Hạ Trừng trong lúc lung lay, đầu óc không tích tảo phát hiện Tô Hằng đang làm cái gì.

Đầu cô đau muốn nứt ra, thì thào nói: "Đừng, tôi không muốn......"

Tô Hằng lại làm như không nghe thấy, ở bên tai cô thì thầm, "Trừng Trừng, em muốn mà, đừng kháng cự tôi, tôi biết em cũng có cảm giác, ngoan, nghe lời, chúng ta cùng nhau đến."

Ngay lúc đến, Hạ Trừng hoàn toàn tỉnh táo, cô quay đầu..., khóe mắt chảy xuống nước mắt.

Tô Hằng dựa đầu xuống gối, mỉm cười nói: "Hạo Hạo muốn một em trai em gái, người ta nói, như vậy có thể gia tăng cơ hội mang thai."

Một lát sau, hắn phát hiện Hạ Trừng không có phản ứng, mới xoay mặt của cô quay lại.

"Cút ngay, đừng chạm vào tôi."

Tô Hằng không có đường lui, dây thần kinh không muốn bị động vào của hắn, bị lời của cô hung hăng khơi dậy, "Chúng ta là vợ chồng, vì cái gì tôi không thể đụng vào em?"

Hạ Trừng tức giận, "Anh khiến tôi ghê tởm."

Tô Hằng cười lạnh, "Em cuối cùng chịu nói thật, nguyên lai em chính là ghét bỏ tôi, cho nên vẫn không chịu cùng phòng với tôi."Hạ Trừng cắn chặt môi, trên giường ngồi xuống, định mặc quần áo, quay về phòng con.

Tô Hằng bỗng nhiên đem cô tóm lại quay về trên giường, đè cô lại, làm cho cô không thể động đậy.

Hạ Trừng hét lên một tiếng, "Anh muốn làm gì, mau thả tôi ra!"

Tô Hằng dữ tợn nói: "Em cứ việc kêu, tốt nhất là đánh thức Hạo Hạo, nếu con nhìn đến em kêu thành như vậy, không biết sẽ nghĩ như thế nào về quan hệ của chúng ta."

Hạ Trừng nghiến răng nghiến nói: "Tô Hằng, đừng làm cho tôi càng hận anh."

Tô Hằng trào phúng hỏi: "Em có hận tôi hay không, có cái gì khác nhau? Nếu không có, tôi làm gì với em dù sao cũng không vấn đề gì, phải không?"

Khi hắn lại bắt đầu, Hạ Trừng mặt chôn ở dưới gối, đến thanh âm cũng không dám phát ra, cô cảm thấy cả người như bị cắt rời.

Thời gian trôi qua thật chậm, cô rất đau, rất khó chịu, động tác của hắn, giống như lăng trì cô, giống như cắt thịt của cô.

Cô không nhịn được nức nở ra tiếng, mà điều này càng khiến hắn kích động.

Cả căn phòng, chỉ còn ngọn đèn vàng mờ ảo, Tô Hằng nhìn thấy bóng mình in lên vách tường, hắn giống như một con dã thú, không biết thoả mãn hưởng thụ con mồi của mình, loại khoái cảm xen lẫn máu tươi, làm hắn thấy say mê cùng trầm luân.

Hạ Trừng cảm thấy chính mình như bị xé rách, huyết nhục lẫn lộn, cô thở hổn hển, không biết cơn ác mộng này khi nào mới có thể chấm dứt.

Hạ Trừng trong lòng Tô Hằng tỉnh lại, cô nhắm chặt mắt, nhịn không được run run.

Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa.

"Mẹ ơi, mở cửa."

Tô Hằng buông Hạ Trừng ra, đi xuống giường, tiện tay đem khăn tắm cuốn lại bên hông, sau đó mặc áo tắm lại cho cô.

Hạ Trừng mặc xong, hắn mới mở cửa phòng, cho Tô Hạo tiến vào.

Đứa nhỏ hưng phấn nhảy trên giường, ôm Hạ Trừng hỏi: "Mẹ, mẹ đã thức dậy chưa?"

"Ừ, mẹ phải rời giường." Âm thanh của Hạ Trừng có chút suy yếu, may mà đứa nhỏ rằng cô vừa mới tỉnh ngủ.

Tô Hạo bỗng nhiên khẩn trương hỏi: "Mẹ, tay mẹ đau không?" Nó sờ sờ cổ tay mẹ, nơi đó toàn là vết ứ xanh.

Tô Hằng cùng Hạ Trừng nhìn nhau, cô rút tay về, đưa tay giấu trong chăn bông, nhẹ nhàng nói: "Mẹ không cẩn thận đụng vào, không có việc gì, sẽ không đau."

Tô Hạo nói: "Con giúp mẹ thoa thuốc."

Thừa dịp mẹ con bọn họ còn trên giường nói chuyện, Tô Hằng đã tiến phòng tắm thay quần áo, hắn đi tới ôm lấy Tô Hạo.

"Hạo Hạo, để mẹ rời giường rửa mặt, chúng ta đi xuống ăn bữa sáng, đợi chút ba đưa hai người ra ngoài chơi được không?"

"Được." Tô Hạo hưng phấn nói, "Mẹ, mẹ phải nhanh xuống lầu nha, con cùng ba ở dưới lầu chờ mẹ."

Tô Hằng cúi đầu, hôn nhẹ vào trán Hạ Trừng, hắn nhỏ giọng nói: "Chào, bảo bối của anh."

Tô Hạo lấy tay che mắt, "Oa, hai người thật buồn nôn a, con không muốn nhìn."

Tô Hằng bẹo mặt con, "Con tiểu quỷ này, ở đâu học được chuyện này?"

Tô Hạo mở miệng, "Bà nội a, bà nội nói trên Ti Vi có cảnh hôn nhau, trẻ con không được xem."

Tô Hằng cười, "Đó là TV, nhưng là bố mẹ thì không sao."

"Vì sao ạ?"

"Bởi vì ba yêu mẹ, mẹ cũng yêu ba hai chúng ta yêu thương nhau."

"Con biết, bà nội nói, hai người yêu nhau mới có thể sinh cho con em trai em gái."

Tô Hằng xoa xoa đầu con, bất đắc dĩ hỏi: "Bà nội rốt cục đã dạy con những thứ linh tinh gì thế?"

Cha con bọn họ vừa nói vừa đi ra ngoài, Hạ Trừng xuống giường, tiến vào trong phòng tắm, cô tắm thật lâu giống như muốn lột da.

Nước ấm chảy xuống, giúp cô mang đi đau đớn cùng dơ bẩn toàn thân, thật vất vả, cảm xúc của cô mới có thể bình ổn trở lại.

Khi Hạ Trừng xuống phòng ăn, không thấy Tô Hằng đâu, Tô Hạo chạy đến bên cạnh cô, kéo cô về phía phòng bếp, "Mẹ, hôm nay ba nói sẽ làm bữa sáng cho chúng ta."

Tô Quốc Hoa ngồi ở bàn ăn, khuôn mặt lộ khỏi tờ báo, cười nói: "Mặt trời moc đằng tây rồi, Trừng Trừng, con đi nhìn nó, miễn cho A Hằng đem phòng bếp đốt."

Giang Bích Lan đá chân chồng dưới bàn, "Ông chuyên tâm đọc báo đi."

Hạ Trừng đi vào phòng bếp, yên lặng nhìn Tô Hằng chiên trứng cháy đen, bưng đến bán ăn.

Cô vẫn không nói chuyện.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Tô Hằng lái xe chở hai người bọn họ, ba người đi ra ngoài chơi, tình huống này rất hiếm thấy, Tô Hạo có vẻ đặc biệt vui vẻ.

Hạ Trừng nhìn khuôn mặt con tươi cười, mọi đau khổ tối hôm qua, cô quyết định chôn ở trong lòng, Tô Hằng đúng là đáng giận, nhưng trẻ con vô tội, nếu như nó biết được ba đối xử với mẹ như thế, hay do nó gián tiếp thúc đẩy, nhất định sẽ không tha thứ chính mình.

Hạ Trừng cảm thấy Tô Hằng mà cô yêu, đã biến mất ở đêm qua, hắn không còn là người cư xử ôn nhu của cô, hắn chỉ là cha của đứa nhỏ, không hơn không kém.

( hiện tại)

Nghe xong đoạn quá khứ kia, tiểu Tô Hằng nhịn không được khẽ vuốt Hạ Trừng, lại đem tóc của cô, nhét ra sau tai, "Sau đó thì sao?"

"Sau lại em liền mang thai Niết Niết." Hạ Trừng cười khổ, "Kiếp trước bởi vì mang thai ngoài tử cung, em mất đi một bên ống dẫn trứng, vì sinh lão Đại, em đã gắng sức hết mức, kết quả mang thai Niết Niết, chỉ một buổi tối liền thành công, em cuối cùng cảm thấy được ông trời như trêu đùa em."

Ánh mắt tiểu Tô Hằng lạnh lùng, ngồi xổm phía trước lão Tô Hằng ở trước mặt cô, cố ý hỏi: "Lúc em sinh khó lần thứ hai, có phải hay không bởi vì Viên Lỵ gửi ảnh chụp đưa cho em?"

Lão Tô Hằng quay đầu nhìn anh, ánh mắt như kịch độc.

Hạ Trừng thở dài, "Anh nhìn thấy kí ức như thế này sao?"

Tiểu Tô Hằng nghi hoặc nhìn thấy cô, "Chẳng lẽ không đúng?"

Hạ Trừng nói: "Nói thật, Viên Lỵ gửi ảnh cho em, mục đích là gì, em rất rõ ràng, mặc dù em có chút nhất thời kinh hãi, nhưng em cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, anh hiểu được ý em không?"

Tiểu Tô Hằng lắc đầu.

Hạ Trừng nhẹ giọng nói: "Anh ta đương nhiên còn vương vấn Viên Lỵ, bởi vì người anh ta yêu là cô ta, chuyện này em đã sớm biết, em đâu có gì bất ngờ, anh ta đưa cô ấy ra nước ngoài, không phải là sợ em cùng mẹ anh ta sẽ tìm cô ta phiền toái sao? Viên Lỵ không cam lòng, em có thể hiểu được,anh ta không yêu em, em vẫn cố tình làm vợ anh ta, còn cùng anh ta sinh một đứa con."

Lão Tô Hằng chăm chú nhìn cô, không bỏ lỡ bất kì biểu cảm trên khuôn mặt cô, hắn muốn nói cho cô biết, sự tình không phải như cô nghĩ, nhưng đến bây giờ, mặc dù cô còn thấy được hắn, hắn nói những lời này cón có ý nghĩa gì?

Hắn sớm đã mất đi cô, không có khả năng để cô trở lại bên cạnh hắn.

Tiểu Tô Hằng cũng không muốn để lão Tô Hằng thanh minh điều gì, hắn chỉ hy vọng Hạ Trừng có thể biết sự thật.

Huống chi, cho dù phải dùng thủ đoạn, hắn cũng muốn quang minh chính đại, chứ không phải dùng cách vu khống cho lão Tô Hằng.

"Lời gia hỏa kia nói với em đều là sự thật, hắn không cùng Viên Lỵ phát sinh quan hệ, là cô ta khóc muốn giữ anh ta ở lại, thừa dịp anh ta ngủ, trèo lên giường anh ta, nhưng cuối cùng anh ta có đẩy cô ta ra, anh ta không có làm chuyện có lỗi với em."

Hạ Trừng mỉm cười cam chịu, "Bọn họ có làm hay không, em cũng không để ý, vấn đề không phải ở chuyện đó."

"Cho nên nguyên nhân em khó sinh, không liên quan đến chuyện lão Tô Hằng đi tìm Viên Lỵ?"

"Sinh con luôn có nguy hiểm, anh không nghe nói qua, phụ nữ sinh con, chính là một chân bước qua quan tài sao? Em sinh Niết Niết đúng là rất nguy hiểm, nhưng chuyện anh ta với Viên Lỵ không có liên quan."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play