Ông đặc biệt lưu ý nhìn kĩ, ngoại hình của nam sinh đó rất lịch sự, giữa lúc giơ tay nhấc chân có sự lạnh lùng vượt qua tuổi tác.
Nhưng dù sao đối phương cũng là một thiếu niên, khí chất khác hẳn với những người khác như thế, khiến Hạ Chấn Trì thấy hoài nghi.
Bức vài bước về phía trước, bỗng nhiên Hạ Chấn Trì quay đầu lại.
Lúc này, Hạ Trừng đang đi ngang qua đứa con trai kia, bọn họ không nói với nhau câu nào. Thậm chí cô còn không nhìn hắn, nhưng nam sinh này lại nhìn thẳng vào cô, trong ánh mắt trừ chỉ trích, còn có vẻ không cam lòng khi bị phản bội.
Tô Hằng nhếch miệng, như cười như không quay đầu, quay về trường học.
Cuối cùng Hạ Trừng vẫn phụ sự chờ mong của hắn.
Ý chí của cô không kiên định, cho nên nghe theo lời những người đó nói, quyết định chia tay với hắn.
Bọn họ vốn dĩ có thể cùng nhau cố gắng, nhưng cô lại ruồng bỏ hắn.
Hắn sẽ không tha thứ cho cô, cũng sẽ không cầu xin cô hồi tâm chuyển ý.
Hạ Chấn Trì nhìn mắt bóng lưng nam sinh kia, trong lòng khẽ thở dài.
Tuổi của Tô Hằng còn nhỏ, nhưng đã không giấu được sự sắc bén, tâm tính của hắn cao ngạo như vậy, cho thấy đó không phải hạng người dễ chung sống.
Nếu Hạ Trừng tiếp tục thích hắn, chỉ sợ sau này sẽ chịu rất nhiều cực khổ.
Về đến nhà, hai ba con không hề nói gì tới những chuyện xảy ra trong trường học.
Thời điểm nhạy cảm này càng làm nổi bật tầm quan trọng của người mẹ trong gia đình, nhưng tiếc là bên cạnh Hạ Trừng lại không có ai có thể sắm vai nhân vật này thật tốt.
Phó Mạn vừa trở về từ công ty, Hạ Chấn Trì nói tóm tắt cho bà việc ở trường cũng như chuyện nhà trường xử lý không công bằng thế nào.
Ông tức giận nói: “Bọn họ đang nhằm vào con bé, những thầy cô giáo đó, cả chủ nhiệm nữa, họ có xứng làm gương sáng cho người khác không chứ?”
Phó Mạn không biết làm sao: “Anh là người làm ba, đương nhiên sẽ bảo vệ cho con gái của mình.”
“Đáng ra anh nên cho em đi theo anh, em mới tin lời của anh.”
“Chấn Trì, không phải em không tin anh, nhưng mà anh hãy bình tĩnh lại một chút, đổi một góc độ khác mà suy nghĩ. Nếu như anh là thầy giáo, anh sẽ xử lý chuyện của Trừng Trừng như thế nào?”
Hạ Chấn Trì ngẩn ra, hậm hực hờn dỗi nói: “Ít nhất anh sẽ không làm ra hành động kiểu đuổi phía thành tích không tốt đi, là xem như xong việc.”
“Đúng là cách làm của nhân viên nhà trường có phần bất công, nhưng khi chưa rõ ràng mọi chuyện thì không nên khẳng định tốt xấu.”Phó Mạn nói quan điểm của bà một cách khách quan: “Anh phải khai sáng tư tưởng của mình một chút, yêu đương không có gì là sai cả, chỉ là bọn trẻ chọn sai thời điểm thôi.”
Nếu bọn họ thật lòng thích đối phương, vậy sau khi thi vào trường cao đẳng, bọn họ muốn tiếp tục ở bên nhau cũng không có gì không ổn.
Điều đáng sợ nhất là, đoạn cảm tình lại xuất hiện dưới áp lực của cuộc thi quan trọng nàythì sẽ dẫn tới kết quả không tốt.
Bọn họ chỉ mong có một tình yêu nồng nhiệt, nhưng trên thực tế, chỉ là đang phát tiết áp lực nặng nề của cuộc thi mà thôi.
Kiểu tình yêu giống như phao cứu sinh này, không thể cứu vớt được ai cả.
Sau này, khi nhớ lại, bọn họ cũng chỉ oán hận đối phương mà thôi.
Bỗng nhiên Hạ Chấn Trì nhớ tới đứa con trai trước cổng trườngkia, ông lắc đầu nói: “Anh không nghĩ rằng thằng nhóc kia thật lòng thích Trừng Trừng.”
Phó Mạn cười khổ:“Ba đứa trẻ, đừng nói với em là anh đang ghen đấy nhé.”
Hạ Chấn Trì rất khó giải thích điều mà ông đã thấy thấy hôm nay cho vợ mình hiểu, có lẽ người kia không phải Tô Hằng, ông cũng không thể xác định được.
“Nghe nói thành tích của thằng bé kia tốt lắm.” Ông không nói tiếp ý sau, sao người như vậy lại thích Hạ Trừng chứ?
Bản thân Hạ Chấn Trì cũng là đàn ông, ông lo lắng rằng những hành vi không tốt trước kia của con gái mình sẽ khiến cô bị kẻ khác đùa giỡn tình cảm.
Cô gái càng hư hỏng, thì càng không cần chịu trách nhiệm với cô.
Phó Mạn rất kinh ngạc khi thấy chồng mình lại có thể nói như vậy, bà hạ giọng xuống, nghiêm túc nói: “Tuy thành tích của Trừng Trừng không được tốt lắm, nhưng những mặt khác của con bé đều rất tốt. Em không thấy con bé có chỗ nào không bằng người khác, nên anh đừng có nghĩ lung tung như vậy nữa.”
Hạ Chấn Trì không nhịn được bật cười: “Lẽ ra hôm nay em nên đi họp, em mà ra tay thì tuyệt đối có thể giết bọn họ tới mức hoa rơi nước chảy luôn.”
Phó Mạn suy nghĩ:“Nếu sau này còn có tình huống tương tự thì để cho em đi đi.” Nếu như làm ầm lên thật, thì tính cách ôn hòa của Hạ Chấn Trì quả thật không thể làm gì.
Những ngày tiếp theo, Hạ Trừng cố hết sức tránh gặp mặt Tô Hằng, cô cố ý trốn tránh hắn.
Trường học nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chỉ cần sau giờ lên lớp cô tránh ở trong phòng học, thì cho dù Tô Hằng bản lĩnh đến đâu, cũng không dám khả trực tiếp tới lớp học của bọn họ để tìm cô.
Đương nhiên bọn họ cũng không có cơ hội nói tới chuyện chia tay với đối phương.
Tình hình giữa hai người như một bộ phim điện ảnh đầu voi đuôi chuột, đột nhiên dừng lại ở những cảnh quay rực rỡ nhất, khiến người ta khó có thể chấp nhận, đồng thời cũng không biết nên làm gì hơn.
Có khi họ và bạn bè của từng người không thể buông chạm mặt trong hành lang dài.
Hai bên luôn luôn an tĩnh lại trong chớp mắt, giống như xem kịch vui vậy, cùng đợi phản ứng của họ.
Nhưng Tô Hằng và Hạ Trừng không nhìn đối phương một cái nào, có vẻ như bọn họ vốn không quen biết gì nhau.
Những lời đồn đãi nhảm nhí về bọn họ, chỉ là do những người khác tự bịa đặt ra mà thôi.
Mỗi một lần gặp nhau, hoàn cảnh đó nhìn mặt ngoài thì như bình tĩnh không gợn sóng, chỉ có trong lòng Hạ Trừng mới hiểu, ngọn sóng kia lên xuống kịch liệt đến mức nào.
Dù cô giả vờ như không có việc gì trước mặt người khác thế nào thì cũng không thể lừa gạt bản thân mình.
Cô lựa chọn rời xa Tô Hằng, không phải do cô yếu đuối nên không chịu cố gắng cùng hắn.
Tất cả là vì những lời mà chủ nhiệm lớp Tô Hằng nói với cô lần ấy.
Danh hiệu Alien Queen của Thẩm Chi không phải nói không, cô ấy vừa nhìn thấy Hạ Trừng, thì đi thẳng vào vấn đề: “ Vốn dĩ phía trường học đã quyết định đuổi học em, nhưng tôi đã nỗ lực chống lại ý của đám đông, giữ em lại trường này.”
Xét cho cùng, Hạ Trừng vẫn còn là người chưa thành niên, vừa nghe thấy chuyện như thế, trong đầu có một khoảnh khắc trống rỗng ngắn ngủi.
Đợi đến lúc cô hơi phục hồi tinh thần lại, mới lúng ta lúng túng nói: “Cô Thẩm, em cám ơn cô.”
“Em không cầncảm ơn tôi. Tôi chỉ là cảm thấy trong xử trí công việc thì quan trọng nhất là công bằng, nên đi thì đi, nên ở thì ở. Chuyện như vậy hai người đều có lỗi, không thể đổ thừa một người trong đó được.”
Hạ Trừng đã biết về danh tiếng của Alien Queen đã lâu, nhưng thật sự không ngờ, hóa ra cô ấy lại thiết diện vô tư như vậy, không hề thiên vị cho học sinh có thành tích tốt nhất lớp cô ấy.
Một lúc lâu sau, Hạ Trừng nhẹ giọng nói: “Em biết chúng em làm như vậy là không đúng, sau này em sẽ không có quan hệ gì với Tô Hằng nữa đâu.”
Hiển nhiên Thẩm Chi không tin lời hứa của cô: “Thật ra tôi tìm em ra đây, là muốn nói cho em biết một chuyện có liên quan đến Tô Hằng.”
Hạ Trừng ngẩng đầu, nhìn Thẩm Chi, không lên tiếng.
“Mẹ của cậu ấy đã tới trường học, bà chính mồm nói cho tôi biết, lúc Tô Hằng học Sơ Tam cũng từng xuất hiện tình huống giống như bây giờ.”
Hạ Trừng chết lặng đứng ở chỗ kia, đầu óc của cô không thể tiêu hóa nổi tin tức như vậy.
Thẩm Chi lại nói tiếp: “ Cậu ta thi trung học rất tốt, nhưng mà cô bé kia thì lại thi không tốt cho em, chờ đến trung học, bọn họ bởi vì khoảng cách, nên cũng tự nhiên mà chia tay.”
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Hạ Trừng cũng tìm lại được giọng nói của mình: “ Cô Thẩm, cô nói như vậy với em là có ý gì?”
Tự tôn của chưa từng bị đả kích như vậy. Thì ra cô cũng chỉ giống quả bóng mà những cậu nhóc chơi đùa sau giờ học hay máy chơi game lúc bọn họ trốn học đi chơi thôi. Chỉ là một món đồ chơi để Tô Hằng xả stress.
Vì không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này, cô thậm chí tự thôi miên mình, Queen nói những lời nàycũng chỉ muốn cô có lý do để rút lui thôi.
Những chuyện này không phải là thật, tất cả đều là giả, người nói dối có thể là cô Thẩm, cũng có thể là mẹ của Tô Hằng.
“Nếu tôi nói làm vậy chỉ vì muốn tốt cho em, em có tin cô không?”
Thẩm Chi đã làm trưởng ban bao nhiêu năm, cô ấy đã từng thấy vô số những cô bé không chịu từ bỏ ý định giống như Hạ Trừng hôm nay.
Các cô vừa khờ dại vừa ngây thơ, nghĩ rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Nhưng cuối cùng người nhận lại tổn thương đầy người, cũng chỉ có các cô thôi.
Trong chuyện này, con trai thường lý trí và cũng tự hiểu mình hơn con gái nhiều.
Không phải vì họ thông minh, mà là các cô còn chưa trưởng thành đến giai đoạn như vậy.
Có vài người đàn ông cuối cùng có tiền có quyền làm hậu thuẫn, bởi vì có quyền lực như “thuốc tăng lực” nên họ mới biết được điều mình thật sự cần là gì, cũng càng có can đảm theo đuổi điều đó.
Trước đó, những cô gái từng xuất hiện trong đời bọn họ, chỉ để tô điểm thêm mà thôi, các cô có thể khiến thời thanh xuân ngây thơ của họ không đến mức không có chút màu sắc nào.
Các cô là đồ chơi nhỏ duy nhất của bọn họ có thể khiến người ngoài hâm mộ lúc họ vẫn chỉ hai bàn tay trắng, còn chưa thành công.
Vậy nên nói, một cô gái thông minh sẽ tự biết giữ mình. Vì không đến lúc thì ai biết được bên cạnh mình là đàn ông hay là súc vật chứ!
Thẩm Chi không nhịn được nói: “Nếu cậu ta thích em, thì cậu ta sẽ chờ em.”
“Có lẽ em không đợi nổi.” Hạ Trừng cũng rất tự hiểu lấy mình.
“Điều đó có nghĩa là cậu ta chỉ là muốn chơi đùa mà thôi, em nên cảm thấy may mắn, vì mình không lãng phí thời gian trên người cậu ta.”
Hạ Trừng tự giễu:“Đúng, rất khả năng khi cậu ấy lên đại học, mẹ của cậu ấy sẽ đi thăm chủ nhiệm lớp của cậu ấy, tán gẫu chuyện khi câu ấy còn ở lớp học lại, đã từng chơi đùa với tình cảm của một cô bé như thế nào.”
Thẩm Chi nói: “Em còn đùa được thế này thì xem ra em cũng chưa lún quá sâu, tốt lắm.”
Hạ Trừng thì thào nói: “Vâng, đây là chuyện vui nhất.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT