Hạ Trừng chưa hề nhìn thấy hắn phẫn nộ như thế bao giờ, cô vô thức lùi lại về phía sau.

Tô Hằng bỗng nhiên xông tới, kéo lấy tay của cô: "Nếu như em căn bản không muốn làm rõ mọi chuyện cùng với anh, thì cần gì phải tới đây gặp anh, em không phải là muốn làm mất mặt của anh trước nhân viên phải không?"

Vành mắt Hạ Trừng ửng đỏ, không phát ra được nửa điểm âm thanh.

"Em đi về nhà đi, anh không muốn trong tình huống này tiếp tục thảo luận sự việc với em nữa." Hắn mở cửa, để cô đi ra.

Nhóm thư ký và trợ lý ngoài cửa rất thức thời, cúi đầu xuống, giả bộ vội vàng làm công việc trong tay.

Thể xác và tinh thần của Hạ Trừng đều mệt mỏi, rời khỏi công ty.

Người chồng làm tổn thương người vợ nhất, cũng không nhất thiết là chuyện hắn yêu những người phụ nữ khác, mà là tại thời điểm cô cần nhất, hắn lại không làm bạn ở bên cạnh, lúc cô yếu ớt nhất cũng không có an ủi cho cô.

Chờ mong của Hạ Trừng đối Tô Hằng, một lần nữa chuyển thành thất vọng.

Bắt đầu từ hôm nay, cô tình nguyện cắn chặt răng, một mình gánh chịu tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của bọn nhỏ, cũng không muốn đi hỏi ý kiến của Tô Hằng.

Công việc thường ngày của cô, ngoài việc chèn ép để phục hồi, thì sẽ mang Tô Hạo đi gặp bác sĩ tâm lý trẻ em, đương nhiên cô sẽ không gục ngã.Vấn đề là không phải những chuyện này mệt mỏi đến cỡ nào, mà là trên tinh thần, không biết hai đứa bé lúc nào sẽ tốt lên, áp lực đè nặng

làm cho cô bắt đầu không thở nổi.

Mỗi một ngày sáng sớm, cô nàng đều ước gì có thể vĩnh viễn ngủ mất, cũng không muốn tiếp tục tỉnh lại, bởi vì chờ đợi cô lúc tỉnh giấc sẽ mãi mãi là hố đen không kết thúc, một mực không ngừng đem cô nhấn xuống.

Cô không sợ mình rơi vào trong vực sâu, nhưng cô sợ hãi hai đứa bé sẽ không có người chăm sóc.

Hạ Trừng càng sợ hãi, càng không cách nào loại bỏ đi loại tinh thần cảm xúc sa sút bên trong đi ra ngoài.

Ngay tại lúc này Viên Lỵ đi tới tìm cô nói chuyện, cô tuyện nhiên không ngoài ý muốn nghe được chuyện tình qua lại giữa hai người bọn họ.

Bị đưa ra nước ngoài lâu như vậy, Viên Lỵ chính là chờ lấy giờ khắc trở về rửa nhục này.

Nhưng mà phụ nữ của Tô Hằng cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, Viên Lỵ tìm đến cô phiền phức, cô cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Viên Lỵ nói: "Tô Hằng ở bên ngoài chơi bời, chị chắc chắn biết rất rõ ràng, nhưng lại không cố gắng mà quản lý anh ấy, chẳng lẽ chị định trơ mắt nhìn anh ấy làm những chuyện có lỗi với mình sao?"

"Cô muốn tôi giúp cô quản Tô Hằng?" Hạ Trừng cười cười: "Cô cùng loại người như anh ta ở cùng một chỗ thì cũng nên biết sớm muộn sẽ có một ngày này, anh ta đã phản bội tôi đi tìm tiểu tam thì cũng sẽ đi tìm Tiểu Tứ, tiểu Ngũ,.... Tô Hằng chính là loại đàn ông như vậy."

Viên Lỵ bị nhục nhã, khuôn mặt cô ta lúc trắng lúc xanh: "Nếu như chị đối với anh ấy đã không còn tình cảm, vậy vì sao không chịu ly hôn với anh ấy, chị đau khổ chiếm lấy vị trí này có ý nghĩa gì nữa?"

" Người không muốn ly hôn là anh ta không phải tôi."

"Chị nói láo."

Hạ Trừng tự giễu: "Bởi vì tôi có thể dễ dàng tha thứ cho anh ta có phụ nữ bên ngoài, nhưng cô thì không, cho nên nếu cô là Tô Hằng, cô cũng sẽ chịu ly hôn với người vợ hào phóng như vậy để ở cùng một chỗ với tiểu tam hay ghen tỵ."

Viên Lỵ phản bác: "Anh ấy chắc chắn yêu tôi, nếu không cũng sẽ không giúp tôi nhiều năm như vậy."

Hạ Trừng lạnh nhạt nói: "Cứ cho là vậy đi, nhưng tôi hảo tâm nhắc nhở cô một câu, tuổi tác cô cũng không nhỏ nữa, những người phụ nữ bên cạnh Tô Hằng đều là trẻ trung xinh đẹp hơn nhiều so với cô, nếu cô không muốn mất đi anh ta, ngàn vạn lần nên nắm chắc thời gian, năm tháng sẽ không chờ cô, tôi đã già rồi, cô cũng sẽ như vậy, cô có thế cướp đi Tô Hằng từ trong tay tôi thì cũng sẽ có một Viên Lỵ tương tự cướp Tô Hằng từ tay cô."

Gương mặt Viên Lỵ cực kì vặn vẹo, cô ta trầm mặc một lát, mới lạnh lùng nói cho Hạ Trừng biết chuyện mang thai của cô ta lại lần nữa.

Hạ Trừng cũng không để ý Tô Hằng cuối cùng lựa chọn ai, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới, nhưng khi cô nghĩ đến tương lại của con mình, trong lòng của cô có một nỗi khủng hoảng lo sợ không ngừng áp chế được.

Nếu như Viên Lỵ thực sự thay thế vị trí của cô, cô ta sẽ có một đứa con trước khi vào của Tô Gia, như vậy lấy tính cách Viên Lỵ mà nói, cô ta chắc chắn sẽ không đối đãi tử tế với con của vợ trước.

Chẳng qua cô không thể để cho người ta phát giác được tình trạng bất thường này, hiện tại cô tuyệt không thể từ bỏ.

Rốt cụộc, Tô Hằng bị đám chó săn chúp được ảnh cùng với người phụ nữ khác đi vào trong khách sạn.

Mặc dù không phải là hình chụp chính diện, nhưng tất cả mọi người trong đó có cả Hạ Trừng đều rất rõ ràng, người phụ nữ mặc trang phục dạ hội lộ ra toàn bộ phần lưng kia chính là Viên Lỵ.

Trong lòng Hạ Trừng như tro nguội, cô cũng sẽ không bởi vì Tô Hằng lại một lần nữa phản bội cô mà tan nát cõi lòng.

Một người đã biến thành trọ bột, không có khả năng còn biết đến cảm giác đau lòng.

Cô chỉ là thay con mình cảm thấy thật đau xót trong lòng, cha bọn chúng cũng không vì tình cảnh của bọn chúng mà suy nghĩ, tuyệt nhiên không, người hắn yêu chỉ có chính hắn.

Một số lượng lớn các phóng viên truyền thông bắt đầu theo đuổi tin tức bát quái này, bọn họ không chỉ chờ đợi ở nơi Tô Hằng xuất hiện, mà ngay cả thành viên Tô gia đều không buông tha.

Tô Quốc Hoa bị tức mà phát bệnh, chỉ có thể ở tại bệnh viện quan sát, Giang Bích Hoa ngoại trừ đến bệnh viện thăm viếng Chồng, cũng chỉ có thể suốt ngày trốn ở trong nhà, ngay cả mấy đứa trẻ cũng tạm thời xin phép nghỉ không đi học.

Chẳng qua việc học không cách nào chậm trễ quá lâu, một tuần lễ sau, bọn nhỏ lại bắt đầu trở lại trường học học tập.

Lần đầu tiên Hạ Trừng nói dối với bọn trẻ, khó khăn như vậy lại bị truyền thông vạch trần sự thật.

Tô Hạo không còn nói chuyện với cô, cậu hận ba ba, càng không tin tưởng mẹ mình nữa.

Vì con trai, và toàn bộ Tô gia Hạ Trừng không thể không đáp ứng mà đứng ra mở họp báo.

Cô nhất định phải làm sáng tỏ với bên ngoài, nhưng bài báo lá cải kia đều là hư cấu bịa chuyện, cô muốn bảo vệ gia đình của mình.

“Chồng tôi, Tô Hằng, là một người rất yêu gia đình và biết lo cho gia đình, tôi tin anh ấy sẽ không làm ra chuyện có lỗi với người nhà. Đều là do góc chụp, những tấm ảnh kia mới gây ra hiểu lầm, những tin vịt kia cũng là do tuần san lan truyền tin đồn thất thiệt, nhưng tạm thời vợ chồng chúng tôi chưa muốn dùng pháp luật để xử lý chuyện này.”

Khởi đầu chỉ là một lời nói dối, nhưng càng lún sâu về sau càng nói dối nhiều hơn.

Cô phải làm điều này, nếu không, người đầu tiên trong gia đinh xảy ra vấn đề không phải cô, mà là con của cô Tô Hạo.

Về sau họp báo kết thúc, Hạ Trừng cảm thấy mình triệt để vỡ vụn, nhận thấy được rốt cuộc chắp vá không làm ra một bộ dáng hoàn chỉnh được.

Cô bắt đầu có suy nghĩ tự sát, lúc ấy cô không biết được mình đã mắc phải bệnh trầm cảm.

Đây không phải là bệnh mà cô nghĩ cố gắng tỉnh lại hoặc kiên cường thì sẽ có thể chữa khỏi được, thân thể sinh bệnh, cô phải đi đến bác sĩ để uống thuốc và tiếp nhận tâm lý trị liệu.

Nhưng cô không dám.

Bởi vì đám chó săn vẫn còn luôn luôn tiếp tục theo dõi nhất cử nhất động của người Tô gia.

Mỗi khi cô phát hiện thời điểm mình nhanh sụp đổ, cô có một loại cảm giác khủng hoảng mãnh liệt, nó khiến cô phải thực hiện các biện pháp cực đoạn để làm dịu đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình.

Hạ Trừng sẽ ngơ ngác đứng ngay ở trước gương phòng tắm, cầm dao vạch lên tay mình.

Mới đầu vết dao cũng không sâu, máu chậm rãi xuất hiện từ vết thương, cô sẽ có một loại cảm giác quỷ dị bình tĩnh.

Về sau máu ngưng kết lại, cô cảm thấy thời gian cũng đi theo dừng lại, cảm xúc cũng đã được xoa dịu.

Chẳng qua loại hành vi trốn tránh này, kỳ thật không có gì khác biệt so với hút độc.

Mức độ nghiện của cô càng lúc càng lớn, tần suất càng nhiều không nói, lực đạo dao vạch lên tay cũng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play