Anh cũng không phải là loại người sẽ làm ra hành động quá phận, tình cảnh hai người gặp nhau, sẽ giống như những người bạn hẹn nhau ra ngoài đọc sách.
Trong việc học thì Tô Hằng rất chủ động giúp đỡ Hạ Trừng.
Lúc này phần mềm máy tính cũng không dễ dàng học được, trước khi muốn thực hành được, thì phải biết mình cần sử dụng phần mềm gì, rồi đi tìm hiểu nghiên cứu sử dụng nó như thế nào.
Trên phố bắt đầu có rất nhiều trường luyện thi mở khóa học, chuyên dạy người ta về cách sử dụng phần mềm.
Kĩ năng máy tính của Tô Hằng vô cùng tuyệt vời, anh đã biết sử dụng ngay sau khi đọc xong tóm tắt về phần mềm Power Point, đồng thời còn giúp Hạ Trừng thiết kế mấy trang slide đơn giản mà trang nhã, khiến cô có thể nhanh chóng quen được.
Tô Hằng nói: "Đây là mình thuận tay làm, nếu như thấy hợp thì cậu cứ dùng đi."
"Sao có thể vậy được?"
"Cậu không cần khách khí với mình."
Hạ Trừng im lặng một lát, nói: "Thật ra mình không biết sử dụng máy tính, cậu cho mình cái phần mềm này thì rất là lãng phí."
Tô Hằng thở phào nhẹ nhõm: "Mình còn tưởng rằng cậu lại muốn từ chối."
Hạ Trừng cười, không nói gì cả.
Tô Hằng kiên nhẫn dạy Hạ Trừng trình chiếu Power Point như thế nào, việc này giúp cô khi đứng trên thuyết trình thì sẽ có chút lợi thế hơn so với bạn học cùng lớp.
Hạ Trừng vốn nghĩ là có qua có lại, cũng đóng một chút tài học của mình.
Nhưng y học là như thế này, nếu như không đến bệnh viện tiếp xúc với bệnh nhân mà chỉ học kiến thức không thôi thì không thể nào áp dụng lên cơ thể người được, tất cả chỉ là đàm binh trên giấy mà thôi.
Cô suy nghĩ, vẫn là không nên vô lương tâm bắt Tô Hằng làm chuột bạch, chỉ thuân miệng nhắc nhở một câu: "Cậu đừng hút thuốc lá, cũng đừng uống nhiều rượu, mình đã thấy ảnh lá gan bị ung thư trong sách trông rất kinh khủng."Tô Hằng nhìn cô: "Cậu nói gì mình đều nghe theo hết."
Thấy cô cúi đầu, anh vội vàng bổ sung thêm: "Tương lai cậu là bác sĩ, nghe lời cậu là quá chuẩn rồi."
Dư Nguyệt Hoa không chỉ nói bóng nói gió một lần về mối quan hệ giữa Hạ Trừng và Tô Hằng.
Thái độ của Hạ Trừng vô cùng tự nhiên, cô không hề giấu diếm mà nói: "Anh ta chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Dư Nguyệt Hoa cười: "A, cậu nghĩ lừa được ai?"
Hạ Trừng nhíu mày, cười như không cười hỏi: "Tiểu Hoa, đừng tưởng rằng mình không nhìn ra sao, có phải cậu ăn dấm chua của Tô Hằng không?"
"Hơn nữa, mình và cậu nghiêm túc mà nói, cậu không muốn mình thành trò đùa."
"Nếu không thì cậu nói cho mình biết đi, tại sao cậu lại ghét anh ta như vậy?"
Vẻ mặt Dư Nguyệt Hoa thay đổi, chột dạ thè lưỡi: "Mình không thích anh ta quấn lấy cậu không buông, anh ta cũng không phải là trẻ con, làm sao có thể chỉ muốn làm bạn bè bình thường với cậu được, mình không tin giữa nam nữ có tình bạn đâu."
Hạ Trừng cũng không tin, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng tới thái độ của cô đối với Tô Hằng: "Đều là bạn bè cùng câu lạc bộ, anh ta muốn tới tìm mình, mình cũng không thể đuổi anh ta đi."
"Anh ta là đáng ghét nhất, bác sĩ Nhạc không giống như vậy."
Trong lòng Hạ Trừng càng khẳng định suy đoán của mình là đúng: "Tiểu Hoa, mình biết cậu chán ghét Tô Hằng, hơn nữa còn có thành kiến với anh ta, nhưng cậu lại nói những lời tốt về bác sĩ Nhạc, trong lòng cậu rốt cuộc là có ý đồ gì đó?"
Dư Nguyệt Hoa lúng túng nói: "Thật xin lỗi, chẳng qua mình cảm thấy bác sĩ Nhạc tốt hơn nhiều so với Tô Hằng, cậu không nên từ bỏ bác sĩ Nhạc, để chọn người không được sạch sẽ."
Chỉ là chuyện cô học lại kia, Tô Hằng đã không trốn thoát khỏi liên quan dẫn đến hậu quả xấu.
Thời đại này, đàn ông và phụ nữ đều coi trọng thanh danh, kiểu con trai mà có tiếng xấu cũng không dễ dàng ở trong môi trường đại học này, nhận được sự ưu ái của nữ sinh.
Dù sao cũng có nhiều sự lựa chọn như vậy, không ai sẵn lòng tốn thời gian đi làm rõ ràng rốt cuộc Tô Hằng có phải là người tốt hay không.
Từ bỏ anh cũng không khiến người ta khổ sở, bởi vì lập tức sẽ có người tốt hơn xuất hiện bổ sung vào đó.
Chim khôn biết chọn cây mà đậu.
Nếu như ít chim, nhìn xung quanh đều toàn là cây thì sao?
Vậy thì không ai đủ kiên nhẫn dừng ở cây đấy quá lâu, cho dù sẽ không ngã xuống, cũng sẽ khiến người cảm thấy chán ghét và không thoải mái.
Hạ Trừng cười cười: "Tiểu Hoa, nói thật với cậu, mình không muốn nói chuyện yêu đương, cho dù là ai đi chăng nữa, mình đều không thích, bây giờ mình chỉ muốn tập trung toàn bộ cho việc học thôi."
"Vậy thì sẽ rất cô đơn đó."
Dư Nguyệt Quang dùng hai chữ cô đơn, nhưng phải công nhận rằng cô ấy dùng từ vô cùng chuẩn xác.
Hạ Trừng cảm thấy cô đơn có lẽ không phải là chuyện gì xấu, chí ít có thể khiến người ta biết mình đang làm những gì.
Tình yêu là một thứ gì đó rất xa xỉ, không phải ai cũng có khả năng, sau đó lại còn phải tốn rất nhiều tâm tư vào đó.
Cô đã không còn đủ dũng khí để tiếp tục theo đuổi những thứ như vậy nữa.
Đừng trèo lên ngọn núi quá cao, thưởng thức cảnh mặt trời mọc hùng vĩ rồi sau đó ở dưới chân núi chỉ có thể ngẩng đầu nhìn mặt trời, chuyện cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đối với việc này, Từ Ninh nhìn theo quan điểm của cô ấy: "Hạ Trừng, Hạ Trừng, không bằng đều chấp nhận cả hai đi, dù sao cậu chũng chẳng tổn thất cái gì không phải sao? Bọn họ muốn đối tốt với cậu, cậu giả ngu tiếp nhận ý tốt đó, chẳng lẽ sau này bọn họ còn có thể cầm giấy vay nợ, đến đồi cậu chịu trách nhiệm bồi thường sao?"
Kiểu nói như này từ miệng của một sinh viên luật năm ba, cũng không khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Thành tích học tập của Từ Ninh sa sút, nhưng nói ra một ít từ ngữ chuyên ngành luật cũng rất có đạo lý và rõ ràng, mặc dù đa số lời cô ấy nói đều là sự ngụy biện.
Hạ Trừng và Dư Nguyệt Hoa nhìn nhau cười.
Cũng được đó, người không có vô tâm vô phế ở trong xã hội này có năng lực sinh tồn rất cao, cho dù là ngày tận thế, bọn họ cũng có thể sống rất tốt.
Hạ Trừng với chuyện này cũng nhắc lại ý kiến của mình một lần cuối: "Tương lai có lẽ cũng có thể xảy ra, ai mà biết được? Nhưng bỏ qua cho mình đi, bây giờ mình thật sự không muốn nói chuyện yêu đương."
Cũng tốt.
Yêu quá sâu đậm, thì sẽ say đắm trong đó, dễ dàng mất đi lý trí và sự phán đoán của bản thân.
Khi đó, cùng Tô Hằng trải qua khoảng thời gian tươi đẹp, khiến cô rơi vào trạng thái giống như say rượu, không hề muốn tỉnh lại.
Kiểu tình yêu như vậy, chỉ có một lần thôi, qua rồi thì sẽ không đến nữa đâu.
Cô tình nguyện dốc toàn bộ tâm sức vào việc học vì chí ít thành tích học tập cũng sẽ không trái ngược với sự kỳ vọng của cô, cho dù không thi qua tín chỉ, cũng còn có cơ hội thi lại và học lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT