Hạ Trừng bội phục khi thấy đại sư phán chính xác như vậy, cô căng thẳng hỏi:

"Vậy nếu hắn vẫn ở lại chỗ này, cơ thể hắn phải làm gì?"

Sắc mặt cô trắng xanh.

Cô chỉ cần nghĩ đến, Tô Hằng già vậy mà không quan tâm chuyện gì cứ ở bên người cô lâu như vậy, không khỏi nhớ tới vẻ mặt hoảng sợ của hai đứa nhỏ.

Đại sư giải thích:

"Hai thời không không nhất định cùng được hình thành một lúc, tốc độ thời gian trôi đi cũng rất có khả năng khác nhau, từng nghe chuyện giấc mộng Nam Kha chưa? Thuần Vu Phần sống một đời ở Hòe An quốc, nhưng sau khi tỉnh lại, ông ta lại phát hiện, đó chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi."

Hạ Trừng đã không nhịn được rơi nước mắt:

"Sao hắn lại ích kỷ như vậy, cho dù không suy xét vì chính mình, nhưng bọn nhỏ thì sao, bọn chúng đã không có mẹ, ba chúng lại không chịu quay về chăm sóc chúng."

Vào lúc này Tô Hằng già xuyên qua vách tường bên kia, hắn đi đến trước mặt Hạ Trừng, nâng tay lên muốn lau nước mắt cho cô.

Đại sư và Tô Hằng trẻ đều thấy được, bọn họ nhìn nhau, nhưng không làm ra hành động gì.Hạ Trừng thật sự khóc đến quá đau lòng, khó khăn lắm cô mới bình phục lại, đại sư đột ngột hỏi:

"Tôi ở một thời không khác, nói thế nào với cô, cô còn nhớ không?"

Ly kỳ nhất là, không ngờ đại sư đoán được lai lịch của Hạ Trừng.

Cô gật gật đầu:

"Ngài nói hôn nhân của tôi là một chữ "khốn", sẽ đi đến kết quả không chết không ngừng."

Đại sư nói:

"Nếu tôi nơi đó nói như vậy, chắc là hi vọng cô nhìn thoáng chút, nếu có thể ly hôn, bắt đầu lần nữa, mới là lựa chọn tốt với cô."

Hạ Trừng không lên tiếng.

Tô Hằng trẻ trừng mắt Tô Hằng già, không cho là đúng:

"Cô ấy thì rất muốn ly hôn, nhưng tên kia không đồng ý."

Đại sư nhẹ nhàng hỏi:

"Có phải sau đó cô hiểu lầm ý của tôi, rồi làm ra chuyện tổn thương mình không?"

Lòng ông ấy đã hiểu hết mọi chuyện.

Hai Tô Hằng già trẻ cùng kinh ngạc nhìn cô.

Hạ Trừng im lặng rất lâu, cô nhẹ nhàng mà nói:

"Tôi vào trại an dưỡng, là bởi vì tôi mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, hơn nữa có kinh nghiệm tự sát nhiều lần, có điều chuyện tôi tự sát, tôi chưa từng nhắc tới với bất kì ai."

Cô dừng một chút:

"Không, có lẽ có một người biết."

Tô Hằng trẻ đau đớn hỏi:

"Ai vậy? Nếu người đó biết, vì sao không ngăn cản cậu?"

"Con bé không có cách nào ngăn cản."

Hai tay Hạ Trừng che mặt mình lại:

"Niết Niết, tôi để cho con bé tận mắt thấy mẹ mình cắt cổ tay, tuổi của con bé còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, tôi vĩnh viễn không thể tha thứ cho mình."

Tô Hằng trẻ nói:

"Nguyên nhân cậu không thèm giành quyền nuôi dưỡng con mình, dứt khoát kiên quyết bỏ xuống mọi thứ rời nhà trốn đi, là do tình trạng tinh thần của cậu đã xảy ra vấn đề, cho nên cậu ép buộc chính mình, rời xa hai đứa nhỏ."

Hạ Trừng nhịn không được run lên.

Tô Hằng già quay đầu, hối hận tột đỉnh, hắn tự tay hủy diệt gia đình mình, cho dù hắn chết một nghìn lần một vạn lần, cũng không đáng tiếc.

Tô Hằng trẻ căng thẳng ôm cô, anh hiểu hiện giờ cô không khống chế được cảm xúc của mình:

"Hạ Trừng, cậu đừng nói nữa, mình không nên ép cậu hồi tưởng, những chuyện này đều đã qua rồi."

Hạ Trừng không ngừng lắc đầu:

"Chưa từng qua, chưa qua..."

Cô không chịu kết thúc đề tài này.

Cô bắt đầu nói đầu đuôi chuyện nhà báo kia, tới cùng đã xảy ra chuyện gì.

Nhất định mọi chuyện bắt đầu từ sau khi Viên Lỵ trở về nước.

Cô ta tốt nghiệp một trường hạng nhất với tấm bằng đại học trong tay, đồng thời tham gia vào một tạp chí quốc tế nổi tiếng theo lời đề nghị của công ty Tô Hằng ở nước ngoài.

Vào thời điểm đó, nền kinh tế Trung Quốc đầy hứa hẹn, điều kiện thị trường đang hưng thịnh, có vô số doanh nhân nước ngoài hưng phấn muốn gia nhận vào thị trường mới mẻ đầy tiềm năng này để phát triển quyền lợi.

Viên Lỵ vừa vặn gặp được thời cơ thuận lợi này, cô ta nhân dịp bị tạp chí quốc tế phái về nước, đảm nhiệm vị trí tổng biên tập khu vực Châu Á.

Cái chức danh này mặc dù nghe rất quyền lực, nhưng trên thực tế cùng chẳng qua là trưởng phòng của một phân khu nhỏ, hạng mục chủ yếu mà cô ta phải phụ trách chính là mở rộng nghiệp vụ tạp chí.

Bởi vì duyên cớ này, Viên Lỵ bắt đầu xuất hiện công khai trên mọi mặt trận, cô ta tích cực tham gia các tiệc tùng sang trọng lớn nhỏ, mà cũng bởi vì thân phận thần bí mà gây nên không ít sự tò mò trong lòng người khác.

Cô ta tận lực xây dựng cho mình một hình tượng mười phần cao quý, diễm lệ, để rất nhiều người không biết chuyện, hiểu lầm cô ta có lai lịch lớn.

Thật ra đây cùng được coi là một loại chiến lược thúc đẩy doanh thu cho tạp chí, nhưng không phải mục đích chính là để tuyên truyền cho tạp chí mà quan trọng hơn là nâng cao giá trị của bản thân mình.

Danh tiếng của Viên Lỵ như diều gặp gió, cô ta bắt đầu nhận được sự chú ý quan tâm của mọi người, còn kể ra với truyền thông về quá trình phấn đấu của mình, đồng thời không e dè đề cập đến thành công của cô ta tất cả đều là có người ở sau lưng giúp mình.

Bên ngoài, cô ta chỉ mập mờ nói ra hai chữ Mr.Su

Nhưng mà các phóng viên đã quen thuộc với kinh nghiệm lâu năm của mình, rất nhanh liền có thể đoán ra ai là quý nhân dìu dắt hỗ trợ cô ta.

Từ đó về sau, câu chuyện cũ về tình yêu giữa ông chủ lớn của một doanh nghiệp nổi danh trong nước và cô trợ lý của mình, giữa hai người tình thâm nghĩa trọng, lập tức biến thành đề tài nói chuyện tốt nhất của những người nhàn rỗi.

Có người nói, Viên Lỵ chẳng qua là một tiểu tam, toàn bộ mọi việc đều được đàn ông trợ giúp mới có thể có được như ngày hôm nay, nhưng cũng có người phản bác, cô ta chắc chắn có bản lĩnh ghê gớm, nếu không sẽ không để cho một ông chủ lớn như vậy chịu bỏ ra tiền tài và tâm tư để đi nuôi dưỡng cô ta thành nhân tài như vậy.

Bởi vì Viên Lỵ thường xuyên tham gia vào các bữa tiệc sang trọng lớn nhỏ, nên được xã hội phong cho danh hiệu người đẹp xã giao.

Vào thời điểm đó, không có nhiều người có tác phong lớn mật và táo bạo như cô ta, cho nên tiêu điểm xã hội rất dễ dàng tập trung vào người Viên Lỵ.

Cô ta mang đến một loại giá trị quan cực kì vặn vẹo, phảng phất chỉ cần có thể thành công, cho dù làm bất cứ hành động xấu xa nào, thủ đoạn không sạch sẽ cỡ nào vẫn có thể khiến cho người ta ca ngợi.

Mọi người tranh nhau tranh luận, chỉ cần bắt gặp nụ cười xinh đẹp rạng rỡ của Viên Lỵ sẽ hoàn toàn không nghĩ đến có xuất hiện một danh nghĩa là Bà Tô, cũng không nghĩ đến chuyện cảm nhận nội tâm của người vợ ấy như thế nào.

Cuộc sống vốn rất thực tế như vậy, việc không liên quan đến mình, mình không quan tâm, loại tập tục kỹ nữ cười nghèo không cười kia, dần dần ảnh hưởng đến mỗi giai tầng trong xã hội.

Ngay cả thế giới đơn thuần của trẻ con cũng không ngoại lệ.

Tô Hạo ở trường học xảy ra chuyện.

Có lẽ những đứa trẻ khác hoặc là vô tâm, lại hoặc là mang theo ác ý, có một bạn học nam ngay trước mặt Tô Hạo khiêu khích cậu bé nói: "Tô Hạo, ba ba của cậu ở bên ngoài có người phụ nữ khác."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play