Tô Hằng không lên tiếng, tâm tình của anh đã thấp tới cực điểm, lại cùng với hồn ma Tô Hằng tranh luận một điểm trợ giúp cũng không có, ngược lại làm cho anh càng không có cách nào tỉnh táo suy nghĩ được.

Hồn ma Tô Hằng đột nhiên ngồi vào ghế salon dài khác ở một bên, trầm giọng nói: "Nếu như tất cả mọi chuyện đều do bản thân tôi làm ra, vậy thì hãy để cho tôi tự giải quyết, tôi đáp ứng cậu, sẽ không nhập vào thân thể của cậu nữa, đồng thời không can thiệp vào chuyện giữa hai người nữa."

Tô Hằng cầm chai rượu lên rót rượu, nhưng anh hít sâu một hơi, nâng cốc buông xuống: "Anh đến bây giờ vẫn còn chưa hiểu rõ đến tột cùng bây giờ cô ấy cần cái gì nhất."

Hồn ma Tô Hằng nhìn anh, bất đắc dĩ cười cười: "Cô ấy chắc chắn hi vọng tôi hiện tại đừng lại quấy nhiễu cuộc sống của cô ấy, điểm này tôi có thể cam đoan, cô ấy sẽ không còn phát hiện ra được sự tồn tại của cô."

Tô Hằng quay đầu chỗ khác, liếc nhìn hắn một chút: "Chẳng khó trách Hạ Trừng luôn nói anh nghe không hiểu tiếng người."

Hồn ma Tô Hằng im lặng, liên quan tới việc đó, hắn không phủ nhận, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu cho việc hắn nguyện ý nghe Tô Hằng chỉ trích."

Tô Hằng dừng lại một lát, chợt nhớ tới chuyện gì đó: "Lúc Hạ Trừng ở trong bệnh viện dưỡng bệnh, anh rõ ràng có thời gian đi thăm cô ấy, thậm chí có thể ở qua đêm ở đó, tại sao cuối cùng anh lại đồng ý ly hôn với Hạ Trừng."

"Cậu cảm thấy với tính cách của tôi mà suy nghĩ, tôi chắc chắn không có khả năng buông tha cho cô ấy đúng không? "

"Chẳng lẽ tôi có nói sai?" Tô Hằng hỏi lại

"Thật lòng nói cho cậu biết, tình huống lúc đó, không phải tôi muốn như thế nào thì nó sẽ được như thế đó, tình trạng tinh thần của cô ấy thật không tốt, bởi vì uống thuốc ngay cả ký ức ngắn ngủi đều có thể quên mất, nhưng có một chuyện cô không thể quên đó là muốn ly hôn với tôi."

"Bác sĩ khuyên tôi đáp ứng yêu cầu của Hạ Trừng, nếu không bệnh tình của cô ấy không có khả năng chuyển biến tốt đẹp hơn."

"Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ rằng mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn được, chúng tôi không đến mức phải đi đến một bước kia, thật ra tôi vẫn luôn luôn yêu cô ấy, chỉ là cô chưa từng chịu tha thứ cho nhưng sai phạm của tôi."

Vẻ mặt Tô Hằng ôn hòa nói: "Cô ấy đã cho anh rất nhiều cơ hôi, chỉ là anh không hề quý trọng nó, nếu cô ấy thật sự hận anh, thì cô ấy cũng sẽ không hiến lá gan cho anh, nếu anh chết đi mọi chuyện vừa vặn được giải quyết xong hết, tiền được chia một nữa mà quyền nuôi con cũng thuộc về Hạ Trừng."

Tô Hằng ôm lấy đầu: "Tôi không hiểu rõ trong nội tâm cô ấy suy nghĩ cái gì, cô luôn luôn không ngừng cự tuyệt tôi."

Tô Hằng cố gắng hạ thấp sự phòng bị trong lòng mình xuống: "Hạ Trừng căn bản không cho rằng anh vẫn yêu cô, đối với cô mà nói, con cái là sợi dây duy nhất kết nối hai người lại với nhau, cô luôn luôn chờ đợi chính miệng anh nói vẫn yêu cô."

"Tôi cho rằng Hạ Trừng cảm nhận được."

"Cô ấy không hề." Tô Hằng nói: "Anh có sự kiêu ngạo của anh, cô cũng có lòng tự trọng của cô ấy, anh không thể yêu cầu cô ấy trao lòng tin tưởng cho anh, thậm chí bảo cô ấy chủ động tới lấy lòng anh, anh một mực sợ Hạ Trừng không nể mặt sẽ để cho cô xem thường mình, nhưng thật ra Hạ Trừng không phải loại người như vậy."

Hồn ma Tô Hằng không phủ nhận, nhưng hắn lại dời chủ đề đi: "Tôi không nên cho Viên Lỵ có cơ hội lại đi tiếp cận Trừng Trừng."

" Viên Lỵ là người xấu, nhưng nếu không phải anh trêu chọc cô ta trước, thì cô ta sẽ không đến mức điên cuồng như vậy." Tô Hằng công bằng nói: "Những người phụ nữ yêu mến anh, đều không có kết cục tốt, anh cũng không phát hiện thật ra mọi vấn đề đều xuất phát từ bản thân anh?"

Tô Hằng sâu kín hỏi: "Thật sao?"

Tô Hằng nói: "Đúng, anh thử xem xét Hạ Trừng một chút xem, từ thời cô ấy còn học sinh, vì tương lai của hai người, mà tạo nên những thành tích tốt như vậy, để tình yêu của hai người về sau có thể trở thành truyền thuyết trong trường học, mà cô một mực hi sinh vì anh."

Hồn ma Tô Hằng im lặng.

Tô Hằng nói tiếp: "Ngay cả là Viên Lỵ, cô ta cũng không tỏ ra yếu đuối để phấn đấu, cũng chỉ là hi vọng anh có thể quay đầu lại liếc nhìn cô ta một cái, chuyện đáng buồn nhất của hai người bọn họ chính là yêu thích loại người như anh, anh quá quên thuộc với sự ái mộ của mọi người dành cho mình, anh cho đó là điều hiển nhiên."

Hồn ma Tô Hằng không hoàn toàn đồng ý lời nói của anh: "Tôi thừa nhận tôi có lỗi với Hạ Trừng, nhưng đối với Viên Lỵ, tôi không cảm thấy cô ta có chỗ nào thua thiệt, nhìn xem cô ta đảo lộn gia đình của tôi thành bộ dạng gì? Cuối cùng cô ta nhận lấy kết cục kia, chỉ chỉ có thể nói là đáng đời cô ta."

Tô Hằng phát hiện nói chuyện với hồn ma Tô Hằng không thể nói chệch hướng chủ đề, nếu không hắn sẽ không bắt được trọng điểm câu chuyện."

"Trong ba năm kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Không phải cậu đã biết hết rồi sao, còn muốn hỏi tôi làm gì?"

"Tôi muốn hiểu rõ anh rốt cuộc đã suy nghĩ như thế nào." Tô Hằng nói, trong trí nhớ của anh có một sự kiện mà anh không thể nào hiểu được: “Vào thời điểm sau khi Hạ Trừng sinh Niết Niết xong, anh không hề sinh ra phản ứng sinh lý đối với những người phụ nữ khác, nhưng anh lại không nói chuyện này với Hạ Trừng.”

Sắc mặt Tô Hằng lập tức biến đổi, nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình: “Tay của con gái tôi đã bị bệnh thành như vậy, tôi nào có tâm tình ra bên ngoài chơi đùa? Tay của con bé mềm rũ xuống ngay thân mình, mỗi khi tôi định làm chuyện kia sẽ nhớ tới tay của con bé…Tôi liền…”

Loại chuyện này, đối với một người đàn ông mà nói, cũng cũng không dễ dàng mở miệng.

Hắn hít thở sâu một hơi, mới nói tiếp: "Lại nói tiếp, công việc của tôi hết sức bận bịu, tôi không giống với cậu, thông qua trí nhớ của tôi, cậu có thể dự đoán biết trước được rất nhiều chuyện."

"Chẳng qua bên cạnh anh vẫn là có rất nhiều phụ nữ." Tô Hằng không buông tha hắn, vẫn tiếp tục truy vấn.

" Làm ăn cũng nên xã giao."

"Anh từ chối nhiều lần, đối phương cũng bị tự chuốc lấy nhục nhã nhiều lần, dần dần, những người kia tự nhiên hiểu được, muốn nói chuyện làm ăn với anh không nên đề cập đến loại việc làm kia."

Hồn ma Tô Hằng khẽ giật mình: "Cậu nói có đạo lý, nhưng tôi có khó xử của tôi, cậu không thể nào hiểu được."

Tô Hằng nhìn hắn: "Chính trong lòng của anh rõ ràng, cậu cũng không phải là vì xã giao đơn thuần, mà đi tiếp xúc với những người phụ nữ kia."

Hồn ma Tô Hằng im lặng.

Trong làm ăn có lẽ nhiều người sẽ gặp những chuyện bắt đắc dĩ, không thể nào vì chuyện đó mà không xã giao cùng người khác được, nhưng loại chuyện này sẽ không áp dụng lên hồn ma Tô Hằng, ví dụ như hắn không đồng ý, không ai có thể ép buộc hấn làm một chuyện gì.

Những lời nói này dùng đem đi lừa gạt người khác thì có thể, nhưng mà lừa gạt Tô Hằng thì chắc chắn không thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play