Bỗng nhiên có một cái tay cầm lấy khăn lau, đưa tới trước mặt cô: "Em lau khô mồ hôi đi, coi chừng bị lạnh."
Hạ Trừng nhận lấy, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, em bận đến quên thời gian, anh đợi có lâu không?"
Nhạc Kiến Minh lắc đầu: "Anh cũng vừa tới." Anh ấy cũng ngồi xổm xuống: "Có cái gì anh có thể làm không?"
Hạ Trừng cũng không khách khí: "Sau khi em niêm phong cái rương lại, anh giúp em đêm cái rương đến bên kia nhé."
Nhạc Kiến Minh cởi áo khoác xuống, làm theo lời cô.
Đỗ Trường Thanh không biết từ nơi nào xuất hiện, nhiệt tình nói: "Bác sĩ Nhạc, tại sao anh lại tới đây?" Hắn nhìn Hạ Trừng: "Hóa ra hai người quen biết nhau sao."
Nét mặt của cô hơi nghi hoặc một chút, Nhạc Kiến Minh cúi đầu xuống, nói nhỏ: "Năm ngoái Hội Ái Tâm có xuống nông thôn chữa bệnh từ thiện một lần, lúc ấy anh cũng đi, nhưng lúc đó em không ở đó."
Hạ Trừng biết nguyên nhân bỏ lỡ là gì: "Em gia nhập vào hội khá trễ."
Sau khi làm xong toàn bộ, có người đề nghị đi ăn cơm, nhưng Hạ Trừng khéo léo từ chối, bởi vì cô muốn cùng Nhạc Kiến Minh đi trước.
Dư Nguyệt Hoa không muốn làm bóng đèn, cô ấy một mực thúc giục hai người bọn họ rời đi.
Hạ Trừng biết cô ấy hiểu lầm quan hệ của mình với Nhạc Kiến Minh, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc thích hợp để giải thích.
Lúc Nhạc Kiến Minh cùng Hạ Trừng rời đi, bóng lưng của bọn họ được ánh đèn đường mờ vàng chiếu xuống, kéo cái bóng thật dài.
Đỗ Trường Thanh cố ý đi đến bên cạnh Tô Hằng, câu được câu không nói: "Học đệ, cậu có biết nữ sinh khoa nào là khó theo đuổi nhất không? Tôi nói cho cậu biết, chính là khoa y học."
Tô Hằng trầm mặc không nói.
Đỗ Trường Thanh tiếp tục phát biểu cao kiến: "Khoa này có tỉ lệ nam nữ vô cùng chênh lệch, nữ sinh tự cung tự cấp trong đó còn không đủ, làm sao có thể để người khoa khác có cơ hội theo đuổi, còn nữa, chuyên ngành y học có loại hình đặc thù, chỗ dựa không chỉ là người có năng lực, còn cần tiền bối có kinh nghiệm truyền thừa, đơn giản mà nói, bọn họ là sư đồ chế, nếu có một người tay nghề cao hiểu rõ chuyên ngành của mình, huống hồ còn có chút tiền thì việc nữ sinh động tâm cũng không có kỳ quái chút nào."Hắn đang tìm lí do cho sự thất bại của mình, mà người nghe tốt nhất, đương nhiên là người có cùng tình cảnh với hắn, cũng đang theo đuổi Hạ Trừng, nhưng lại còn kém rất rất xa học đệ của mình.
Tô Hằng không muốn phụ họa theo Đỗ Trường Thanh, nhưng trong lòng biết, hắn nói đúng.
Người học y đã nhìn thấy tận mắt rất nhiều cảnh sinh lão bệnh tử, thế giới của bọn họ cho dù cố hết sức hóa nhập, cũng không nhất định có biện pháo đi đối mặt.
Trong hoàn cảnh chật vật như thế, có thể luôn luôn ủng hộ và hiểu rõ bọn họ, chỉ có người ở cùng lĩnh vực.
Đỗ Trường Thanh vỗ vỗ bả vai Tô Hằng, như một người từng trải, khuyên bảo anh ấy: "Cậu cũng không muốn đi làm về nhà, vợ còn bận rộn hơn cả ngươi, còn phải trực ban ở trong bệnh biện, vất vất vả vả cả ngày, ai mà không muốn được ăn một miếng cơm nóng hổi đúng không? Còn có già trẻ lớn bé trong nhà, vợ không ở, ai có thể hỗ trợ giúp đỡ đây? Nữ sinh khoa y học nhìn xem thì được, chứ đừng nghĩ theo đuổi bọn họ, đây chẳng qua chỉ là chuốc lấy cực khổ vào người mà thôi."
Nói nhiều như vậy, đơn giản là vì không ăn được nho thì nói nho xanh mà thôi.
Đáng thương cho nữ sinh khoa y học, tại thời khắc này, tất cả đều biến thành nho xanh trong miệng người khác.
Tô Hằng gạt tay Đỗ Trường Thanh, xoay người, như không có việc gì mà đi làm công việc khác.
Nhạc Kiến Minh chọn chỗ ăn khá xa, cho nên anh ấy phải lái xe đưa Hạ Trừng qua đó.
Lúc tan việc, con đường vô cùng đông đúc, qua cửa sổ nhìn ra ngoài, một trạm dừng đều chật ních những người đang vội vã trở về nhà, khuôn mặt của bọn họ mơ hồ, trên mặt đều có một vẻ mặt tương tự, là vẻ mệt mỏi vì lao lực cả ngày.
Nhưng xe buýt còn chưa tới, bọn họ chỉ có thể kéo dài cổ đợi.
Không trách phải biến đổi đến mức phải đi nịnh hót, ngồi trên xe, điều hòa không khí thổi, ngăn cách với không khí ầm ĩ bên ngoài, mới có thể trải nghiệm sinh mệnh không phải chịu khổ chính là một loại hưởng thụ.
Nhưng cho tới bây giờ, Hạ Trừng vẫn là không thể quên được khoảng thời gian ngồi đằng sau xe đạp, cô dán vào phía sau người nào đó, cảm nhận tiếng tim đập của hắn.
Đã từng, cô coi khoảng cách gần nhất giữa người với người cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Đáng tiếc, đó cũng chỉ là hiểu lầm.
Ai cũng không thể xác định khoảng cách gần nhất phải chăng còn cách thứ gì, cô cũng đã biết cái gì gọi là khoảng cách xa xôi nhất.
Hóa ra thân như vợ chồng, cũng chỉ là đồng sàng dị mộng. Khi cô nhìn lưng của hắn, cả đêm không ngủ, mà hắn lại không phát hiện một chút nào, bởi vì lúc đó hắn đang mơ tới chính là những người khác.
Rõ ràng gần như vậy, nhưng lại xa xôi như vậy, cuối cùng cô cũng không thể chạm đến tâm của hắn.
Nhạc Kiến Minh mở ô chứa đồ trước ghế lái phụ: "Chỗ này của anh có vài đĩa CD âm nhạc, em thích có thể bỏ vào nghe."
Hạ Trừng "ừ" một tiếng, nhưng không động đậy.
Nhạc Kiến Minh cười cười: "Cũng phải, âm nhạc anh thích, chưa chắc em đã thích nghe."
Chênh lệch tuổi tác giữa hai người bọn họ vô cùng rõ ràng, thế nhưng bởi vì như vậy, anh ấy mới nhún nhường với cô như thế.
Tâm tư của người đàn ông thành thục so với thanh niên tuổi trẻ thì kín đáo hơn nhiều, nếu như bọn họ có lòng đối xử tối với ngươi, thì sẽ khéo léo bày ra thiên la địa võng, để ngươi căn bản không thể trốn thoát.
Hạ Trừng cũng anh ấy đi vào một nhà hàng nhỏ ăn cơm, đồ ăn chính là cơm Tây, bởi vì phải lái xe, anh ấy không uống rượu, cũng không cho cô uống.
"Em vẫn là học sinh, uống nước trái cây sẽ tốt hơn."
"Em đã hai mươi tuổi, không phải là trẻ con nữa rồi."
Anh ấy mỉm cười: "Chờ em lớn hơn ba mươi tuổi, em cũng sẽ hi vọng mình là một đứa trẻ con, tốt nhất là vĩnh viễn không lớn lên."
Hạ Trừng mỉm cười.
Là ai đã từng nói, yêu một người không yêu mình, có thể khiến người ta già đi mấy chục tuổi.
Bên trong thể xác trẻ trung của cô, cất giấu một linh hồn già cỗi.
Nhạc Kiến Minh là một quý ông, sẽ không làm ra chuyện khiến trong lòng nữ sinh trở nên bất ổn.
Nhưng tình yêu không phải như vậy, ở trong đó hẳn là chứa thứ làm cho người ta tim đập thình thịch nhanh chóng, cô sẽ vì người kia khóc lớn cười to, coi như bị coi là tên điên, cũng cảm thấy đáng giá.
Cho dù chết rồi, cũng không tiếc điều gì.
Những người khác không thể lý giải, tất cả đều là bởi vì vận khí của bọn họ không tốt, không có cách nào gặp được mệnh trung chú định của người kia, cho nên bọn họ ghen ghét, mới có thể chỉ ba đạo bốn đối với mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT