Thời điểm bọn họ đến bên ngoài bến tàu thôn xóm, đã là gần giữa trưa.
Cái thôn này nếu muốn đi vào, ngoại trừ đi bộ uốn lượn quanh co đường núi bên ngoài, chỉ có thể dựa vào thuyền để đi.
Tô Hằng dừng xe xong, bên cạnh chỗ neo thuyền đã sớm có mấy người đứng chờ ở đó, ngoại trừ trợ lý của anh là tiểu Hà, tiểu Trương chờ nhân viên công ty ở bên ngoài, còn có hai gương mặt lạ chưa từng thấy qua.
"Tô tiên sinh, hoan nghênh anh dành thời gian tới thăm, chúng tôi thay mặt cán bộ địa phương đặc biệt ra nghênh tiếp đón đãi mọi người, tôi là trưởng thôn Lý Quang Khải, vị này là bí thư thôn Hà Thuận."
"Hân hạnh, thật bất tiện để cho mọi người đặc biệt đi một chuyến đến đây." Tô Hằng không vì mình là ông chủ mà ra sức kiêu ngạo.
Cho tới bây giờ những người thành công có thể thành công được là do họ không có gì nhiều hơn ngoài việc biết nhiều hơn về những điều mà người khác cần, cũng những lúc cần thiết, họ sẽ không không keo kiệt mà thể hiện bộ dáng hiền lành thân thiết.
Tô Hằng giới thiệu Hạ Trừng với bọn họ: "Vị này là bác sĩ Hạ, hôm nay cô ấy tới đây là để khám bệnh cho đám trẻ nhỏ trong thôn."
Trưởng thôn và Bí thư nhìn cô gật đầu, cười cười: "Hạ bác sĩ, cám ơn cô nguyện ý tới đây khám bệnh cho bọn nhỏ."
Hạ Trừng nói: "Không cần khách khí, có thể cống hiến hết sức mình, là vinh hạnh của ta."
Bọn họ ngồi trên thuyền di chuyển trên mặt nước, xuyên qua một cái đầm màu xanh biếc nước hồ, thuyền đi qua chỗ nào, thì ở phía sau vạch ra một gợn nước thật dài.
Bốn phía ngoại trừ thanh âm động cơ, thì còn có tiếng chim gọi côn trùng kêu vang và tiếng nước, trời nước một màu, phảng phất thấy được « đào hoa nguyên ký » nói như vậy, không biết thuyền sẽ lái đi hướng nào.
Hơn mười phút sau, thuyền lại gần bờ.
Bọn họ dọc theo vách núi ở giữa đường nhỏ, nửa đi nửa bò, thật vất vả mới vừa tới vị trí thôn xóm.
Người trong thôn hiếu khách, trước khi bắt đầu khám bệnh, tất cả đều tranh nhau mời bọn họ về nhà mình để ăn cơm trưa.
Bí thư thôn rất sảng khoái, ông ta để cho mọi người chuyển bàn ghế ra, các nhà mang thức ăn trong nhà ra, toàn bộ mọi người vây tại một chỗ để ăn cơm.
Đầu tiên là một đám trẻ nhỏ tò mò đứng ở bên cạnh nhìn, về sau Hạ Trừng hướng bọn chúng ngoắc ngoắc tay, bọn chúng có chút nhăn nhó tới nói chuyện với cô.
Vừa mới bắt đầu đám trẻ nhỏ còn mang một ít thẹn thùng, nhưng Hạ Trừng quá am hiểu cách giao tiếp cùng với trẻ nhỏ, chẳng được bao lâu, Tô Hằng đã bị chen đến đứng ở một bên, bọn nhỏ quấn lấy cô, hỏi cô từ đâu tới đây, đến ở trong thôn thời gian bao nhiêu lâu.
Trưởng thôn nhìn không được, lớn tiếng nói: "Người lớn đang nói chuyện đứng đắn, đám bọn trẻ con này sẽ chỉ ở bên cạnh làm loạn, cơm ăn xong, nhanh chóng đi tới chỗ khác mà chơi."
Chẳng qua mắng thì mắng như vậy, bọn nhỏ cũng không ai để ý tới trưởng thôn, về sau bọn chúng dứt khoát đem cả người Hạ Trừng lôi đi, cũng mặc kệ cô rốt cuộc đã ăn cơm nước xong xuôi chưa.
Bọn nhỏ đưa cô đi đến bên hồ, đám trẻ nhỏ cũng mặc kệ thời tiết có chút lạnh, từng đứa một giống như giống con ếch xanh nhảy xuống nước, còn nhiệt tình mời mọc cô cùng nhau cùng nhau chơi đùa.
Hạ Trừng không có dũng khí lớn như vậy, cô chỉ dám cuốn ống quần lên, cẩn thận từng li từng tí bước chậm vào trong hồ, dưới chân là tảng đá trơn ướt.
Sau đó, bọn chúng đột nhiên nghịch ngợm hắt nước vào người cô, cô cũng không cam chịu yếu thế, hất trả lại nhưng không có đứng vững, cô liền trượt ngã đặt mông ngồi xuống vào bên trong hồ nước.
Lúc Tô Hằng đến bờ sông tìm người, nhìn thấy một màn này.
Hạ Trừng giống con chuột ướt lượt, toàn thân ướt đẫm ngồi trong hồ cười to.
Tô Hằng ngẩn ra một hồi, anh rất ít khi trông thấy dáng vẻ cô thoải mái cười to, cô không phải là một người rất dễ dàng được thoải mái bản thân.
Chằng qua, anh và cô ở chung càng lâu, càng có thể cảm giác được cô luôn luôn kiềm chế bản tính của mình mọi thời điểm.
Nguyên nhân vì sao, anh cũng không rõ ràng.
Nếu nói là do bản tính của bác sĩ là như vậy thì không đúng lắm, khi anh biết cô từ thời điểm học lại lớp, cô đã rất câu nệ thận trọng rồi.
Anh không cho rằng một gia đình hoà thuận và vui vẻ sẽ nuôi dạy ra những đứa trẻ có tính cách bảo thủ như vậy.
Ngoài ra thỉnh thoảng Hạ Trừng còn ngẫu nhiên để lộ ra chút đau thương, thậm chí còn sâu sắc khiến anh phải kinh ngạc.
Nhưng anh không dám hỏi cô, chỉ có thể để cô khổ sở một lúc, sau đó di dời sự chú ý của cô đi nơi khác.
Tô Hằng gọi người đưa mấy cái khăn mặt tới cho anh, sau đó đi đến bờ sông hô to: "Hạ Trừng cậu vui chơi quá rồi, mau lên đây lau khô thân thể."
Hạ Trừng còn đang khanh khách cười, nhưng coi như cô vẫn nghe lời đi đến bên Tô Hằng, cô nhận lấy khăn lau rồi lau mặt mình.
Tô Hằng tự động cầm lấy khăn mặt giúp cô lau khô tóc.
Cô có chút không được tự nhiên, thần kinh trong nháy mắt căng cứng, động tác này thực sự quá thân mật.
Chẳng qua anh đang giúp cô lau xong tóc, về sau liền dừng tay.
Hạ Trừng trầm tĩnh lại, lúc này mới cảm giác được lạnh.
Cô hắt xì hơi một cái.
Tô Hằng cởi áo khoác, bao trùm cô: "Cậu còn muốn chơi nữa ư, lại chơi quá đà, không muốn có bác sĩ chữa bệnh từ thiện thì thôi, ngược lại còn khiến mình bị cảm mạo trước."
Hạ Trừng ngượng ngùng nói: "Ấy Ấy, mình biết sai rồi, cậu đừng có mắng mình nữa."
Tô Hằng nhìn chằm chằm mặt của cô, cong cong khóe miệng lên, sau đó nhanh chóng lúc cô không phòng bị gì cả mà nhéo nhéo cái mũi của cô: "Cậu cũng biết mình sai đúng không?"
Hạ Trừng đứng ngốc ở đó, trong lúc nhất thời, cô không biết nên làm phản ứng gì mới đúng.
Tô Hằng lại đưa tay tới đỡ lấy cô.
Anh hạ giọng, giả bộ rất nghiêm khắc nói: "Không cho phép cậu chơi nữa, nhanh lên trở về thay quần áo ướt đi."
Hạ Trừng liếc anh một cái, coi như không có việc gì tránh khỏi anh, sau đó chạy một mạch không nghoảng lại về trong thôn.
Sau đó cô bỏ ra thời gian cả một buổi chiều, khám bệnh cho mỗi đứa trẻ trong thôn.
Ngoài làm kiểm tra mấy thứ cơ bản nhất là chiều cao cân nặng, cô cũng khám đơn giản luôn cho đám nhỏ về thị giác và răng miệng.
Đám trẻ con trên núi vận động tốt, phơi ánh nắng cũng đầy đủ, xương cốt bọn chúng phát triển tốt hơn so với đám trẻ con ở thành phố, nhưng thịt trong cơ thể không nhiều, hình thể hơi gầy, một số đứa nhỏ còn bị có hiện tượng thiếu máu.
Vấn đề này ngược lại có thể giải quyết tốt, trước đó cô đã liền chuẩn bị tốt các chất sắt dinh dưỡng cần thiết.
Thời điểm bọn nhỏ ăn đều vô cùng vui vẻ, chúng cho là mình chỉ đang ăn thỏi Sô cô la mà thôi.
Nhưng ăn nhiều loại thuốc này cũng không so sánh được bằng chất dinh dưỡng thu lấy từ trong đồ ăn.
Hạ Trừng suy nghĩ, có cần thiết phải tổ chức một lớp giáo dục sức khỏe cho trẻn em ngày mai hay không, cho chúng biết rằng những thức ăn nào là tốt nhất cho máu.
Trải qua kiểm tra, phần lớn bọn nhỏ không có vấn đề gì quá lớn, chỉ có một bé gái nhỏ bị khuyết tật về thể chất, bởi vì ngồi trong một thời gian dài, bờ mông kia có chút lớn hơn và dài hơn, rất khó để chữa trị hoại tử.
Nếu như cha mẹ của cô bé sống ở trong thành phố, hoàn cảnh kinh tế cho dù tốt một chút, để cô bé có thể ngồi ở chiếc xe lăn cao cấp hơn, đồng thời để cô bé tiếp nhận phục hồi chức năng thường xuyên, thì tình hình có lẽ sẽ không tồi tệ như thế này, đứa bé đó có lẽ còn có thể dựa vào tay chân giả để một lần nữa đứng lên.
Hạ Trừng vì đứa bé gái nơi này mà bỏ ra rất nhiều thời gian.
Tô Hằng gật đầu ra hiệu, để trợ lý tiểu Hà bên mình, ghi lại tên tuổi cô bé.
Về sau khám bệnh miễn phí kết thúc, đám trẻ nhỏ ba chân bốn cẳng cùng nhau đỡ lấy đứa bé gái bị hoại tử từ trong nhà cô bé đi ra ngoài.
Bọn chúng là một đám bạn sẽ giúp đỡ lẫn nhau, Hạ Trừng hai tay vòng ngực, nhìn xem bóng lưng rời đi của bọn chúng.
Cô nhớ tới lúc sinh làm xoa bóp lúc khó sinh, bác sĩ sử dụng phuốc-sét đỡ đẻ, xoa bóp tay thần kinh bởi vậy mà bị tổn thương.
Một thời gian dài cô đưa con đến bệnh viện để phục hồi chức năng. Ở nhà, cô cũng tiếp tục giúp đỡ xoa bóp tay.
Về sau xoa bóp nhiều lên, phần chức năng của tay không bị ảnh hưởng nữa, nếu như không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra tay của cô một bên dài một bên khác hơi ngắn.
Ông chủ luôn luôn yêu thương em gái mình cũng là vì em gái từ nhỏ đã không giống với những đứa trẻ khác, anh rất sớm đã phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc em gái mình.
Nhưng không phải mỗi đứa trẻ đều có may mắn có thể được xoa bóp giống như cô, nếu như có thể, cô hi vọng cố gắng hết sức mình để trợ giúp những đứa trẻ đáng thương kia.
Sau bữa tối, sau khi nghe dân làng hát những bài hát dân gian, rồi họ lại trở về nhà mình để tắm và ngủ.
Hạ Trừng đoán cô đại khái là ban đêm bị các thôn dân hiếu khách kính quá nhiều chén rượu gạo tự làm, cho nên toàn thân phát nhiệt, đầu hỗn độn một mảnh, cực không thoải mái
Cô nằm ở trên giường, che kín chăn mền, khẽ động cũng không muốn động.
Tô Hằng nhịn thật lâu, rốt cục lên tiếng nói: "Mặt của cậu nhìn rất đỏ, không thế nào bình thường
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT