Tô Hằng thời trẻ vội vàng xông đến, đỡ lấy cả người cô dựa vào người mình, sau đó lại đỡ lấy bả vai cô từ từ di chuyển đến bên ghế.
"Đừng khóc nức nở như thế, cẩn thẩn khóc tới hỏng hai mắt. Mình tin chắc bác trai sẽ không có việc gì đâu."
Lần đầu tiên anh thấy cô mất khống chế như vậy, vì thế bị dọa đến mức nói lăng lộn xộn. Ngay cả mấy câu an ủi anh cũng không nói được hẳn hoi.
Đau buồn của Hạ Trừng trào dâng như hồng thủy, không thể nào ngăn lại được. Trong đó có cái xuất phát từ áp lực cuộc phẫu thuật của ba, cũng có từ lần nữa nhìn thấy dáng vẻ chán nản cô đơn của hồn ma Tô Hằng.
Hóa ra cô vẫn không có cách nào bình tĩnh đối mặt với hắn.
Dù cô đã hao tâm tổn trí xây dựng một bức tường thành trong lòng, nhưng chỉ cần vừa gặp lại hắn trong nháy mắt liền vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
Cô thất vọng đối với bản thân.
Dù cho cố gắng quên đi đến mức nào, cô cũng không thoát khỏi, vì hắn mà đau khổ.
Tô Hằng thời trẻ không dám động đậy, tay của anh vẫn còn đặt trên bả vai Hạ Trừng nhưng việc này cũng chẳng đáng để anh vui mừng.
Thấy bộ dạng cô đau lòng như vậy, trong lòng anh cũng không dễ chịu gì.
Anh không giúp đỡ được điều gì cho cô, việc duy nhất có thể làm chỉ là ở bên cạnh cô.
Hạ Trừng cúi đầu, bả vai co rúm lại rất lâu, trong suốt thời gian ấy Tô Hằng đều không nói gì.
Lúc cô ngẩng đầu lên lần nữa, dường như nhìn thấy cái gì khiến mình ghét cay ghét đắng, liền dùng sức đẩy Tô Hằng ra.
"Xin lỗi." Anh lùi người lại. không muốn làm cô căng thẳng.
Hạ Trừng nhìn hắn một lúc, lại quay đầu đi, nhìn chằm chằm hai tay mình đặt trên đầu gối: "Tôi có chút mất khống chế, là tôi nên nói xin lỗi mới phải."
"Cậu không sai, là mình lỗ mãng. Cậu cảm thấy không thoải mái cũng phải thôi."
Hạ Trừng im lặng, cô đã ngừng khóc nhưng tình hình vẫn không cảm thấy khá hơn chút nào. Cô giống như quả bóng xì hơi, không có chút tinh hơn nào.
Tô Hằng phát hiện sắc mặt cô trắng bệch, đứng lên muốn giúp cô rót cốc nước nóng.
Anh còn nhớ lúc vừa đụng phải làn da cô, nhiệt độ cơ thể cô vô cùng thấp.
Có thể là quá sợ hãi, bây giờ cô cần phải bổ sung một chút nhiệt độ nóng.
"Đừng rời đi, cậu ngồi đây đợi mình trước đã."
Hạ Trừng không phản đối.
Tô Hằng lo lắng nói tiếp: "Mình sẽ nhanh chóng trở lại thôi."
Nhưng không ngờ tới, anh chỉ vừa mới rời đi một lúc trờ về, tình hình đã thay đổi.
Sau khi phẫu thuật xong, đồng phục phẫu thuật còn chưa kịp cởi, Nhạc Khiến Minh đã vội vàng chạy ra bên ngoài.
Anh ấy nói rõ kết quả với Phó Mạn trước, vô cùng thuận lợi, nhưng vì không thấy Hạ Trừng đâu thế là anh ấy dứt khoát đi dọc theo hành lang tìm đến nơi này.
Lúc này, trong tay Tô Hằng cầm cốc nước cùng vớ thanh chocolate, khi anh nhìn thấy Nhạc Kiến Minh xuất hiện, hai chân như bị đóng chặt trên sàn không dám tiếp tục đi về phía trước.
Nhạc Kiến Minh ngồi xổm xuống, nhìn thằng vào mặt Hạ Trừng: "Trừng Trừng, em ổn không?"
Cô nghĩ nghĩ, gật nhẹ đầu.
"Không sao rồi, quá trình phẫu thuật rất thuận lợi, bệnh ung thư cũng không di chuyễn sang chỗ khã, đây coi như may mắn trong bất hạnh."
Hạ Trừng vừa nghe lập tức vui mừng đến chảy nước mắt.
Nhạc Kiến Minh rất tự nhiên ngồi vào bên cạnh, cho cô mượn bờ vai mình dựa vào. Khi cô khóc thì nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Nhạc Kiến Minh nói.
Hạ Trừng chỉ phát ra âm thanh nhỏ: "Vâng."
Anh ấy đột nhiên nói: "Em có thể nhân cơ hội này khóc thỏa thích."
Hạ Trừng phản ứng kịp, không tiếng động kéo dài khoảng cách của hai người.
Cô nghi ngờ nhìn anh ấy.
"Em không nghĩ rằng chốc nữa ba em ở phòng hồi phục tỉnh lại, nhìn thấy em đang khóc, ông ấy sẽ rất buồn sao."
Hạ Trừng vội vàng lau khô nước mắt, lấy lại tinh thần nói: "Đúng vậy, anh nói không sai."
Tô Hằng đứng ngã rẻ nhìn bộ dạng hai người nói chuyện, trong lòng cảm thấy có sự cô đơn không nói rõ được.
Trong đầu anh đột nhiên hiện lên hình ảnh nàng tiên cá trong câu chuyện cổ tích cùng tên.
Không giống như đám con gái, mấy cậu con trai bọn họ từ nhỏ đã không hứng thú với mấy câu chuyện cổ tích.
Anh tiếp xúc với mấy loại sách tham khảo vắn học kiểu này đã là chuyện của sau cấp hai.
Cuộc sống tuổi thơ của anh rất thú vị, tràn đầy nào là gươm trúc, con quay, còn có vài người máy đồ chơi đắt tiền.
Trong lòng Tô Hằng, anh luôn cảm thấy mấy câu chuyện cổ tích chỉ dùng để mấy cô gái nhỏ, mà "Nàng tiên cá" là khác biệt nhất trong số đó vì nó là một trong số ít câu chuyện có kết thúc đau thương.
Anh vẫn luôn không hiểu, tại sao khi hoàng tử được công chúa nước láng giếng cứi đi, nàng tiếng cá lại trốn mất?
Khi đó cô ấy cứu được hoàng tử nên mang người đó luôn mới phải, dù gì cũng phải nói rõ chân tướng.
Nhưng hiện tại anh đã biết lí do được ẩn giấu đằng sau...
Hoàng tử khi đó đã không cần nàng tiên cá, nhiệm vụ của cô ấy đã hoàn thành vỗn đĩ nên ngoan ngoãn rút lui.
Hai người họ không thuộc về cùng một thế giới, tất cả sự hi sinh của nàng tiên cá sau này chỉ là đang giãy dụa vô ích. Cho nên sẽ có kết cục như vậy, không khiến mọi người bất ngờ chút nào.
Đã định trước không phải của bạn thì chính là không phải của bạn, cưỡng cầu cũng vô dụng.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tô Hằng không còn dũng khí đứng ra, anh chỉ có thể lặng lẽ đứng một bên nhìn người khác thay anh bảo vệ Hạ Trừng.
Điều anh có thể làm, Nhạc Kiến Minh càng làm tốt hơn anh. Anh còn lí do gì mà tiếp tực đứng lại nơi đây.
Tô Hằn lặng lẽ rời khỏi, để Hạ Trừng lại cho người có thể chăm sóc tốt cho cô ấy.
Phẫu thuật xong, tình trạng hồi phục của Hạ Chấn Trì rất tốt.
Nhạc Kiến Minh không chỉ đảm nhiệm tốt vai trò của bác sĩ, còn sắm tốt thêm vai bạn bè thân thiết của Hạ Trừng trước mặt gia đình cô.
Hạ Chấn Trì mặc dù không nói rõ nhưng ông đã ngầm đồng ý cho phép Nhạc Kiến Minh theo đuổi con gái ông.
Đối với việc hi vọng hai người có thể ở bên nhau, trong lòng Hạ Chấn Trì kì thực mong Nhạc Kiến Minh có thể thành công.
Có điều mọi việc vẫn phải tôn trọng ý kiến của Hạ Trừng, Hạ Chấn Trì không muốn trở thành người ba bức ép việc cưới xin của con gái.
Sau khi hồi phục, Hạ Chấn Trì liền quyết định cùng Phó Mạn quay về thành phố T.
Trước khi đi, ông cẩn thận căn dặn Hạ Trừng, phải chăm sóc tốt cho bản thân mình.
Người chỉ khi trải qua việc sống chết trước mắt mới phát hiện, ngoại trừ sức khỏe mọi thứ khác đều không quân trọng.
Đó là lí do vì phải sao Hạ Chấn Trí không nhắc nhở Hạ Trừng phải chú tâm vào công việc, mà chỉ nhắc cô phải ăn uống đúng giờ, trời lạnh phải mặc thêm đừng để bản thân cảm lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT