Dịch: Kogi

Khi đi thì thong dong, lúc về lại vội vàng, Tiêu Thừa Uyên mặc kệ sự vụ còn dang dở, ngay chiều hôm đó đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dẫn An Minh Hối rời khỏi võ lâm minh.

Dù An Minh Hối muốn kể cho Tiêu Thừa Uyên nghe những chuyện liên quan đến Phần Nguyệt Giáo, nhưng nhìn dáng vẻ gấp gáp chỉ muốn đi về ngay tức khắc của hắn, anh lại không biết nên nói vào lúc nào, định bụng trên đường về sẽ nói với sư huynh.

Nhưng không ngờ chỉ vừa ra khỏi võ lâm minh, bọn họ đã bị chưởng môn các môn phái gọi lại.

"Tiêu Các chủ đang định đi đâu thế này, chuyện vây quét Ma giáo đã bàn bạc xong đâu."

Tiêu Thừa Uyên không hề thông báo cho những người này về kế hoạch của mình, hắn lười đôi co với bọn họ nên không thèm trả lời, cũng không định dừng lại, vẫn tiếp tục đẩy An Minh Hối đi về phía xe ngựa đang chờ sẵn.

"Khoan đã!" Thấy hắn ngang nhiên như vậy, Minh chủ võ lâm cũng phải sầm mặt xuống: "Nếu Tiêu Các chủ nhất quyết muốn đi thì bọn ta cũng không giữ lại làm gì, nhưng sư đệ của ngài thì không được đi đâu hết."

Quảng Huyên và Phạm Ngữ Lan cũng đang đứng đó, nghe thấy những lời này đều bất giác nhíu mày, trong lòng nảy sinh dự cảm không lành, nhưng vừa định bước lên nói đỡ đã bị trưởng bối nhà mình ngăn lại.

"Hửm?" Tiêu Thừa Uyên hừ một tiếng bằng giọng mũi, quay lại nhìn Minh chủ võ lâm, ánh mắt lạnh như băng: "Nếu các người muốn chết thì cũng đừng lôi sư đệ ra làm lá chắn."

Khí thế của hắn thực sự đáng sợ, ánh mắt như thể đang nhìn người chết khiến ai ai cũng phải rùng mình, nhưng dù sao chăng nữa đó cũng là người dẫn đầu các môn phái lớn, thế nên vẫn chưa đến nỗi bị dọa chết đứng người.

Chưởng môn phái Trường Hồng bước lên một bước đỡ lời cho Minh chủ võ lâm, lời nói mang ý tứ giảng hòa: "Tiêu Các chủ hiểu lầm rồi, người trong giang hồ đều biết Lưu Vân Các làm việc quang minh lỗi lạc, Tiêu Các chủ thì tài đức vẹn toàn, là tấm gương của người trong võ lâm minh, bọn ta hoàn toàn không có ý đối địch với Lưu Vân Các."

"Chỉ là ta lo Tiêu Các chủ bị kẻ gian làm cho mờ mắt, dễ dàng tin người quá, cứ tiếp tục thế này sẽ phải gánh chịu hậu quả thôi." Ông ta vừa nói vừa nheo đôi mắt sắc như chim ưng của mình: "Không dám giấu giếm, hôm trước có một người đàn bà đến đây báo cho Minh chủ một việc, bà ta tự xưng là vú nuôi từng hầu hạ tiểu công tử nhà họ An, năm xưa khi vụ án diệt môn xảy ra đúng lúc bà ta về quê thăm người thân nên may mắn tránh được một kiếp."

Nói đến đây, An Minh Hối biết ngay nội dung những người này chuẩn bị kể tiếp, tâm trạng anh lập tức trĩu xuống.

Trong kịch bản anh biết không hề có sự tồn tại của người đàn bà này, chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Bà ta nói tên tiểu công tử nhà họ An không phải là Minh Hối, trên trán có một vết bớt nhỏ bằng đồng xu, tuy không quá nổi bật, nhưng cũng khá là dễ thấy." Minh chủ nói tiếp: "Ta có nói sai điều gì không, Triệu phu nhân?"

Vừa dứt lời, vài đệ tử võ lâm minh liền đưa một người đàn bà trung niên ăn mặc giản dị từ trong nhà ra, người đàn bà đó rơi nước mắt, căm hận trừng mắt nhìn An Minh Hối đang ngồi trên xe lăn, nói: "Đúng như những gì đại nhân nói, ta nhìn tiểu công tử lớn lên từng ngày một, giờ công tử bị người ta hại chết, còn bị cướp đoạt thân phận, ta đây khó có thể nhắm mắt yên lòng được!"

"Mấy năm trước ta đã đến Lưu Vân Các báo chuyện này cho Tiêu Các chủ, nhưng Tiêu Các chủ đã quá tin tưởng tên ác ôn đó, dù ta đã lấy ra tín vật nhà họ An nhưng ngài ấy vẫn không tin ta, mấy năm nay ta cũng nhiều lần đến Lưu Vân Các khuyên bảo, nhưng Tiêu Các chủ vẫn khăng khăng cố chấp, thậm chí còn uy hiếp ta, cuối cùng ta đành phải xin Minh chủ đại nhân giúp đỡ."

"Đây đúng là sự thật, ta đã kiểm tra tín vật rồi, quả thực là thứ chỉ có người thân cận của nhà họ An mới được giữ." Minh chủ võ lâm gật đầu, cảnh giác quan sát thái độ của Tiêu Thừa Uyên, đồng thời chân thành khuyên bảo: "Mấy hôm nay hắn vẫn luôn ở trong võ lâm minh, không biết đã dò la được bí mật gì chưa, vì vậy chúng ta không thể thả người này đi một cách dễ dàng như vậy."

Những người có mặt tại đây đa số đều biết tình hình đại khái, nhưng riêng chuyện này thì ngoài Minh chủ ra không ai biết cả, vì vậy tất cả mọi người, bao gồm cả An Minh Hối đều kinh sợ nhìn về phía Tiêu Thừa Uyên im lặng nãy giờ.

Nhưng trừ kinh sợ ra, An Minh Hối còn có cảm giác hiểu ra tất cả.

Ngay cả nguyên chủ trong kịch bản mà anh biết, cho tới chết cũng không biết rốt cuộc tại sao Tiêu Thừa Uyên phát hiện ra thân phận của mình, hắn đoán là bị lộ tẩy trong lúc truyền tin ra ngoài, nhưng nếu trong kịch bản có sự tồn tại của người đàn bà này, vậy thì tất cả đã được giải thích.

Nói gì đi nữa cũng là do anh quá sơ sót, chủ quan cho rằng mình và Ma giáo đã cắt sạch quan hệ nên cứ yên tâm mặc kệ chuyện này.

Anh không sợ sau khi biết thân phận thực sự của anh, Tiêu Thừa Uyên sẽ xuống tay giết chết anh, anh chỉ không biết nên giải quyết cục diện rối rắm này như thế nào.

Trên thực tế, Tiêu Thừa Uyên không hề quan tâm đến những gì đám người này nói, hắn chỉ cần biết rằng chúng sẽ không dễ dàng thả hắn rời khỏi đây, đồng thời còn có địch ý với sư đệ, vậy là đủ rồi.

Khi mọi người đồng thời rơi vào trầm tư, Tiêu Thừa Uyên bỗng nhiên vận khinh công xông lên phía trước, chỉ nháy mắt đã cướp được kiếm của người đứng đối diện mình, hắn ước lượng thanh kiếm trong tay, cảm thấy có thể tạm thời sử dụng được, thế là liền đứng chắn trước mặt An Minh Hối, chỉ mũi kiếm về những người đó, hời hợt nói: "Kẻ bôi nhọ sư đệ, chết cũng không đáng tiếc."

Hắn đã làm đến mức này thì những người đó đều rằng hiểu rằng lời nói không thể nào thuyết phục Tiêu Thừa Uyên rồi.

Người cầm đầu gây khó dễ đứng ở chính giữa là Minh chủ võ lâm, ông ta rút kiếm ra tấn công Tiêu Thừa Uyên, tay sai của ông ta cũng bắt đầu hành động, trong đó còn có kẻ nhân lúc Tiêu Thừa Uyên dùng kiếm đỡ thế tiến công của người khác mà bắn mấy mũi ám khí về phía An Minh Hối.

Phi tiêu và kiếm va vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, An Minh Hối chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra đã trông thấy Lăng Thu đứng chắn trước mặt mình, mỗi tay cầm một thanh đoản kiếm, sau khi đỡ mấy mũi ám khí liền giận dữ mắng chửi đám người chính phái: "Các ngươi là một lũ trơ trẽn, tự xưng là chính nhân quân tử, nhưng lại hùa nhau ức hiếp một người không biết võ công!"

"Song kiếm Thu Thủy..." Minh chủ võ lâm nhìn thoáng qua thanh đoản kiếm trong tay Lăng Thu, hừ lạnh một tiếng: "Yêu nữ Phần Nguyệt Giáo! Tên này quả nhiên là gian tế Ma giáo phái đến!"

"Tiêu Các chủ, ngài hãy nhìn cho kĩ, yêu nữ này bảo vệ cho sư đệ ngài đến mức này, ngài vẫn cho rằng bọn ta vu tội cho hắn ư?!"

Bất ngờ là, Tiêu Thừa Uyên nghe xong lời này lại lập tức ngừng thế tiến công, Minh chủ võ lâm đang so chiêu với hắn liền thu kiếm lại, trở về vẻ đạo mạo như cũ.

Ông ta nghĩ, nếu chiêu mộ được Tiêu Thừa Uyên về phe mình thì đúng là một chuyện quá tốt.

Tiêu Thừa Uyên mặc kệ những kẻ đang đề phòng nhìn chằm chằm mình, mà quay người nhìn An Minh Hối được Lăng Thu bảo vệ phía sau, lúc này hắn đang đứng rất gần với đám người chính đạo, lại còn đang quay mặt về phía An Minh Hối, nhìn cảnh này ai cũng nghĩ hắn đã thay đổi lập trường, hình thành thế giằng co với Lăng Thu.

"Sư đệ." Giọng nói của hắn vẫn vô cùng lãnh đạm, không nhận ra bất cứ cảm xúc nào: "Những gì bọn họ vừa nói, là thật sao?"

An Minh Hối không ngờ Tiêu Thừa Uyên lại có thể chất vấn mình như vậy, nhất thời anh không biết mình ngạc nhiên nhiều hơn hay thất vọng nhiều hơn, chỉ khẽ nói: "Ta quả thực không phải người nhà họ An."

Nghe anh nói vậy, nhìn Lăng Thu giơ hai thanh kiếm lên bày tư thế phòng bị, Tiêu Thừa Uyên vẫn không bộc lộ bất cứ cảm xúc dư thừa nào, chủ hơi rũ mắt xuống, đáp: "Ta biết rồi."

Vừa dứt lời, âm thanh lưỡi dao sắc bén đâm thủng da thịt vang lên, trước khi mọi người kịp phản ứng lại, âm thanh đó vang lên lần nữa kèm theo máu tươi tóe ra khiến tất cả kinh ngạc đến ngây người.

Chỉ trong tích tắc, Tiêu Thừa Uyên đã đâm thanh kiếm trong tay vào cổ họng Minh chủ võ lâm không hề phòng bị đang đứng phía sau mình bằng tốc độ nhanh như chớp rồi lập tức rút ra, mặc kệ máu tươi bắn ra vấy bẩn y phục trắng tinh của mình.

Đầu óc An Minh Hối trống rỗng, anh không tài nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ngơ ngác nhìn Tiêu Thừa Uyên mỉm cười nhìn mình với khuôn mặt dính máu: "Nếu bọn chúng đối địch với sư đệ, vậy thì chính là kẻ ác."

"Đã là kẻ ác, thì ắt phải chết."

Nói xong câu thứ hai, kẻ vừa rồi dùng ám khí đánh lén An Minh Hối đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, lại là Tiêu Thừa Uyên ra tay, chặt đứt lìa hai tay của hắn ta.

Hai lần hắn ra tay đều nhanh đến mức khó tin, không ai kịp phòng bị, lúc này mọi người mới nhận ra trước đó Tiêu Thừa Uyên còn chưa tung hết toàn lực.

Ngay cả Lăng Thu cũng không kìm được chửi thầm: "Đúng là đồ điên!"

Ở đây có những người quyết định đứng ngoài cuộc ngay từ đầu, lúc này bọn họ liền lặng lẽ rút lui, môn phái của Quảng Huyên và Phạm Ngữ Lan cũng nằm trong số đó, hai người họ bị trưởng bối cưỡng ép rời khỏi đây.

Về phần những còn còn lại, dù có hối hận vì đã chọc giận vị ôn thần này hay không thì cũng không còn đường lui nữa, tất cả chỉ có thể dựa vào ưu thế đông người để cố gắng giết chết Tiêu Thừa Uyên cứu lấy chính mình.

"Ồ, thật không ngờ lại có ngày ta và ngươi kề vai chiến đấu thế này!" Lăng Thu than thở, uyển chuyển nhảy lên phía trước một bước, cùng Tiêu Thừa Uyên tấn công mười mấy người phe chính đạo kia, dáng người nhỏ bé yếu ớt di chuyển nhanh như con thoi giữa đám người nhưng không hề rơi vào thế yếu, lưỡi dao sắc bén trong tay chẳng mấy chốc đã nhuốm màu đỏ tươi.

An Minh Hối được hai người bảo vệ kín kẽ, hồi lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn.

Tác giả có lời muốn nói:

Lễ trao giải của đoàn làm phim.

Đạo diễn: Chúc mừng An Minh Hối giành được thành tựu "Xúi giục nhân vật chính", đây quả thực là tấm gương tiêu biểu của mọi nhân vật phản diện, chúng tôi bày tỏ sự khích lệ anh bằng giải thưởng này, giấy chứng nhận thì thôi khỏi nha.

Sư huynh: (Vỗ tay)

An bảo: Không, An không hiểu, An không biết gì hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play