Người xưa có câu, còn nhiều thời gian, nếu họ có thể chịu đựng qua hai tháng sau, sẽ có tương lai trời cao biển rộng chờ họ.
Lần này Hạ Trừng đi, là một đòn đánh nặng nề dành cho Tô Hằng.
Anh ta quả thực không thể tin được, cô lại ác độc đến mức hạ quyết tâm làm ra chuyện như vậy.
Đúng là anh ta đã khinh thường quyết tâm của cô.
Bắt đầu từ hôm đó, Phó Mạn đặc biệt đi mời gia sư, mỗi ngày đến nhà dạy Hạ Trừng học.
Dần dần, mọi chuyện dường như đã trở lại quỹ đạo bình thường.
Hạ Trừng ở yên trong nhà, cuối cùng không nhận được bất kì tin tức gì từ phía trường học nữa.
Nhưng khiến người ta ngoài ý muốn nhất là, mỗi cuối tuần, Thẩm Chi đều mang đề thi thử và giáo trình tới cho Hạ Trừng.
Có lẽ là áy náy, cũng có thể là do Thẩm Chi thưởng thức cá tính dũng cảm dùng kiếm sắc chặt tơ tình của Hạ Trừng. Tuy cô ấy không phải chủ nhiệm lớp của Hạ Trừng, nhưng vẫn cố hết sức giúp đỡ cho cô.
Từ đáy lòng Hạ Trừng rất biết ơn cô Thẩm, con người chỉ có trong lúc gặp khó khăn, mới biết người nào thật sự tốt với mình.
Sau cuộc thi vào trường đại học, Tô Hằng tự tin như vậy cũng không thể mang danh hiệu Trạng Nguyên về cho trường học.
Mặc dù kết quả khiến người ta thất vọng, nhưng anh ta vẫn là học sinh có thành tích thi tốt nhất của trường trung học T.
Hạ Trừng khiến mọi người rơi hỏng kính mắt, phát huy vượt xa tiêu chuẩn của người thường, cô miễn cưỡng chen lên trước, là người thi tốt nhất lớp của họ.
Nhưng mà bọn họ cũng không vì thi vào hạng top của trường đại học thì liên lạc với đối phương.
Hạ Trừng hiểu rất rõ căn nguyên của vấn đề. Không phải vì cô đồng ý rời khỏi trường học, cũng không phải vì Tô Hằng thi không tốt, mà là do cô buông tay hắn rồi.
Vào thời điểm quan trọng nhất, cô không chọn cùng anh ta phấn đấu.
Cô đánh trống lui binh, anh ta hoàn toàn có lý do không tha thứ cho cô.
Giữa họ là ai đúng ai sai, đã không còn quan trọng nữa. Sau khi kỳ thi vào trường đại học kết thúc thuận lợi, những tổn thương tình cảm của vẫn đã để lại dấu vết không thể xóa nhòa trong lòng họ.
Hạ Trừng chiến thắng cuộc thi, nhưng trong trận chiến công phòng tình yêu này, cô bị đánh bại đến hồ đồ.
Sau khi thi xong, Từ Ninh hẹn Hạ Trừng cùng đi chơi.
Học lại một năm, nhưng Từ Ninh vẫn không thi tốt, nhưng cô ấy không để ý chút nào.
Hạ Trừng có ý muốn trở lại cuộc sống trước đây, cô điều chỉnh trạng thái lên mức tốt nhất.
Dù tình cảm bị tổn thương, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống.
Có một ngày, có lẽ cô sẽ quen với những tổn thương này, luyện ra mình đồng da sắt khắp người, đến lúc đó có thể lì lợm đến mức thủy hỏa bất xâm.
Không giống bây giờ, cô phải cố gắng giả vờ như không có việc gì, không muốn để người khác nhìn ra vấn đề của mình.
Sự phô trương lãng phí của Từ Ninh lớn hơn những người trẻ tuổi khác rất nhiều, cô rất hào phóng chọn phòng VIP ở KTV, gọi nguyên đám bạn của mình đây, còn có không ít người lục tục hô bằng dẫn bạn đi kèm.
Đám bạn bè kia nổi hứng lên thì vô cùng điên cuồng. Đứng bên cạnh bọn họ, Hạ Trừng không cần quá cẩn thận, hoàn toàn phô bày bản thân mình.
Ở cạnh Tô Hằng, cô sắp quên mất bản chất của mình là thế nào rồi.
Hơn mười người tới tới lui lui, cuối cùng tình cảnh náo nhiệt đến mức không thể khống chế, người phục vụ KTV đi vào mấy lần, mong bọn họ yên tĩnh một chút.
Hạ Trừng lắc đầu nói: “Từ Ninh, thiết bị của quán KTV không tốt, cách âm quá kém.”
Vì uống rượu, mặt Từ Ninh hơi đỏ hồng lên, cô ôm lấy bả vai của Hạ Trừng:
- Đúng, thái độ phục vụ cũng quá mức thối nát, lần sau chúng ta đổi chỗ khác.
Hạ Trừng cười khẽ, cô nói thế cũng không phải thật sự ghét bỏ nơi này, chỉ là cô muốn tìm cớ đi khỏi đây mà thôi.
Rõ ràng hoàn cảnh ầm ỹ như thế, có rất nhiều người ở bên cạnh, nhưng cô lại vẫn cảm thấy cô đơn, lồng ngực giống có thủng một lỗ, gió thổi qua, còn có thể nghe tiếng rung động vù vù.
“Ngựa, thực đáng chết.”
Vậy mà cô lại nảy sinh tâm trạng được miêu tả trong tiểu thuyết ngôn tình hạng ba.
Đúng là vớ vẩn tới cực điểm.
Trong hoàn cảnh thế này, tự oán hối tiếc, chắc là cô ăn no rửng mỡ rồi.
Hạ Trừng cảm thấy khinh thường với tình huống của mình, cô nên hiểu rõ từ sớm, mình phải gánh chịu hậu quả ra sao.
Lần trước, học ngoan một lần, người kiêu ngạo như Tô Hằng, bị cô đùa giỡn một lần lại một lần, chỉ sợ sẽ hận cô vĩnh viễn.
Cô còn tiếp tục lưu luyến, là chuyện rất không lý trí.
Bỗng nhiên Từ Ninh hô to vào trong Microphone:
- Mọi người hãy im lặng, hãy nghe tôi nói.
Sương khói lan tràn trong phòng, phát ra những âm thanh chói tai.
Từ Ninh kéo Hạ Trừng tới:“ Hôm nay mời các bạn tới đây, là muốn chúc mừng cho chị em tốt của tôi thi vào top đầu.
Cô nhìn khắp toàn phòng:“Còn không mau vỗ tay cho tôi!”
Bỗng chốc, tiếng vỗ tay và tiếng thét chói tai huyên náo không dứt bên tai, màng tai Hạ Trừng sắp nổ tung rồi.
Từ Ninh ôm vai Hạ Trừng, rống to bên tai cô: “Nể mặt mình, vui vẻ một chút, tên đáng ghét kia không xứng với cậu.”
Hạ Trừng cười khổ, vì sao cô chỉ nói yêu đương có một lần, lại có nhiều người phát biểu cao kiến như vậy, nói hai người bọn họ ai không xứng với ai.
Ai xứng với ai, chẳng lẽ quan trọng lắm sao?
Bọn họ không biết, khi cô ở bên cạnh Tô Hằng thì tính cách trở nên mềm mại hơn.
Cô sẽ ý thức được mình là một cô gái, muốn săn sóc cho hắn, suy nghĩ cho hắn, cũng vì có hắn nên cô cố gắng trở nên tốt đẹp hơn.
Tô Hằng kiêu ngạo như vậy, cũng từng vì cô mà bỏ tự tôn xuống, xin cô trở lại bên cạnh hắn.
Chuyện tình cảm, như người uống nước, tự biết ấm lạnh. Bọn họ đều thay đổi vì đối phương, nhưng những điều này ở trong mắt người khác, lại biến thành bé nhỏ không đáng kể.
Kỳ nghỉ hè đã qua hơn phân nửa, Hạ Trừng cũng giống như các học sinh khác, quay về trường trung học để cảm ơn các thầy cô.
Tuy cô xem như bị nửa ép buộc đuổi khỏi trường học, nhưng hiện thực thì chỉ dùng thành bại luận anh hùng.
Dưới ánh sáng của mặt trời vẫn đôi chỗ có bóng mờ, mây đen được khảm viền vàng. Nếu cô thi không tệ, vậy những chuyện cũ không thoải mái này đương nhiên cũng nên tan thành mây khói thôi.
Giáo viên chủ nhiệm thân thiết trò chuyện với cô: “ Hạ Trừng, thật không uổng công lúc trước các thầy cô khổ tâm vì em.”
Trong lời nói, chủ nhiệm không ngừng ám chỉ quyết định của nhân viên nhà trường là đúng, nếu không phải nhờ chuyện đó thì thành tích của cô không thể nào tốt như vậy.
Hạ Trừng nghe xong chỉ mỉm cười.
Bây giờ nói gì cũng không còn ý nghĩa, cô sẽ không nói trong hai tháng đó, mình thức đêm khổ học thế nào, gần như ngay cả cửa phòng cũng không bước ra.
Nhưng cuối cùng thành quả của cô vẫn phải quy công cho bọn họ.
Nhưng mà, giả sử hôm nay cô bất hạnh thất bại, vậy thì kết cục của cô chỉ là cô tự chuốc lấy phiền muộn, không liên quan đến ai cả, đương nhiên phía trường học cũng không cần chịu nửa phần trách nhiệm.
Hạ Trừng cũng đi thăm chủ nhiệm lớp của mình và cô Thẩm. Cô không phải người nói nhiều, nhưng lại ở bên cạnh cô Thẩm một lúc lâu.
Khi cô xảy ra chuyện, chủ nhiệm lớp của cô không đứng ra nói chuyện giúp cô. Cô cũng không biết vì sao lại có kết quả như vậy, tất cả đều là cô tự chuốc lấy phiền phức, nhưng Thẩm Chi có ân tình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vào lúc cô thất ý, cô vẫn luôn ghi chặt điều này trong lòng.
Lúc ra khỏi cửa lớn trường học, giáo công đang vội vàng treo vải đỏ lên, vị trí lớn nhất, bắt mắt nhất trên đó là dành cho Tô Hằng. Hắn là Trạng Nguyên trong trường học, nhận được điều này là đương nhiên.
Tên của Hạ Trừng cũng xuất hiện trên đó, ngay bên cạnh Tô Hằng, bởi vì cô là học sinh có tiến bộ lớn nhất trong cả trường.
Sắp xếp trùng hợp như vậy, cô không biết nên cảm thấy vinh hạnh, hay nên cảm thấy châm chọc.
Có khi vận mệnh đã muốn buộc hai người vào một chỗ, thì có thể sử dụng những phương pháp vô cùng vớ vẩn, câu trả lời chỉ có một, đó là “Nhiều lần trùng hợp thì không phải ngẫu nhiên, mà là tất nhiên.”
Mấy ngày sau, phía trường học thông báo cho một vài học sinh quay về nhận thưởng, Hạ Trừng may mắn là một người trong số đó.
Dưới bục giảng đặt ở sân thể dục đứng đầy người, cô lên đài nhận giấy khen và tiền thưởng từ trong tay hiệu trưởng.
Khó khăn lắm mới hoàn thành kiểu trao thưởng giống như đang đóng phim này, Hạ Trừng không muốn ở lại quá lâu, cô vừa xoay người đã muốn đi khỏi đó.
Tô Hằng và một đám bạn bè ưu tú chuyện trò vui vẻ đi tới từ đầu kia hành lang.
Bên cạnh Hạ Trừng không có ai khác, bạn bè của cô không như cô, được nhận phần thưởng tiến bộ.
Cô nắm chặt phong bì tiền thưởng mỏng manh trong tay, trên đó có một hàng chữ Khải nhỏ tinh tế viết rằng "thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác châu."(*)
(*)Thư sơn có đường siêng năng vi kính
Học hải vô nhai khổ tác châu.
Tạm dịch:
Núi sách có đường, cần cù sẽ tìm ra đường đó
Biển học vô bờ, khổ luyện sẽ đưa thuyền tới bến bờ thành công.
Chỉ mấy chữ ngắn ngủn, đã khiến một số đông học sinh, vì tiền đồ mà phải chua xót hy sinh năm tháng thanh xuân tốt đẹp.
Hạ Trừng cúi đầu mỉm cười, quả thật vô cùng khổ, sao mà không khổ cho được?
Đương nhiên sự khổ sở này không thể so sánh với những khó khăn thật sự trên đường đời, chỉ đơn giản vì trong độ tuổi nhiệt huyết nhất này , phải chịu đựng cảm giác tịch mịch nên cảm giác đau khổ mới bị phóng đại lên gấp bội.
Lúc gặp thoáng qua các chàng trai ưu tú kia. Tuy Hạ Trừng cảm thấy băn khoăn bất an, nhưng cô điều chỉnh cảm xúc của mình rất tốt, cô thậm chí có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn không chớp mắt, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa nào.
Nhưng kiên cường mà cô tạo dựng lên, không thể giữ vững quá mười giây đồng hồ.
Tô Hằng gọi cô lại:“Em không sao chứ?”
Hạ Trừng xoay người lại, thấy hẳn đẩy đám người ra đi về phía cô, trái tim của cô đập thình thịch, bỗng chốc không biết nên nói gì.
“Anh đã chờ em rất lâu rồi.”
“Chờ tôi?”Cô kinh ngạc ngẩng đầu.
“Đúng, anh đến trường học rất sớm, chỉ sợ em nhận tiền thưởng xong rồi chạy.”
Hắn cười: “Em có thể thi tốt như vậy, dù anh không có công lao cũng có khổ lao. Không phải em nên là mời anh ăn cơm để cảm ơn sao?”
Những người bạn đứng sau lưng Tô Hằng, nở nụ cười đầy ý vị, lúc phát hiện Hạ Trừng đang nhìn bọn họ thì nhao nhao quay đầu đi, ra vẻ mình chỉ là người vô hình.
Công lực giả bộ thanh cao của đám nhóc này ngang với Tô Hằng, bọn họ thích làm ra vẻ hơn các bạn nam của Hạ Trừng rất nhiều, nhưng phương pháp lại hàm súc hơn.
Hạ Trừng không dám tiếp xúc với tầm mắt của Tô Hằng. Cô lo được lo mất lâu lắm rồi, vừa nãy khi nghe thấy hắn nói vẫn luôn chờ cô, thì đột nhiên cô cảm thấy rất khó xử, sau đó cảm giác khó xử này chuyển thành vô cùng áy náy, khiến cô không nhịn được mà đỏ viền mắt.
Hắn không trách cô,. Thế mà hắn lại không trách cô.
Nhưng cùng lúc đó, bỗng nhiên cô thả lỏng lại.
Gông xiềng vô hình nặng ngàn cân trên người cô, cuộc cùng cũng được Tô Hằng cởi bỏ, nhẹ nhàng cho buông xuống.
Hạ Trừng không hiểu tại sao mình lại trở nên nhạy cảm như vậy, dáng vẻ cô gái nhỏ này, căn bản không phải là cô.
Nhưng cô không nhịn được, ở trước mặt Tô Hằng, cô giống như Long Nữ bị rút gân róc xương, pháp lực mất hết, cũng không có một chút tác dụng nào.
Vì sự xuất hiện của hắn, tôn nghiêm của cô dường như đã trở thành một thứ gì đó xa xỉ.
Tô Hằng lẳng lặng nhìn Hạ Trừng, thấy cô cúi đầu, hắn thở dài, đưa tay ra vò rối mái tóc của cô:
“Còn tưởng lòng em cứng rắn đến cỡ nào, hóa ra vẫn là đứa ngốc, đến cùng em thi thế nào mà lọt vào bảng một vậy?”
Hạ Trừng lấy lại bình tĩnh, khôi phục miệng lưỡi bén nhọn vốn có của cô: “ Anh không đoán được đâu.”
Cô mỉm cười:
“Tôi chép đáp án của người ngồi bàn bên cạnh.”
Tô Hằng “A..." một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ:“Thị lực của em tốt quá nhỉ.”
- Cảm ơn cảm ơn, chỉ có 2.0 mà thôi.
Tô Hằng nhìn cô:“Chiều nay em có bận gì không?”
“Không phải anh có hẹn với bạn à?” Hạ Trừng nhìn ra sau lưng Tô Hằng.
“Em cũng đi cùng đi.”
“Không ảnh hưởng đến mọi người chứ?”
Tô Hằng lắc đầu, kéo tay cô, dẫn cô đến trước mặt nhóc đám kia, giới thiệu:“Đây là bạn gái của tôi - Hạ Trừng.”
Bọn họ nhìn qua có vẻ rất phong độ, gật gật đầu, xem như chào hỏi cô, không ồn ào giống như đám bạn của Hạ Trừng.
Dọc theo đường đi, bọn họ cũng nói chuyện phiếm với Hạ Trừng, tự nhiên xem cô như một phần tử của bọn họ.
Bởi vì có Tô Hằng ở đây, cô hòa nhập vào quần thể này rất nhanh, nhưng cô lại không phát hiện ánh mắt bọn họ nhìn cô có gì khác lạ.
Tô Hằng vui sướng nghĩ, trong những lúc thế này, Hạ Trừng luôn có thể sắm vai nhân vật của cô một cách hoàn mỹ nhất, sự mỹ lệ của cô có thể khiến tất cả các cậu nhóc bên cạnh anh ta đố kị.
Đám học sinh giỏi này cũng không có sở thích gì khác học sinh bình thường, thích hẹn nhau đi KTV ca hát.
Phòng mà bọn họ thuê không thể sánh bằng phòng của Từ Ninh thuê được, nhưng tâm trạng của Hạ Trừng lại vui vẻ hơn khi đó rất nhiều.
Dưới ánh mắt của một đám chó độc thân, cô và Tô Hằng cùng nhau hát rất nhiều bản tình ca.
Tuy có thành phần cố ý kích thích người khác, nhưng lúc Hạ Trừng nghe được Tô Hằng thâm tình hát 《 Yêu Hiroshima 》:
“Em nên từ chối anh từ sớm, không nên chấp nhận theo đuổi của anh, để anh khát vọng cổ tích, cuối cùng không thể vượt qua.”
Bỗng nhiên Hạ Trừng muốn khóc.
Là cô quá tự cho là đúng, chưa từng để ý đến điều mà hắn thật sự muốn là gì.
Nếu như cô không nghe lời những người đó, chắc là bọn họ không cần đi một vòng lớn như vậy, suýt nữa thì đã bỏ qua nhau.
May mà hắn còn đuổi theo cô, cho cô một cơ hội bù lại.
Hạ Trừng nói cho bản thân mình, sau này cho dù có xảy ra chuyện gì, cô cũng không cho phép mình lại tổn thương hắn lần nào nữa.
Rất nhiều năm sau, cô đã từng hối hận, vi sao mình lại dễ dàng yêu một người như thế, cũng cam tâm tình nguyện vì hắn mà buông tha cho mọi thứ, thậm chí hy sinh cả bản thân?
Thật ra đáp án này đã xuất hiện từ sớm, đáng tiếc mãi đến lúc cô chết, cũng không có cách nào nhớ lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT