Hạ Trừng lườm hắn một cái, nhưng miệng cô đang bị bóp phồng, không có cách nào cãi lại hắn.

Nhà cô cho khá nhiều tiền, không giống Tô Hằng, tài chính eo hẹp, phải cẩn thận so đo mỗi một phân tiền bỏ ra.

Nhà hắn không nghèo, nhưng mẹ hắn không cho anh nhiều tiền, sợ hắn sinh ra tính phung phí.

Lúc mới bắt đầu Tô Hằng cũng trả tiền, sau đó Hạ Trừng biết hoàn cảnh của hắn, bèn chia sẻ với hắn.

Hạ Trừng nghiêm túc nói: “Toàn bộ tiền của anh phải do em quản.”

Tô Hằng cười to, xoa xoa tóc cô: “ Được, bà quản gia, nghe em hết.”

Hạ Trừng gộp chung tiền của mình và tiền của hắn lại, tất cả chi tiêu của hai người, đều do cô bỏ ra.

Khi đó cô chỉ biết yêu một người, là không được phân biệt lẫn nhau, cô yêu không giữ lại chút nào.

Tô Hằng và cô ăn xong, hắn chở cô đến thư viện.

Hạ Trừng khoác tay lên bả vai hắn, ghé vào tai hắn hỏi: “Có mệt không? Hay là anh xuống đi, để em đạp.”

Tô Hằng chỉ cần hơi nghiêng đầu, thì sẽ cảm nhận được hơi thở của cô phả trên mặt hắn, hắn nhếch miệng mỉm cười: “Em là nghiêm túc, hay bởi vì khách khí mới nói như vậy?”

Tay Hạ Trừng dời xuống, dùng sức siết chặt hông hắn: “Anh đừng xem thường em, em rất khỏe.”

Tô Hằng thong thả nói: “Em vừa ăn quá nhiều, xe nặng hơn, em nghĩ mình có đạp nổi không?”

Hạ Trừng “A” một tiếng: “Anh trêu em!”

“Không dám.” Hắn cố ý giơ tay đầu hàng.

Hạ Trừng thét chói tai, dán sát vào lưng hắn, nhắm mắt lại.

Tô Hằng một tay nắm tay cầm của xe, một tay nắm lấy tay cô đang đặt trên bụng hắn, tiếp tục tăng tốc đến thư viện.

Bọn họ cùng nhau học đến đêm khuya, Tô Hằng mới chở cô ra trạm xe bus.

Cho dù bọn họ thường xuyên gặp mặt, nhưng mỗi một lần đến thời khắc chia ly, bọn họ đều khổ sở như sinh ly tử biệt.

Thật may, học sinh ở đây, có không ít người giống bọn họ.

Tình cảnh này chả khác gì mấy cặp tình nhân quý trọng đêm cuối trước mỗi trận chiến.

Mọi người đều rất chán ghét, bọn họ hai cá một chút cũng không đột ngột.

Hạ Trừng cúi thấp đầu nói: “Ngày mai các bạn cùng phòng em muốn liên nghị, phải tìm đủ số người, có thể em sẽ không tới.”

Tô Hằng không lên tiếng, lúc hắn khó chịu thường là như vậy.

Hạ Trừng hỏi: “Hay là em không đi, dù sao bọn họ cũng không thiếu một người như em.”

Tô Hằng cười: “Em tự quyết định thì tốt hơn.” Hắn kéo tay cô, chạm vào miệng cô.

Hạ Trừng thở dài: “Thật không muốn quay về.” Mặt cô như đưa đám: “Nếu lúc đó thi tốt một chút thì hay biết bao, ít nhất không cần mỗi ngày chạy tới chạy lui như này.”

Tô Hằng cũng không nỡ rời xa cô, nhưng hắn rất biết che giấu suy nghĩ của mình: “Thôi nào, xe tới rồi, em mà không lên xe, kí túc xá sẽ đóng cửa.”

Hạ Trừng lên xe, nhưng liên tục quay đầu lại nhìn hắn, cho dù lên trên xe, cũng vẫn nhìn hắn chằm chằm qua cửa kính, vẫy tay chào hắn.

Tô Hằng cười khổ. Trong mắt hắn, Hạ Trừng là một cô bé ngốc nghếch, luôn khiến hắn vừa lo lắng vừa phiền não, nếu như hắn không ở bên cô, có phải cô sẽ không sống nổi không?

Hạ Trừng đã len lén quyết định.

Sau học kì này, cô sẽ lấy lí do muốn chuyên tâm học hành, đòi Hạ Chấn Trì cho ra ngoài trường thuê phòng ở.

Cô sẽ tìm nhà cách xa trường mình, nhưng ở gần Tô Hằng, điều kiện sống chỗ đó hết sức tiện lợi, tiền mướn cũng không rẻ.

Tô Hằng không nói gì. Trong lúc đó, mặc dù việc học bận rộn, hắn vẫn đi làm gia sư dạy kèm tại hai nhà.

Lúc ấy bọn họ sớm chiều giúp đỡ nhau, bỏ ra không ít tiền, không giống tình cảm vợ chồng sau này thay đổi, lúc nào có thể không gặp mặt, thì sẽ tận lực tránh đối phương.

Không kìm chế nổi cảm xúc, mới đầu cũng có lúc từng động lòng.

Nếu cô biết yêu càng nhiều thì càng dễ dàng làm hao mòn duyên phận, chắc chắn cô sẽ cân đo mỗi phân tình cảm cô có thể dành cho tình yêu.

Lần đầu tiên Giang Bích Lan gọi điện thoại đến nhà trọ tìm Tô Hằng, bạn cùng phòng hắn nói với bà ta: “Tô Hằng đi dạy thêm rồi, vẫn chưa trở về.”

Sau đó lại có mấy lần, hắn không trở về nhà trọ ngủ, Giang Bích Lan rốt cuộc đoán được con trai mình đi đâu.

Giang Bích Lan chất vấn Tô Hằng: “Bố con khổ cực làm việc, là vì hy vọng con có thể chuyên tâm đọc sách, không cần phiền não vì chuyện tiền bạc. Nhưng con buông bỏ, không để ý đến việc học, đi dạy kèm tại hai nhà, con đối xử với nỗi khổ của chúng ta như vậy sao?”

Tô Hằng không giải thích, hắn chỉ trầm giọng nói: “Mẹ, con tự có chừng mực.”

Giang Bích Lan nổi nóng: “Chừng mực? Con có thể có chừng mực gì? Con biết điều thì nói với mẹ, có phải cô gái mùa hè kia giựt giây con làm như vậy không? Cô ta chê con quá ít tiền, mới bảo con đi dạy kèm, kiếm tiền cho cô ta ăn chơi đúng không?”

Tô Hằng tức giận: “Không có, mẹ đừng đổ oan cho cô ấy, việc đi dạy kèm là do mình con quyết định, không liên quan gì đến cô ấy.”

Đây là lần đầu tiên, con trai của bà dám dùng giọng điệu này lớn tiếng cãi lại bà.

Giang Bích Lan không khống chế được lửa giận, rống to: “Đừng tưởng rằng mẹ không biết gì, con thường xuyên không có ở trong nhà trọ, mà qua đêm ở chỗ cô ta. Tô Hằng, có phải con gạt ba mẹ không, ở chung với cô ta?”

Tô Hằng không muốn đẩy mình và Hạ Trừng vào trận lửa: “Mẹ, bọn con đã lớn rồi, có quyền làm những gì mình muốn làm.”

“Con còn tiêu tiền trong nhà một ngày thì đừng nói chuyện quyền lợi với mẹ!”

Tô Hằng không nói lời nào, lúc này anh quả thật không có năng lực bảo vệ Hạ Trừng, càng không có cách nào một mình gánh cả sinh hoạt chi tiêu cùng cô.

Giang Bích Lan còn nói: “Ban đầu mẹ cũng biết, cô bé kia sẽ làm hư con, cô ta là học sinh hư, hành động bất chính, mới có thể xúi giục con đi làm chuyện xấu.”

“Không phải, cô ấy không phải như mẹ nói...” Tô Hằng muốn nói thay Hạ Trừng, nhưng hắn vô dụng, hắn không thể giải thích cho cô.

Thật ra thì Hạ Trừng chưa bao giờ giữ hắn qua đêm, là chính hắn không muốn rời đi.

Cô đối với hắn luôn một mực nói gì nghe nấy.

Dù lúc này Tô Hằng nên nói giúp cô, mẹ hắn căn bản không thể nghe lọt.

Hạ Trừng không biết rằng, từ giờ khắc này, vết nhơ đó khắc sâu trên người cô, cả đời cũng không rửa sạch được.

Yêu một người thì có lỗi gì? Sai ở chỗ là cô đã bỏ ra quá nhiều, không biết tự yêu bản thân, khiến cho người khác coi thường cô.

Sau đó,Giang Bích Lan cắt tiền chi tiêu của Tô Hằng trong một thời gian dài, khiến hắn trải qua những ngày tháng sống vô cùng cực khổ. Nhưng Hạ Trừng không than vãn gì, lặng lẽ gánh vác tiền sinh hoạt phí của cả hai người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play