Trong lớp học này, bọn họ tựa như hai tinh hệ bất đồng.

Lấy Tô Hằng làm trung tâm, có một vài cô gái thích quay xung quanh anh, mà Hạ Trừng thì tình nguyện làm vệ tinh của Thẩm Chi, cô chỉ cố hết sức làm tròn trách nhiệm của một học sinh.

Thời gian mọi chuyện bùng nổ, cũng không khác thời gian trong kiếp trước là bao, cũng là lúc học kỳ sắp kết thúc.

Một trong số những người yêu thầm Tô Hằng, tố giác với Thẩm Chi rằng anh và một cô gái khác trong lớp đưa thư tình cho nhau.

Hạ Trừng cũng ở hiện trường mật báo, cô cũng đã đoán được tại sao chuyện cô vụng trộm kết giao với Tô Hằng lại bại lộ.

Người không chiếm được luôn luôn không cam lòng, không bỏ đá xuống giếng chia rẽ bọn họ thì không thể tiết mối hận trong lòng.

Thẩm Chi nói với cô gái kia:“ Chuyện này cô đã biết, em đi về trước, chuyện này cô sẽ xử lý.”

Hạ Trừng ngồi bên cạnh, thay cô ghi thành tích bài thi.Cô vô cùng thức thời, xem mình như một người vô hình.

Người đã đi rồi, Thẩm Chi sâu xa thở dài:“ Chuyện này thật khó xử lý, Hạ Trừng, em ở trong lớp có nghe phong phanh gì không?”

Hạ Trừng ngẩng đầu lên, thờ ơ nói: “Em không thân với các cậu ấy cho lắm.”

Cô không muốn đâm thọc, lại càng không muốn bị cuốn vào trận chiến màu hồng phấn này.

Thẩm Chi nói: “Em là ngoan nhất, nếu tất cả các học sinh khác có thể giống em thì hay biết mấy.”

Hạ Trừng cười khổ, như cô không gọi là ngoan, mà gọi là không gặp chuyện thì không khôn ra.

Lời khen mà cô Thẩm dành cho cô, giống như một lời châm chọc vậy, cười nhạo cô lúc trước cũng giống như bạn nữ hôm nay, say tàu choáng váng đến không phân rõ nam bắc.

Thẩm Chi đau đầu nói: “Cô cũng không thích làm chuyện lấy gậy đánh uyên ương này, thanh thiếu niên các em tò mò với người khác phái là chuyện rất bình thường, nhưng thời gian này thì không nên phân tâm.”

Cô ấy cảm thấy rất khó xử: “ Em nghĩ Tô Hằng có nghe lời của cô không?”

Hạ Trừng biết Thẩm Chi dạy tiếng Anh nên tư tưởng rất cởi mở, nhưng là người nắm giữ ấn soái trong một trường trung học, cô không thể không bày ra uy nghiêm của người giáo viên, để thỏa mãn hình mẫu mà phụ huynh và trường học yêu cầu.

“Chắc là không.” Hạ Trừng nói theo tình hình thực tế: “Cậu ta tự tin như bị ma ám, cậu ta sẽ cảm thấy cô đang cố ý nhằm vào cậu ta.”

Thật là buồn cười, cô lại phân tích chung với Thẩm Chi về việc Tô Hằng là người thế nào.

“Thời đại bây giờ làm giáo viên thật là không dễ. Ngăn cản bọn họ, bọn họ hận cô, không ngăn cản thì sau này bọn họ hối hận, quay lại oán cô vì sao lúc trước không ngăn cản.”

Một điểm đặc biệt lớn của người trẻ tuổi bây giờ, là trách trời trách đất, trách gia đình trách xã hội, trách cha mẹ trách thầy cô, nhưng lại không bao giờ trách bản thân mình.

Tuổi Thẩm Chi không lớn, chỉ lớn hơn Hạ Trừng có mười một tuổi, có gì muốn nói cô ấy sẽ nói với học trò cưng của cô ấy. Bởi vì cô ấy luôn cho rằng Hạ Trừng trưởng thành sớm vượt tuổi, đứa bé này hiểu cô ấy đang nói cái gì.

Hạ Trừng nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Trâu ăn cỏ xanh gà ăn ngũ cốc, mỗi người tự có phúc phần riêng.”

Đương nhiên cô không thể nói với Thẩm Chi rằng, cô đừng quan tâm nữa, cứ để họ đi chết đi, cho nên cô chỉ dùng câu ngạn ngữ này, uyển chuyển trình bày ý kiến của mình.

Thật ra khi thấy chuyện này, trong lòng Hạ Trừng Tâm có phần không vui, nhưng cô không tiện thể hiện ra ngoài, cô không muốn con quỷ đi bên cạnh cô phát hiện cô bị ảnh hưởng.

Đáng tiếc không như mong đợi, Tô Hằng hiểu cô nhiều hơn cả cô hiểu bản thân mình.

Hạ Trừng làm bà nội trợ đã rất nhiều năm, không lăn lộn trong xã hội tiếp xúc với đủ loại người giống như Tô Hằng.

Con người tiêu xài thời gian ở chỗ nào sẽ mang lại kết quả khác nhau, cô đã ở trong nhà lâu lắm, không chỉ có mặt mày dần giản đơn mà ngay cả tính cách cũng trở nên đơn giản, rất dễ bị người ta nắm ở trong tay.

Chồng của cô nhận ra cô không thể hiểu được hắn, không theo kịp bước chân của hắn, nhưng hắn muốn biết cô đang nghĩ gì, lại là chuyện rất dễ dàng.

Điều Hạ Trừng hi vọng chỉ có như vậy, đơn giản là một nhà hoà thuận vui vẻ, người mà cô yêu bình an khỏe mạnh, nhưng Tô Hằng không làm được, hắn đã phụ kỳ vọng của cô.“Anh xin lỗi.”

“Chuyện này liên quan gì đến anh.”Hạ Trừng châm chọc.

“Không thể nói như vậy, cậu ta là anh, anh cũng là cậu ta.”

Hạ Trừng cười ra tiếng:“Anh đâu có so được với người ta, người thích của cậu ta nhiều hơn anh rất nhiều.”

Tô Hằng thở dài:“Em có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, đừng có quanh co lòng vòng rồi mắng anh.”

Hạ Trừng không nói lời nào.

Tô Hằng nói ra vấn đề mà hắn đang lo lắng:“ Chắc không phải em thích... cậu ta, mà cảm thấy tức giận chứ?”Hắn hơi dừng lại:“Người như cậu ta, không xứng với em.”

Hạ Trừng liếc nhìn hắn, không trả lời câu hỏi đó, lại nói sang chuyện khác:

“Thật ra ngay từ lúc mới bắt đầu, anh cũng không thích tôi như tôi nghĩ, cho dù là sau này, anh cũng không yêu tôi nhiều như tôi nghĩ.”

Bi ai nhất là, cô vẫn yêu người trong tưởng tượng của mình.

Cô vốn không nên ôm nỗi chờ mong quá lớn với một tình yêu bình thường như vậy. Cho nên lúc kết quả không như mong muốn, cảm giác mất mác mới có thể đả kích niềm tin của cô một cách nghiêm trọng đến thế. Cô phấn đấu quên mình, không giữ lại chút nào, hy sinh mọi thứ cô có, bởi vì cô lầm tưởng rằng tình yêu của hai người là hiếm có trên thế gian.

Tưởng tượng là đầy đủ, hiện thực là lại khuyết thiếu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play