Dịch: Qing Qing

"Trường đua ngựa Bản Pha" là do năm đó Lục lão gia nhân lúc nước R thua trận, đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mua được từ tay một người nước R đang nhếch nhác bỏ chạy về nước. Trải qua quá trình kinh doanh suốt bao nhiêu năm nay, nơi đây sớm trở thành một chỗ thích hợp để phô bày sự hoang phí của thành phố S, ngẫu nhiên cũng sẽ hợp tác với nước Z nhận làm một vài cuộc thi đấu thể thao. Lục gia có thể thuận lợi làm ăn ở thành phố S, tất nhiên cũng không thể nào thiếu được việc qua lại với các quan chức chính phủ.

Bình thường nơi này đều dành cho những người giàu có tới cá cược đua ngựa, khán đài Vĩnh Cửu ba tầng được xây dựng sừng sững trước mặt sân thi đấu, chiếc màn hình khổng lồ bao quanh khắp cả trường đua, mọi người có thể nhìn được rõ ràng mọi thứ cả ở bãi cỏ bên ngoài trường đua cùng với cuộc thi đấu bên trong. Trung tâm ở tầng cao nhất khán đài có một không gian ăn uống gọi là "Mãn Quán Thính", chỉ nhìn qua thôi đã có thể đoán ra nó được dùng để tiếp đón loại người nào.

Những lúc Lục Ninh Chu rảnh rỗi cũng thường hay đến đây đua ngựa, nhưng hôm nay nó được dùng để tiếp đón khách quý.

Lúc này, một con tuấn mã với chiếc yên màu bạc đang chạy như bay từ đằng xa tới, không lâu sau đó lại nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ thẫm đanh nhanh chóng chạy theo sau.

Đó chính là Lục Ninh Chu và Lâm Hàm Ý đang so tài cưỡi ngựa.

Khi hai người gần tới điểm cuối cùng của khán đài thì lập tức giữ dây ngựa lại, cuộc đua cũng dừng ở đây. Lúc này mặt trời đang lên cao, tuy rằng là mùa đông nhưng ánh nắng vẫn rất chói mắt, chiếu thẳng vào chiếc yên ngựa màu trắng của Lục Ninh Chu, làm nổi bật lên vẻ đẹp phảng phất như thiên thần của anh.

Lâm Hàm Ý đang cưỡi trên lưng con ngựa màu mận chín cũng bị hình ảnh này không chế tầm nhìn, cô ta khẽ lắc đầu nở nụ cười rồi cảm khái: "Ngài Lục thật đúng là mê người, nếu như không phải dã tâm của tôi quá cao, không biết tự lượng sức mình thích đi chứng minh mấy cái gì gì kia, thì nói không chừng thực sự đã có thể kết đôi với anh rồi. Ừm... dù sao cũng là tôi đây được lợi."

Lục Ninh Chu nghe vậy liền nhìn cô ta, trong ánh mắt không hề che dấu sự tán thưởng của mình với người đối diện: "Lâm tiểu thư tự coi nhẹ mình rồi, tôi đã đồng ý hợp tác với cô có nghĩa là tôi cho rằng cô nhất định chứng minh được giá trị của bản thân."

Lâm Hàm Ý nghiêm mặt nói: "Cảm ơn lời này của anh. Tôi không nói nhiều nữa, lần này anh giúp tôi, chờ đến khi tôi hoàn toàn nắm quyền được Lâm gia thì chủ tịch Lục đây sẽ là người đầu tiên mà tôi báo đáp."

"Hừ." Lục Ninh Chu cười nhạt: "Anh trai cô chống đỡ không nổi Lâm gia, lựa chọn đầu tư vào cô thì tôi đây mới thu được lợi. Gần đây tôi dùng thân phận chồng chưa cưới của cô để thu mua cổ phần Lâm thị, chờ đến lúc thời cơ thích hợp sẽ chuyển qua cho cô, cộng thêm 30% trong tay cô là đủ rồi."

Vẻ mặt của Lâm Hàm Ý cuối cùng không nhịn được mà để lộ ra vẻ kích động. Là một người phụ nữ, sống trong một gia tộc quý tộc cũ như Lâm gia, nếu thật sự có thể tranh giành được chiếc ghế chủ tịch thì sẽ không còn ai dám đem Lâm Hàm Ý cô ta ra làm công cụ liên hôn để củng cố địa vị của gia tộc nữa. Nhớ lại khi ấy cô ta mạo hiểm tới tìm Lục Ninh Chu xin giúp đỡ, những khổ cực trong đó chỉ có mình cô ta biết được.

Thật may Lục Ninh Chu là một người có mắt nhìn xa trông rộng, nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị mà cô ta cho rằng là hoang đường, nhưng kỳ thực lại được lên kế hoạch từ rất lâu này để cùng hợp tác với cô ta. Cô ta cũng rất thức thời để cho Lục Ninh Chu kiếm được những khoản lợi ích lớn, chỉ đợi mọi việc hoàn thành thì anh có thể dứt ra cùng với những lợi ích đó, Lâm Hàm Ý tin rằng với năng lực của bản thân, Lâm gia có thể ngày càng phát triển hơn nữa.

Chờ đến khi con ngựa đi tới cổng ngoài đường đua thì cả hai mới xoay người xuống ngựa, nhận lấy chiếc khăn mặt và nước uống do thuộc hạ đưa tới, sau khi đến phòng thay đồ thay quần áo thì lập tức cùng nhau đi "Mãn Quán Thính", dự định sẽ tiếp tục bàn bạc về việc làm ăn sau khi mọi chuyện đã hoàn thành.

Dương Chá bước đến cổng lớn để đón tiếp hai người bọn họ, cô ta cười xin lỗi Lâm Hàm Ý, tỏ ra rằng mình có chuyện cần bàn bạc với Lục Ninh Chu trước.

Lâm Hàm Ý cười cười gật đầu rồi nói rằng bản thân sẽ vào bên trong trước để chờ ngài Lục.

Lục Ninh Chu và Dương Chá cùng đi tới một phòng nghỉ khác, anh ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo, tay trái để trên đầu gối, ngón tay phải nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, âm thanh lạnh lùng hỏi: "Bên phía Triệu Ngạn thế nào rồi?"

Dương Chá vẫn mang theo nụ cười xinh đẹp trả lời anh: "Anh ta mới gọi điện cho tôi bảo rằng mọi việc đều rất thuận lợi, Mục Thiên đã mắc câu rồi, đồ thì tôi cũng đã kêu người nhanh chóng đem đến, ở đây." Nói xong cô ta lập tức đưa cho anh một tập văn kiện.

Lục Ninh Chu từ từ mở niêm phong của văn kiện, lấy tư liệu xem qua một lượt rồi lại cất lại vào bên trong, đôi mắt không hề có chút cảm xúc nào "ừ" một tiếng, ngón tay lẳng lặng miết chặt phong bì, ánh mắt dừng lại ở một cây hồng mai bên ngoài cửa sổ, trầm lặng không nói, vẻ mặt như cũ khiến người ta không đoán ra được bất kỳ điều gì.

Dương Chá nhìn thấy bộ dạng này của anh, cuối cùng nhịn không được thở dài một hơi, cúi người dùng tay chạm vào gương mặt anh, âm thanh nhẹ nhàng ôn nhu hỏi: "Sau khi hai người chúng tôi đi rồi, chỉ còn lại có một mình anh, anh chịu được sao?"

Lúc này Lục Ninh Chu mới nhíu mày lại, hơi ngửa đầu tránh khỏi sự đụng chạm của cô ta, ngay sau đó anh liền bày ra vẻ mặt như đang không hiểu cô ta nói gì, không kiên nhẫn hỏi: "Chịu không được cái gì chứ? Sau khi tôi và Lâm Hàm Ý hợp tác, hơn một nửa việc làm ăn của Lâm gia ở châu Mỹ đều rơi vào tay tôi, có cô ta giúp thì sẽ không có vấn đề. Cô lo tốt cho mình là được, tôi tự có chừng mực."

"Không phải." Dương Chá lần nữa đứng thẳng người lên, nở một nụ cười thờ ơ, giống như đã đứng mệt rồi nên cô ta dựa vào một bên bàn: "Tôi chỉ là thấy anh quá bình tĩnh mà thôi, anh cũng không hỏi xem tại sao tôi lại để Triệu Ngạn tiếp cận cậu ta, anh không sợ tôi giết chết Mục Thiên sao?" Nói xong cô ta còn vui vẻ nháy mắt vài cái.

Lục Ninh Chu cảm thấy cuối cùng thì Dương Chá cũng bình thường lại, bộ dạng thật tâm thật ý lúc nãy cô ta diễn thật tệ.

"Tôi không lo, nếu giết chết cậu ta thì cô cũng không thể sống được, chuyện này cô hiểu rất rõ." Lục Ninh Chu cũng không để tâm quá nhiều tới lời cô ta: "Tôi chỉ quan tâm tới kết quả."

Lục Ninh Chu quả thực không quá để tâm đến việc này, đừng nói tới việc cô ta có chuyện cần nhờ vả anh nên không thể làm việc trái với yêu cầu của anh được, thì chỉ với hiểu biết của anh về cô ta thôi cũng đủ để anh tin dù thế nào đi nữa cô ta cũng sẽ không làm hại anh đâu.

Chuyện quan trọng đã nói xong, Lục Ninh Chu cũng không chậm chế mà quay về phòng chờ gặp Lâm Hàm Ý.

Tối hôm đó, sau khi tắm xong, Lục Ninh Chu mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen dài chấm đất ngồi trong thư phòng của biệt thự tư nhân, khuỷu tay gác lên tay vịn của chiếc ghế, mu bàn tay khẽ đỡ ót sau gáy, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào người con trai đến đây tìm anh đang đứng trước mặt.

Mục Thiên cảm thấy dường như đã rất lâu rất lâu rồi hắn không được nhìn kỹ người đàn ông trước mặt này.

Vừa mới tắm xong nên tóc của Lục Ninh Chu vẫn còn hơi ướt, mềm mại rủ xuống trán, làn da bị hơi nước làm cho phiếm hồng, đối lập với chiếc áo choàng đen tuyền càng nổi bật lên vẻ mê hoặc vô cùng. Bên dưới bàn làm việc không có vách ngăn, có thể nhìn thấy được hai bàn chân mềm mại dẫm lên tấm thảm. Cả người anh dường như trở nên dịu dàng hơn vài phần, không còn kiêu ngạo và lạnh lùng như thường ngày nữa.

Mục Thiên nhìn anh, cả trái tim cũng trở nên mềm nhũn đi, nhẹ nhàng nói: "Tại sao không mang dép, không lạnh sao?"

Nói xong liền thuần thục tìm được chiếc remote điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp. Sau đó hắn lấy dép, quỳ xuống dưới chân người trong lòng, hắn nâng bàn chân Lục Ninh Chu lên, cẩn thận nhẹ nhàng giúp anh đeo dép vào. Đôi tay bình thường cầm súng giờ lại dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng được.

Lục Ninh Chu cứ im lặng nhìn hắn như vậy, không nói một lời nào, thái độ dường như rất dung túng.

Trong lòng Mục Thiên lúc này nhất thời cảm thấy sung sướng vô cùng, chăm sóc anh đã trở thành bản năng vốn có của hắn. Suốt bao năm nay, hắn chưa từng rời xa anh trong khoảng thời gian dài như vậy.

Tuy rằng có chút lưu luyến bầu không khí hiện tại nhưng hắn vẫn cần phải nói chuyện chính trước.

Lục Ninh Chu thấy Mục Thiên lấy ra một cuộn băng ghi hình đặt vào máy chiếu trong thư phòng, đó chính là cuộn băng ghi lại chuyện xảy ra vào buổi tối nửa tháng trước ở nhà Mục Thiên.

Sau đó Mục Thiên liền kể hết tất cả mọi chuyện mà hắn biết cho Lục Ninh Chu nghe.

"Thiếu gia, những cái khác khoan hãy nhắc đến, đoạn băng ghi hình này thực sự quá kỳ lạ, tôi nghĩ mãi không hiểu tại sao người bị ghi lại với kẻ mà tôi gặp không phải cũng một người. Người này anh có thể dễ dàng tra ra được hắn ta và Dương Chá có quen biết nhau, hơn nữa nếu như kẻ mà tôi gặp không phải là chủ quản thì tôi cũng sẽ không nói chuyện thân mật như vậy. Tôi biết chuyện này rất kỳ quái, nhưng chuyện mà tôi nói tất cả đều là thật, anh nhất định phải tin tôi." Sau khi Mục Thiên nói xong, vẫn còn lo lắng nhấn mạnh về đoạn video với Lục Ninh Chu một lần nữa.

"Tôi biết rồi." Trong ánh mắt của Lục Ninh Chu có xoẹt qua một tia sáng kỳ lạ, nhìn về phía thân ảnh trên màn hình như có điều gì suy nghĩ, sau đó thu lại đoạn băng ghi hình kia, nhìn Mục Thiên nói: "Chuyện này tôi tự có tính toán, cậu không cần tiếp tục tra nữa."

Mục Thiên không ngờ rằng sẽ nhận được đáp án như vậy, hắn có chút không đồng tình muốn mở miệng phản bác.

Nhưng Lục Ninh Chu đã ngắt lời: "Tôi có chuyện khác muốn nói với cậu."

Chỉ thấy anh kéo ngăn bàn ra lấy một tập văn kiện đưa cho Mục Thiên.

Mục Thiên có chút ngơ ngác nhận lấy rồi mở ra, ngay sau đó gương mặt lập tức trở nên trắng bệch, toàn thân cứng ngắc, không dám tin khẽ mở miệng định nói nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy hắn lại mất đi năng lực ngôn ngữ của mình.

Trong tập văn kiện này chính là tư liệu báo cáo chuyện hắn và Triệu Ngạn đột nhiên gần đây có qua lại mật thiết với nhau, từ việc tranh chấp ở bến tàu đêm hôm đó tới cuộc nói chuyện bí mật sáng hôm nay, những tấm ảnh vô cùng rõ nét, các loại ghi chép quá trình... Tất cả đã được xử lý và đặc biệt đều chỉ ra việc Mục Thiên vượt quyền giao lưu cấu kết với Triệu Ngạn.

Mục Thiên mờ mịt ngẩng đầu nhìn Lục Ninh Chu, không hiểu rốt cuộc anh đang có ý gì.

Lục Ninh Chu rời ánh mắt đi chỗ khác, tránh né ánh nhìn của hắn, bình tĩnh nói: "Mục Thiên, nếu như quan hệ của cậu và Triệu Ngạn đã tốt như vậy, chi bằng đổi vị trí cho Dương Chá đi, cậu tới Đông Nam Á giúp tôi xử lý công việc?"

"Không được, thiếu gia, anh nghe tôi giải thích, tôi..."

"Lời giải thích của cậu không quan trọng, quan trọng là nếu văn kiện này bị truyền ra ngoài thì cậu chính là kẻ phản bội." Lục Ninh Chu khẽ gõ mặt bàn, âm thanh rõ ràng và tàn nhẫn: "Vậy nên, cậu vẫn đi thì hơn, tôi đây không phải đang bàn điều kiện với cậu đâu."

Mục Thiên nghĩ cuối cũng thì hắn cũng hiểu Dương Chá đang làm cái gì rồi...

Chuyện kinh doanh của tập đoàn Lục thị bên phía Đông Nam Á sắp bỏ đi, một khi bản thân bị phái sang Đông Nam Á, nhìn qua thì chỉ là thay đổi một quản lý mới, nhưng trên thực thế hắn có thể sẽ không thể quay về được nữa.

Hắn bị vứt bỏ.

Hơn nữa... Mục Thiên hoảng hốt nghĩ, nơi mà hắn và Triệu Ngạn gặp gỡ bí mật hôm nay là ở địa bàn của hắn, cánh tay Dương Chá không thể nào với tới đó, có thể chụp được những bức ảnh này khẳng định đó là ý của thiếu gia...

Là thiếu gia muốn vứt bỏ hắn.

Lục Ninh Chu nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của Mục Thiên, khẽ mấp máy môi, trong ánh mắt vẫn nổi lên những gợn sóng rồi lại chuyển đi chỗ khác không nhìn hắn nữa, anh nói câu cuối cùng: "Khoảng thời gian này cậu tự liên hệ với Dương Chá." Anh dừng lại một chút: "Cậu đi đi."

Lục Ninh Chu lại nhớ đến bức di thư của bố mình, anh đã hiểu nó có ý nghĩa gì.

Hôm nay Mục Thiên đưa cho anh nhược điểm của Dương Chá, Dương Chá lại giúp anh xử lý Mục Thiên, lên kế hoạch lâu như vậy, cuối cùng anh cũng đã đạt được mục đích.

Vốn dĩ Dương Chá đã muốn rời đi, hôm nay nhìn thấy đoạn ghi hình này cộng thêm những điều mà lúc trước anh điều tra được, có lẽ đúng như những gì mà bản thân anh dự đoán, thân phận của Dương Chá thật sự có điểm kỳ lạ.

Về phần Mục Thiên... Lục Ninh Chu cảm thấy mình an bài cho hắn như vậy đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Thực ra anh vẫn luôn biết Mục Thiên có một loại tình cảm không bình thường với anh, chỉ là anh không ngờ hắn lại to gan đến thế, cảnh tượng anh nhìn thấy trong suối nước nóng ngày hôm ấy thật gai mắt.

Nếu như nói trước đây cả Dương Chá và Mục Thiên vẫn còn có thể kiềm chế lẫn nhau thì hiện tại, tuy anh không giết cả hai bọn họ như dặn dò của bố mình, nhưng cũng sẽ không để bọn họ tiếp tục lưu lại bên cạnh nữa.

Tất cả đều cần phải kết thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play