Edit: Khánh Ly

Hôm nay, thời tiết trong trẻo lạ thường, xe chạy suốt, phía trước không tắc đường, phía sau không chạy quá tốc độ, chưa thấy nửa cái đèn đỏ nào, có thể nói là không có trở ngại. Sư Tam gia dần dần buông thả bối rối trong lòng, hết lần này tới lần khác vuốt ve bộ lông mềm mại của "cậu con trai".

Tiểu Ban Ban cọ đầu cọ đuôi vào tay anh, rất vui vẻ. Có lẽ do tâm tư nhạy cảm, nó cũng cảm thấy trong gia đình bớt đi một đối thủ muốn tranh sủng.

Cát Nhạc Trì ngồi ở ghế trước lái xe, Sư Tam gia không mệt mỏi khi dặn đi dặn lại đứa cháu bên cạnh: "Đến nơi đó, cháu nhất định phải đi theo cha cháu. Tuy người kia vô sỉ nhưng dù sao cũng không hại cháu." Cháu còn nhỏ, nên nghe theo kinh nghiệm sống của ông ta. Dù ông ta đạo đức giả, lại đầy mùi tiền nhưng được lòng mẹ cháu thì tức là cũng có chỗ lợi hại. Cháu đến đó, sống chung với người ngoại quốc kia, hãy ăn ở cho tốt. Nhưng dù có hợp nhau đến đâu, cháu cũng phải đề phòng người ta! Không được hại người và cũng không thể không đề phòng. Năm đó, người ngoại quốc xâm lược chúng ta, ngày nay chúng vẫn giữ lại chiến lợi phẩm cướp được từ chúng ta năm đó. Mối thâm thù này, cháu phải ghi nhớ trong lòng... "

Lâm Tiểu Ngư tỏ vẻ buồn rầu, ỉu xìu bịt tai hét lên: "Cậu à, mấy chuyện này cháu biết hết rồi! Cậu cứ lằn nhằn mãi! Cháu phải đi đây, không biết khi nào thì mới kết thúc học kỳ. Cậu với cháu nói cái gì thân thiết hơn đi!"

"Ta nói như vậy mà còn không thân thiết sao?!" Sư Tam gia vuốt râu trừng mắt.

Lâm Tiểu Ngư xua tay. Cậu chống khuỷu tay, nhìn cảnh tượng đang nhanh chóng lùi lại ngoài cửa xe, có vẻ không tập trung. Cậu sắp rời đi, Sư Tam gia buồn bực trong lòng nên cũng không nói nữa. Đằng trước, Cát Nhạc Trì liếc nhìn hai người trong gương. Ánh mắt hắn dừng lại trên mặt Lâm Tiểu Ngư thêm hai giây, đáy mắt hiện lên một sự cảnh giác. 

Hôm qua hắn phát hiện trong ngăn kéo bị mất một tài liệu quan trọng. Vấn đề này quan trọng đến mức hắn không nói cho ai. Hắn nghi ngờ là do Lâm Tiểu Ngư làm, bởi vì cha nuôi không thể nào tự mình làm như vậy, những người khác cũng không vào được phòng sách. Nhưng Lâm Tiểu Ngư lấy chìa khóa ở đâu?

Những nghi ngờ của hắn không có căn cứ, chẳng qua chỉ là suy đoán. Dù sao người ngoài nghề như Lâm Tiểu Ngư cũng không hiểu tài liệu, thả cậu ta ra nước ngoài, trộm tài liệu đem theo làm gì? Có khi nào là thông đồng với người ngoài không?

Dù thế nào đi nữa, bây giờ hắn cũng định tiễn đưa ông Phật này đi, tạm thời hắn không muốn làm một con thiêu thân. Hắn sẽ không giao Lâm Tiểu Ngư cho Lâm Kỳ Dữ, dù là một khoảnh khắc hắn cũng không buông lơi.

Cát Nhạc Trì vừa lái xe vừa để ý tình hình xung quanh. Hắn sai cấp dưới dọn đường trước mặt, có tình huống gì thì báo ngay. Trước mắt, mọi thứ vẫn bình thường.

Chỉ còn 700 km là đến sân bay. Đúng lúc này, Lâm Tiểu Ngư đột nhiên kêu đau. Cậu ôm bụng co quắp, trên trán lấm tấm mồ hôi, cắn môi đau đớn nói: "Cậu ơi, cháu đau bụng quá, muốn đi vệ sinh!"

Gần đây chỉ có một trạm xăng có nhà vệ sinh, Sư Tam gia để Cát Nhạc Trì đậu xe ở đó.

Cát Nhạc Trì thản nhiên liếc nhìn Lâm Tiểu Ngư. Lâm Tiểu Ngư thực sự rất đau, nhưng hắn vẫn không yên lòng, hắn lo lắng đây là chiêu trò của Lâm Tiểu Ngư. Hắn nói với Sư Tam gia: "Tam gia, phòng vệ sinh ở đây không được sạch sẽ cho lắm, chúng ta đến cây xăng tiếp theo đi."

Sư Tam gia còn chưa đồng ý, Lâm Tiểu Ngư lập tức lớn tiếng kêu lên: "Không được! Không được! Nhất định phải ở chỗ này! Cháu muốn xuống xe! Cậu ơi! Cháu đau quá đi mất!" Cậu đem ánh mắt cầu cứu, đầu quay về phía Sư Tam gia đang dìu mình.

Sư Tam gia có chút khó xử. "Chỉ một lần thôi, ráng dùng cũng được!"

Cát Nhạc Trì kiên quyết nói: "Tam gia, nơi này an ninh không tốt, thường xuyên có tin trẻ con bị biến thái tấn công. Cậu nhà đáng yêu như vậy, nên chú ý an toàn thì hơn."

"Cát Nhạc Trì, anh nói bậy! Cuối cùng anh có ý gì mà cứ dằn vặt tôi mãi!" Lâm Tiểu Ngư tức giận hét lên.

Cậu ta vẫn còn muốn gây ồn ào, nhưng chỉ một ánh mắt lướt nhẹ của Cát Nhạc Trì đã khiến cậu sợ hãi ngậm miệng lại.

Cuối cùng, Sư Tam gia cũng thấy an toàn là trên hết. Vì vậy trước ánh mắt tức giận và khó chịu của Lâm Tiểu Ngư, Cát Nhạc Trì đã đẩy cần gạt và đi tiếp.

Khi xe của họ rời khỏi trạm xăng, trong chốc lát, phía sau họ xuất hiện một chiếc ô tô màu đen từ cây xăng chạy ra, âm thầm đuổi theo họ, đi về phía trước.

Cả ba nhanh chóng đến trạm xăng thứ hai. Lòng Cát Nhạc Trì vẫn không yên, nhưng hắn chẳng thể nói gì vào lúc này.

Lâm Tiểu Ngư tức giận bước vào phòng vệ sinh bên cạnh. Cậu ta đi vào một mình, Cát Nhạc Trì đợi ở bên ngoài với Sư Tam gia. Cậu vừa đóng cửa phòng liền lo lắng lấy điện thoại ra. Cậu gọi cho Đàm Phong, nói hết tình huống bất ngờ ở đây cho bên kia.

Để giấu những người tuần tra, trước khi lên đường, cậu ta cố tình uống một hộp sữa dê đông đá. Để lúc này mới có thể đau thật được như vậy. Để phối hợp với kế hoạch của Đàm Phong, cậu đã không tiếc mạng sống của mình!  

Đàm Phong chỉ trả lời một câu: ở toilet mười phút.

Kế hoạch của bọn họ là Đàm Phong thuê vài diễn viên cùng đóng giả làm xã hội đen đến bắt cóc cậu. Bằng cách này, cậu có thể rời đi mà không bị hoài nghi. Đến lúc, Đàm Phong sẽ làm anh hùng cứu hộ, chắc chắn Sư Tam gia sẽ coi trọng y!

Với sự tin tưởng mù quáng, Lâm Tiểu Ngư yên tâm cúp máy. Cậu quen biết Đàm Phong đã lâu, thường những gì y hứa hẹn, y đều làm được, cho dù khó khăn đến đâu. Đàm Phong của cậu là người giỏi nhất. Lâm Tiểu Ngư tin chắc chỉ cần thực hiện theo lệnh của y, cậu sẽ được cứu.

Sư Tam gia không biết trong hồ lô của đứa cháu nhỏ chứa thuốc gì. Đã bảy tám phút rồi, dù anh có giục thế nào, nó đều lấy lý do đau bụng và tiêu chảy không chịu đi ra, Sư Tam gia cũng chẳng thể làm gì.

Theo anh, dù có trì hoãn đến đâu thì kéo qua hôm nay cũng đâu thể kéo qua ngày mai? Thật là phí thời gian!

Bây giờ là mùa hè rồi, ngồi xe cũng chán, nên Sư Tam gia ôm Tiểu Ban Ban đứng dưới bóng cây đợi. Trong khi Sư Tam gia đang lo lắng chờ đợi, Cát Nhạc Trì dựa vào cửa và cảnh giác quan sát những xe lui tới đổ xăng. Hắn để cấp dưới dò đường trước, nhưng hắn không mang theo nhiều vệ sĩ bên người. Chắc là không ngờ Lâm Tiểu Ngư lại bị đau bụng nửa chừng. Hơn nữa lại là đau thật!

Phía sau trạm xăng là bức tường hướng ra gò đất, hai bên trái phải chỉ có nhà vệ sinh và siêu thị mini. Nếu muốn phục kích thì dễ nhất là giả làm nhân viên trong trạm rồi tiếp cận với lý do cung cấp dịch vụ. Nhưng chỉ cần bọn họ không đến gần cây xăng, nếu đối phương cứ chạy tới, họ có thể phản ứng ngay lập tức. Ngoài ra, cũng phải chú ý đến những chiếc xe đang đến gần với lý do đang đổ xăng. Đặc biệt là những chiếc xe vừa rồi hắn để ý qua gương chiếu hậu, đang bám theo sau xe.

Khi Cát Nhạc Trì đang nhìn xung quanh, một chiếc ô tô màu đen từ từ lái vào trạm xăng.

Cát Nhạc Trì khẽ nheo mắt, nhìn thấy bốn người đàn ông mạnh mẽ mặc vest đen lần lượt từ trên xe bước xuống, nhìn tư thế bước đi của anh ta, đập vào mắt anh ta hẳn là người nhà họ Luyện. Bốn người họ thường xuyên nhìn xung quanh, vẻ mặt vội vã và bí mật. Hai người đến thương lượng với nhân viên, hai người còn lại vào cây xăng. Một lúc sau, bốn người theo ông chủ cây xăng ra ngoài. Họ vẫy tay với vài nhân viên, gọi lại nói điều gì đó. Đám đông xung quanh đáng lý đang sôi động, không ngờ giảm xuống còn thưa thớt.

Cát Nhạc Trì chăm chú xem hết toàn bộ, đột nhiên tim hắn nhảy lên!

Hắn thấy có gì đó không ổn!

Hắn dừng lại, mắt nhanh chóng chuyển từ bóng cây sang phòng tắm.

Đưa Tam gia đi ngay bây giờ? Không được, Lâm Tiểu Ngư còn bên trong, chắc chắn Tam gia không chịu rời đi một mình! Lúc đó chính là một lưới bắt gọn! 

Chiếc xe đó có sức chứa của một chiếc xe cỡ lớn, với kích thước của một người đàn ông to lớn đó, không tính bốn người đi ra, thì nhiều nhất có thể chứa được hai người bên trong. Không biết là có súng không!

Trong mọi trường hợp, phải bảo vệ Tam gia!

Cát Nhạc Trì nhanh chóng đưa ra quyết định. Để đề phòng đánh rắn động cỏ, hắn cố tình thản nhiên đi đến chỗ cha nuôi. Khi đến gần, hắn nắm lấy tay cha nuôi, khẽ nói: "Tam gia, đừng nhìn qua đó! Có chuyện!"

Sư Tam gia sửng sốt trong giây lát, anh nhìn ra tình cảnh nguy hiểm từ gương mặt của con nuôi. Anh biết con nuôi của anh không nói đùa.

Anh nắm lấy cổ tay con trai nuôi, thở gấp: "Là những người lần trước ư?!"

Gần đây, anh đang xử lý chuyện của Từ Bác Nhã, và anh thực sự đã quên mất nó! Chết tiệt!

Sư Tam gia nghĩ nhanh vài biện pháp đối phó, nhưng dù có vắt óc suy nghĩ như thế nào đi nữa, vẫn luôn có một đứa cháu chen vào! Anh không thể bỏ lại gia đình mình!

Cát Nhạc Trì vừa phủi vạt áo để che giấu, vừa nghiêm túc nói: "Tam gia, kế sách bây giờ là anh lái xe để thu hút sự chú ý của họ, và em sẽ cứu cậu nhà."

Sư Tam gia ngạc nhiên: "Cái này... Nếu bọn họ không đuổi theo ta, ngược lại đi ngăn cản các con thì sao?"

Cát Nhạc Trì dịu dàng nhìn hắn: "Nhìn thế nào đi nữa, giá trị của anh còn lớn hơn bọn em, muốn bắt cóc thì hẳn phải bắt anh, bắt bọn em thì có ích gì?" Đồng thời, nói thầm trong lòng, bọn họ chặn em lại cũng tốt, chỉ cần anh không chặn em. Ít nhất nếu anh lái xe, so với việc chúng ta đến bằng tay không cũng an toàn hơn. Huống chi phía trước còn có vệ sĩ của nhà họ Sư.

Chỉ cần cha nuôi bình an vô sự, hắn không có lo lắng.

Sư Tam gia cũng nghĩ rằng những tên xã hội đen này đến là để đối phó mình, giờ anh để những người đó đi, ngược lại có thể giữ an toàn cho con cháu mình.

Sau khi nói vài lời, cả hai đều biết rằng họ không thể do dự nữa. Sư Tam gia bước vào xe, nổ máy.

Tiểu Hổ Ban như đã lây nhiễm cảm xúc của chủ nhân, nó sải bước nhanh chóng lao đến ghế phụ, nằm rạp xuống đất với cái đuôi già vòng vèo khắp nơi. Cát Nhạc Trì quay vào trong và kéo cửa xe. Để thu hút sự chú ý của đối phương, anh cố tình đóng sầm cửa xe một cái thật mạnh. Tiểu Hổ Ban miệng hùm gan sứa,  sợ tới mức nhanh chóng nhảy lùi vào trong vòng tay của Sư Tam gia, không dám chiếm chỗ của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play