Vì để cho bệnh nhân an tâm, Hạ Trừng không quên an ủi nói: "Chờ bác sĩ chủ trị của bác qua đây, cháu sẽ nói rõ với cô ấy tình trạng của bác.”

Giang Bích Lan không buông tha cho Hạ Trừng: "Bác đau đến cả đêm không ngủ được, cháu có thể nghĩ cách nào giúp bác được không?

Hạ Trừng nói: "Buổi sáng bác muốn uống thuốc, có thuốc giảm đau, không thì bác uống thuốc giảm đau trước, sau đó chúng ta xem tình hình thế nào."

Giang Bích Lan tức giận nói: "Các người chỉ cho tôi uống thuốc, nhưng mà thuốc này một chút tác dụng cũng không có."

Hạ Trừng có chút bất đắc dĩ, đại khái là xuất phát từ thói quen, cô tự mình rót cho Giang Bích Lan một cốc nước, lại đem thuốc đặt vào trong tay của bà: “Vừa mới phẫu thuật xong nên có thể sẽ hơi đau một chút, qua tầm hai ba tháng nữa, cảm giác đau sẽ giảm đi nhiều. Thuốc giảm đau này, đa phần cũng chỉ là an ủi về mặt tâm lí, có thể không uống thì đừng uống."

Giang Bích Lan ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn nữ bác sĩ trẻ tuổi trước mặt này: "Cô gái, tính tình cháu đúng là không tệ, những y tá kia mà giống cháu thì tốt rồi."

Hạ Trừng cười khổ.

Có thể không tốt sao?

Cô đã phải va chạm nhiều năm, mới có được như ngày hôm nay, trước đây cô không có cái dáng vẻ này, cô cũng sắp quên chính mình cũng có một thời làm lưu manh.

Nhưng tình cảnh này có chút hoang đường, cô có thể nghe ra được Giang Bích Lan đang khích lệ cô, quá khứ cho dù cô có làm chuyện gì, cũng không cách nào có được lời nói hay ho từ bà ấy.

Nói là trào phúng, thật ra cũng không hẳn là vậy, Hạ Trừng cảm thấy đáng thương thì đúng hơn.

Thật ra người giữa người với nhau, không nhìn bản chất, chỉ nhìn điều kiện bên ngoài.

Ví như rõ ràng y tá so với bác sĩ làm việc không hề ít, nhưng bệnh nhân nhìn thấy bác sĩ thì tương đối khách khí, còn đối với y tá thì hất hàm sai khiến.

Kiếp trước Giang Bích Lan xem thường Hạ Trừng, cũng là điều bình thường.

Ngoài trừ cướp đi đứa con bảo bối của mình, Hạ Trừng học ở trường cũng không so được với Tô Hằng, còn có điều quan trọng hơn là, Hạ Trừng là đứa trẻ không có bố, chuyện trong nhà hầu như đều do mẹ kế nắm quyền.

Giang Bích Lan cho rằng Hạ Trừng trèo cao con nhà mình, cũng chỉ có thể như hoa tầm gửi bám vào nhà họ Tô mà sinh tồn, điều này làm cho bà ta càng xem thường đứa con dâu này.

- ------(đường phân cách hồi ức--------

Kiếp trước hai người là mẹ chồng nàng dâu, quan hệ vô cùng gay gắt, thậm chí ngay từ lúc bắt đầu, Giang Bích Lan đã không đồng ý để Hạ Trừng bước vào cửa lớn nhà họ Tô.

Bởi vì đây là chuyện xa xôi ngày trước, Hạ Trừng phải cố gắng nhớ lại mới có thể nhớ được làm thế nào mà cô có thể có được sự cho phép của Giang Bích Lan, cùng Tô Hằng kết hôn?

Công thần lớn nhất trong chuyện này chính là bố của Tô Hằng.

Ông ở nhà họ Tô, luôn luôn là một người hiền lành có sự tồn tại cực thấp trong gia đình.

Mỗi khi Hạ Trừng ở nhà họ Tô phải chịu ủy khuất gì, đều là do ông ở phía sau động viên vợ, không nên làm khó cô.

Tô Quốc Hoa nói: "Tuổi mẹ lớn rồi, tâm nguyện của bà ấy là muốn thấy A Hằng thành gia, chúng ta là vãn bối, chung quy phải tôn trọng tâm nguyện của lão nhân gia."

Lúc đó bà nội Tô Hằng còn sống, nhưng tình hình sức khỏe thì không tốt, đã phải nhập viện nhiều năm."

Giang Bích Lan phản đối: “Cô bé đó không phải là đối tượng tốt."

Tô Quốc Hoa thở dài: “Con bé cùng A Hằng đã ở bên nhau bảy năm rồi, không có công lao thì cũng có khổ lao, chúng ta không thể kéo dài thêm với con nhà người ta nữa, như vậy là không công bằng với con bé."

"Tôi không hề ép buộc nó, là nó cam tâm tình nguyện đấy chứ."

"Không thể nói như vậy được, hai đứa chúng nó nếu yêu nhau, chúng ta làm cha mẹ, vì sao không thể thành toàn cho chúng nó, con cháu có phúc của con cháu, chúng ta là trưởng bối, chỉ cần chúc phúc cho chúng nó là được rồi."

"Nhân cách của con bé đó không được, sẽ làm hỏng A Hằng nhà chúng ta mất,"

"Đó là ý kiến phiến diện của bà, hơn nữa, A Hằng sau khi tốt nghiệp, cũng thuận lợi tìm được công việc ở công ty khoa học kĩ thuật, tôi cũng không cảm thấy có chỗ nào làm hỏng con trai chúng ta."

Sau khi tốt nghiệp, Tô Hằng quay lại thành phố T làm việc, nhưng anh không hề ở nhà, vẫn cùng Hạ Trừng sống chung ở bên ngoài, chuyện này làm cho Giang Bích Lan thật sự không thể bỏ qua cho cô."Ông không biết thì thôi, còn cố nói tốt cho cô ta, làm sao, cô ta dùng tiền hối lộ cho ông rồi à?"

Tô Quốc Hoa là người tính tình tốt, nhưng lần này ông không thể không tức giận với vợ mình.

Ông tái nhợt mặt nói: "Được rồi, tôi nói chính là nhiều như thế đấy, cho dù là vì mẹ, vẫn là vì A Hằng, chuyện hôn sự này cứ định như vậy đi."

Sau đó, Giang Bích Lan và Tô Quốc Hằng chiến tranh lạnh hơn một tháng.

Có điều bà ta vẫn không biết rằng, chuyện con trai kết hôn, bà ta có muốn ngăn cản cũng không được.

Giang Bích Lan rốt cục cũng đồng ý chuyện kết hôn của Tô Hằng, nhưng cũng không có nghĩa là bà ta cũng tôn trọng cô giống bà nội, ngược lại quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng không đến nỗi rất không tốt.

Tính cách của Giang Bích Lan quái đản, nói trắng ra cũng cùng với chồng bà không tránh khỏi có chút quan hệ.

Bà ta không cần sống với mẹ chồng, nhưng đối với mẹ chồng cũng có nhiều bất bình, Tô Quốc Hoa lại luôn nhường bà ta.

Ở nhà mở một xưởng nhỏ, bà ta làm bà chủ, chừng mười công nhân đều phải nghe theo bà chỉ đạo.

Chưa quay về gia đình trước, cô vẫn là giáo viên trong trường.

Giáo viên là một nghề nghiệp đặc thù, trong đó phần lớn đều sẽ vì học sinh của mình mà suy nghĩ, nhưng cũng sẽ có một bộ phận, trong khuôn viên nhỏ bé của trường học, ra lệnh đã là thói quen rồi. Sau khi ra xã hội, rất khó để làm quen với mọi người.

Giang Bích Lan là người giỏi nhất trong số nhỏ đó, nhưng thực ra bà ấy cũng không phải là một người độc ác gì, bà ấy cũng sẽ quyên góp tiền cho người nghèo và tham gia vào các hoạt động công ích.

Cũng giống như một số người người tốt ngớ ngẩn, Giang Bích Lan vẫn có thể dành tình cảm cho mọi người, nhưng lại đối xử tệ với người nhà。

Giang Bích Lan lần đầu tiên gặp mặt Hạ Trừng, liền cho con dâu tương lai một chút thị uy.

"Mặc dù bố cô đã qua đời, nhưng Tô gia chúng tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô, lễ hỏi nên đưa cho cô, chúng tôi một phân tiền cũng không thiếu, chỉ là có một yêu cầu..."

Hạ Trừng nghe thấy Giang Bích Lan nhắc đến hai tiếng bố cô, nhất thời có chút cảm thấy nghẹt thở, tại sao cô lại mang tư thái của chính mình hạ thấp như thế này, để người ta không chút lưu tình mà giẫm đạp lên lòng tự tôn của cô?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play