sau khi đến bệnh viện, Hạ Trừng sẽ làm chút chuyện công văn giấy tờ, lại cùng lãnh đạo khoa bộ bên trong cùng các bác sĩ mở cuộc hội thẩm, đương nhiên bọn họ là bác sĩ thực tập, không có quyền phát biểu, trừ phi các thầy giáo mà có yêu cầu đặc thù gì, thì mới để bọn họ làm bản báo cáo luyện tập một hồi.

Sau đó cô cùng bác sĩ Triệu đi kiểm tra các phòng, thông thường đi kiểm tra như vậy, đều gần đến mười một giờ mới xong, nếu như bác sĩ Triệu ở phòng khám bệnh từ sáng sớm, vậy thì công tác kiểm tra phòng sẽ lùi lại đến buổi trưa.

Sau khi hết bận, Hạ Trừng vẫn chưa thể dừng tay để nghỉ ngơi, cô đẩy xe đi khắp các phòng bệnh để phát thuốc, hoặc là đến quan sát bệnh nhân xem có điều gì khác thường hay là không.

Có cơ hội, bác sĩ Triệu cũng sẽ cho cô đứng mổ hoặc là đến phòng đẻ.

Tận mắt nhìn thấy một sinh mệnh mới được chào đời, Hạ Trừng cảm thấy đây là một chuyện rất cảm động.

Những sản phụ kia mỗi người họ đều giống như một đại đấu sĩ, vì con của mình, cắn chặt lấy hàm răng, ở trên đấu đài mà liều mạng.

Nhưng cũng có những chuyện bất hạnh, vẫn là do bản thân có vấn đề, không thể không bỏ đi đứa con của mình.

Những thai sản bị bỏ đi như vậy, sẽ được bỏ trong một cái túi, do bọn họ hoặc bác sĩ thực tập hoặc bác sĩ trực, đưa vào một cái tủ lạnh nhỏ để bảo tồn.

Có gia đình sẽ nhận về, phần lớn đều là do bệnh viện thống nhất tự xử lý.

Sợ nhất là người mẹ muốn nhìn mặt con lần cuối, họ thương tâm gần chết, khiến người ta gần như không nỡ đem thai nhi mang đi.

Hạ Trừng ở đây học tập đến nay, chính cô cũng không đảm nhiệm được công việc của bác sĩ ở khoa sản.

Chào đón sinh mệnh mới đáng nhẽ phải là một niềm vui sướng, nhưng chờ đợi trong vô vọng, sự đau khổ ấy sẽ cực kì sâu đậm.

Đây cũng là lý do vì sao luật về khoa sản cũng đặc biệt nhiều, gia đình bình thường không thể hiểu được, nên vui vẻ ma đón nhận sản phụ và đứa trẻ, đến cuối cùng không những không những không còn đứa trẻ, rất có thể sẽ mất luôn cả người mẹ.

Trách nhiệm của bác sĩ khoa sản rất nặng nề, áp lực cũng rất lớn, không phải người nào cũng có năng lực để làm được.

Buổi chiều, phòng nhận đồ của bệnh viện gọi điện thoại cho Hạ Trừng, nói rằng có bưu phẩm nên muốn mời cô đến nhận.

Cô bận một mạch đến tận tối, mới có thời gian rảnh rỗi qua đó.

Hạ Trừng khệ nệ bê ba cái hộp lớn quay về, mở nó ra, phát hiện bên trong là một hộp thuốc bỏ A Giao, hộp khác thì là tổ yến, hộp cuối cùng thì là hoa quả.

Kí tên ngoài bưu phẩm ghi tên Tô Hằng, nhưng Hạ Trừng biết, anh sẽ không phải là người làm những chuyện như thế này.

Cô suy nghĩ một chút, lấy ra tờ giấy thông tin ngày trước ra, theo số điện thoại trên đó mà viết cho anh một tin nhắn, nói cảm ơn ý tốt của anh, nhưng những món quà này, cô không thể nhận, cô sẽ trẩ lại cho anh, không động một chút nào hết.

Không tới hai phút sau, cô đã nhận được hồi âm.

Tô Hằng hỏi: "Có tiện nói chuyện điện thoại không?"

Hạ Trừng không cho anh số điện thoại, vậy thì đưa cho anh tài khoản QQ của mình vậy.

Anh đầu tiên gửi đến một khuôn mặt xin lỗi.

Hạ Trừng: Không có gì.

Tô Hằng: Mẹ anh quấy rầy em như vậy, anh thay mặt bà ấy xin lỗi em.

Hạ Trừng: Không sao đâu.

Tô Hằng: Bà ấy gửi đồ gì cho em vậyHạ Trừng: Thuốc bổ A Giao, tổ yến và hoa quả.

Tô Hằng: Chỉ là một chút đồ ăn thôi mà.

Hạ Trừng: Những cái này là đồ ăn hay không không quan trọng, trọng điểm là em không thể nhận món quà này, ngày mai em mang đồ trả lại, lại làm phiền anh thay em nói với bác ấy một tiếng, lần sau đừng làm những chuyện như thế này nữa.

Tô Hằng: Hoa quả qua thời gian vận chuyển dài như vậy, chắc chắn là muốn hỏng luôn rồi, không bằng thì em nhận đi, tiền và mấy món kia anh sẽ tìm cơ hội, trả lại cho mẹ anh.

Hạ Trừng gửi cho anh một icon bất đắc dĩ.

Tô Hằng gửi đến một icon hung thần áp sát: Xin đừng tiếp thục từ chối ý tốt của mẹ anh nữa, nếu không anh thật sự không biết bà sẽ làm ra những chuyện đáng sợ gì nữa đâu

Hạ Trừng trước màn hình cười khổ, đây đúng là phong cách của Giang Bích Lan.

Nếu như cô lại không nhận, vậy có cô nhận được rồi, cô không muốn từ sáng đến tối, đều phải đên phòng nhận đồ báo tên.

Hạ Trừng: Quà thì tôi nhận, tất cả đều nhờ anh rồi, nhưng tiền thì có cơ hội thì em sẽ trả lại anh, đừng làm khó em.

Tô Hằng gửi đến một mặt cười.

Cách ngày, Hạ Trừng mang tổ yến tới phòng làm việc đặt lên bàn làm việc của bác sĩ Triệu, hoa quả thì mang tới phòng trực y tá, các cô giúp đỡ Giang Bích Lan nhiều nhất, những người này mới thực sự là người được nhận lời cảm ơn của bà ta.

Hạ Trừng cũng chỉ là làm trong bổn phận công việc của mình mà thôi.

Còn hộp thuốc bổ A Giao, cô mang tới phòng bệnh của cô gái hai ngày trước bị thai ngoài tử cung.

Đó là một gian phòng 4 người, người nhà bệnh nhân ra ra vào vào, còn có tiếng của các bệnh nhân, còn có các y tá đẩy xe đi vào làm việc, một buổi sáng, tình cảnh đến là náo loạn.

Tiền bạc vào lúc này, mới có thể tỏa ra sức mạnh của nó, chí ít nó ở lúc ta ốm đau, có thể cho người ta một nơi yên tĩnh để tĩnh dưỡng.

Sinh lão bệnh tử là chuyện tất yếu đều phải trải qua của mỗi người, người giàu hay người nghèo đều phải trải qua, muốn trông trang trọng, muốn thư thả, muốn ít chịu khổ một chút, có lẽ chỉ có tiền mới có thể làm được.

Người phụ nữ đó không có người nhà ở đây, có điều may mắn là, nhà mẹ đẻ của cô ấy ở ngay bên cạnh đây,

Nghe nói vào ngày mổ, chỉ có người mẹ này đề nghị với mọi người, kiên trì nhất định phải mổ.

Bà ấy cũng có tuổi rồi, thân thể lọm khọm, còn từ trong nhà vệ sinh, bê ra cho con gái một chậu nước nóng, cẩn thận lau chùi tay, chân, mặt từng tý một cho con gái.

Chỉ có người mẹ thì mới xót xa cho đứa con của mình.

Người phụ nữ đó chịu đựng đau đớn, như là cắt trên người người mẹ đi một miếng thịt, không giống như nhà chồng cô ấy, bọn họ chỉ là lo lắng nửa vời, buồn phiền vì tương lai có thể cô gái ấy có thể sẽ không mang thai được nữa.

Lúc có khó khăn, ai còn chịu ở lại bên cạnh mình, nên vĩnh viễn để lại trong ký ức của mình, chính là con người đó.

Hạ Trừng để đồ lên bàn bên cạnh giường bệnh.

Người phụ nữ nắm chặt tay cô nói: "Cảm ơn."

Mẹ của cô ấy cũng ở đây, cảm kích mà nói:: "Bác sĩ Hạ, thật may mắn khi có cháu, nhưng cháu còn tặng đồ đến đây, này sao mà được."

Hạ Trừng lắc đầu, "đây chỉ là chút tâm ý của cháu, cố gắng hãy giữ gìn sức khỏe."

Người phụ nữ rơi lệ.

Hạ Trừng vỗ vỗ bờ vai của cô ấy, an ủi nói: "Cô chỉ là mất một bên ống dẫn trứng, muốn sinh con vẫn còn cơ hội mà, không nên nản chí."

Vết thương trên cơ thể thì có thể có ngày tốt lên, nhưng vết thương ở trong lòng thì chỉ có thể khép miệng, vết thương thì vẫn mãi cứ ở đó.

Đối với bệnh tật trước mắt lúc này mà nói, thứ làm cô đau lòng không phải là mất đi một bên ống dẫn trứng, mà là trong vòng một ngày được chứng kiến cái gọi là lòng người lạnh noãn(*).

(*) nguyên gốc 冷暖 /lãnh noãn/: ở đây chỉ tình người thay đổi, lúc thì nhiệt tình lúc thì thờ ơ.

Chồng của cô lại không ở cạnh lúc cô cần nhất, bầu bạn chăm sóc cô.

Hạ Trừng đau khổ nghĩ, nếu người đó ở nơi đây lúc này, cô sẽ nói cho hắn biết, ít nhất anh không tệ hại đến vậy, thỉnh thoảng cũng có ưu điểm.

Rời khỏi phòng bệnh, bởi vì khoa sản gần phòng trẻ sơ sinh,lúc cô đi qua không nhịn được dừng chân chốc lát.

Bên trong cửa sổ thủy tinh trên những chiếc giường nhỏ, có đứa bé đang nhắm mắt ngủ, có đứa bé khóc đến mặt đỏ bừng, nhưng bọn nhỏ có chung một điểm, bọn chúng đều bé nhỏ như vậy khiến mọi người cảm thấy yêu mến. Hạ Trừng chỉ muốn ôm vào trong lòng, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn

Hạ Trừng chỉ muốn ôm vào trong lòng, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng.

Ngoài phòng sơ sinh thì có cha mẹ, ông nội bà nội cùng ông ngoại bà ngoại, ghé vào cửa kính hết nhìn đông tới nhìn tây, hướng bảo bối quơ múa hai tay.

Hạ Trừng cảm thấy sinh mạng mới đáng quý chính là ở chỗ này, có thể mang đến hy vọng cho những người xung quanh.

Cô đứng ở một góc, khóe mắt lại đột nhiên phát hiện bóng dáng của hồn ma Tô Hằng.

Trải qua nhiều năm như vậy ở trong bệnh viện chứng kiến sinh lão bệnh tử, có nhiều chuyện cô đã nghĩ thong suốt.

Hắn không tổn thương cô, chỉ có cô tự tổn thương chính mình.

Hồn ma Tô Hằng nói::"Trẻ con đều là thiên thần."

Hạ Trừng không nói gì, câu nói này trước kia cô đều treo ở khóe miệng, hắn vẫn nhớ kỹ, đúng là làm anh ta khó xử.

Cô chợt nhớ tới một chuyện: "Đều nói đứa trẻ không sinh ra được sẽ đi theo bên người mẹ,anh nếu là ma, anh có nhìn thấy bọn chúng bao giờ không?"

Hạ Trừng tự tay bỏ hai đứa bé.

Đúng, bên ngoài tủ cung thật ra còn một thai nhi.

Hồn ma Tô Hằng nhìn cô, một lát sau mới nói: "Không có."

Hạ Trừng lãnh đạm nói: "Bọn họ có thể đều đã đầu thai đến người tốt hơn tôi, cũng tốt, đi theo tôi, ngược lại không có cơ hội có được hạnh phúc."

Hồn ma Tô Hằng không đồng ý nói: "Không, một ngày nào đó,em sẽ kết hôn, sinh đứa trẻ khác. Em nhất định sẽ là một người mẹ tốt, ở một thời không khác, em sẽ đã sớm nhận thức được điểm này."

Hạ Trừng lầm bầm nói: "Xoa bóp cho người già thì quả thật là như vậy, nhưng tôi luôn có cảm giác thiếu nợ đứa bé thứ nhất." Phẫu thuật ngoài tử cung, dẫu sao là bất đắc dĩ.

"Đời này, em sẽ không tái diễn chuyện ngu ngốc như vậy nữa."

"Đúng, tôi đã có bài học kinh nghiệm."

"Em rất thông minh."

“Nhờ anh cả."

Hồn ma Tô Hằng hỏi: "Còn nhớ trước kia em luôn nói mẹ tôi nhằm vào cô, nhưng tôi trở về không phải là vì việc em ngoại tình sao?"

Hạ Trừng không lên tiếng.

Hắn nói tiếp: "Tôi sai rồi, ban đầu bà ấy không phải là không thể đối tốt với em, chỉ là không muốn đối xử tốt với em."

Hạ Trừng dẩu dẩu môi, nhìn về phía phòng trẻ sơ sinh: "Không có vấn đề, dù sao tôi cũng không nhớ."

Quỷ Tô Hằng lặng lẽ nghe cô nói.

Cuộc nói chuyện lần này giữa hai người vô cùng hòa nhã, tình huống như vậy thật hiếm có.

Có điều như vậy cũng không có gì đáng vui mừng. Hạ Trừng nghĩ, hồn ma Tô Hằng có lẽ sẽ mượn cơ hội để liên tiếp xuất hiện không chừng.

Cô đã coi hắn thành quá khứ nhưng như thế không có nghĩa là cô muốn thường xuyên nhìn thấy hắn ta.

Buổi tối hôm đó, Hạ Trừng đem hộp quà đi, dùng Q/Q gửi cho Tô Hằng thời trẻ biết.

Tô Hằng: Mẹ của tôi nên cảm ơn cô, cô như thế là thay bà làm việc thiện.

Hạ Trừng cười, đây thực sự là... cách nói khéo.

Cũng không làm mất mặt mẹ anh, lại gián tiếp ca ngợi cô.

Có lúc cô cảm thấy còn có thể đùa giỡn Tô Hằng trẻ này hơn là cái người đi theo bên cạnh. Chí ít chuyện xử lý việc của mẹ họ, tiểu Tô Hằng thật giống như làm ở phòng cháy chữ cháy, nơi nào cháy, hắn liền chạy tới cứu hoả.

Hạ Trừng: Anh nói như thế được rồi.

Tô Hằng: Cô không muốn tiếp nhận ý tốt của bà.

Hạ Trừng: Không có công không nhận lộc.

Tô Hằng: Cô giúp mẹ tôi rất nhiều, bà vẫn thường nhắc đến cô.

Hạ Trừng: Đó là việc tôi nên làm.

Tô Hằng: Cô thật tốt bụng.

Hạ Trừng ngồi trước màn hình sáng, cười lúng túng

Cô thật không tiện nói, chính mình đối với Giang Bích Lan cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn, có lúc nói chuyện còn không khách khí, nhưng nói cũng kỳ quái, Giang Bích Lan vậy mà rất cách đối xử này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play