Hôm đó trước khi rời đi, Lăng Thu nói cô ta sẽ quay lại tìm, An Minh Hối vốn dĩ không tin, nhưng Tiêu Thừa Uyên thì rất đề phòng. Ngay sáng sớm hôm sau đã tiếp tục lên đường, suýt nữa thì bỏ quên Quảng Huyên ở trạm dịch.
Theo lời Lăng Thu nói thì cô ta có thể chữa khỏi hai chân của anh, nhưng nói thật lòng thì anh cảm thấy hơi khó tin. Nhìn kiểu gì cũng thấy cô ta giỏi dùng độc giết người hơn là chữa bệnh cứu người, huống hồ tính cách lại kì quặc, thỉnh thoảng nói mấy lời lừa gạt cũng là bình thường.
Nhưng dù có tin hay không, sư huynh cũng cực kì để bụng chuyện này, thể hiện ở việc mấy hôm nay liên tục đòi hôn anh, dường như rất muốn nhanh chóng xác định quan hệ giữa hai người.
Ban đầu bọn họ định nhân chuyến đi xa này tiện thể tham quan thắng cảnh dọc đường luôn, nhưng mùa này thực sự chẳng có cảnh quan gì, hơn nữa lại đang đúng mùa rét, mới ngày thứ ba An Minh Hối đã nhiễm phong hàn.
Thể chất của anh vốn cũng không tốt, mùa đông năm trước dù ở trong Các mà còn ốm nặng, bây giờ ra khỏi Các nhiễm phong hàn cũng là điều hết sức bình thường.
Nhưng đối với sư huynh của anh thì đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, vừa biết anh bị nhiễm phong hàn hắn đã định lập tức quay về Các, cuối cùng anh khuyên mãi hắn mới từ bỏ ý định này.
Vì anh bị ốm nên hiện tại Tiêu Thừa Uyên càng không cho phép anh tự tiện ra khỏi xe ngựa, đồ đạc trong xe cũng được chuẩn bị đầy đủ hơn, buồng xe vốn cực kì rộng rãi đã trở nên hơi chật chội.
An Minh Hối ôm chiếc lò sưởi nhỏ xinh ngồi trong xe, tay cầm một cành cây khô, thỉnh thoảng lại đùa với con cá chép ở trong chiếc vò sứ trắng ở trên bàn. Đây cũng là thứ Tiêu Thừa Uyên mua cho anh giải sầu khi đi ngang qua nơi nghỉ chân, bên cạnh chiếc vò còn bày một chậu hoa cảnh cùng đủ các loại bánh trái khác, cũng là đồ Tiêu Thừa Uyên mua cho anh.
Con cá đó rất hoạt bát, bơi qua bơi lại trong vò, nhưng cũng khá là nóng tính, bị anh dùng cảnh khô chọc giận, nó liền dứt khoát không né tránh nữa mà quẫy đuôi uốn éo thân, há miệng cắn đứt cành cây vốn đã rất yếu ớt, sau đó diễu võ dương oai lúc lắc cái đuôi rồi tiếp tục lượn vòng vòng trong vò.
An Minh Hối bị chọc cười, nhưng ngay sau đó cổ họng anh ngứa ran khiến anh không nhịn được bật ra một tràng tiếng ho khùng khục.
"Khụ khụ... Khụ khụ khụ..." Hơi một tí là ho khan không ngừng, anh cũng quen từ lâu rồi.
Có lẽ vì thấy anh ho dữ quá, Phạm Ngữ Lan cưỡi ngựa tới gần xe ngựa, lo lắng mở cửa sổ xe hỏi: "An ca, huynh không sao chứ?"
"Hụ hụ... Không sao, chỉ là bệnh vặt thôi." Bởi vì sức khỏe kém hơn người bình thường nên khi đổ bệnh cũng nghiêm trọng hơn người khác một chút, hồi phục lại càng chậm hơn, những năm gần đây vẫn luôn như vậy.
"Nhưng nhìn sắc mặt huynh không tốt lắm đâu." Phạm Ngữ Lan nhìn bóng người gầy gò ốm yếu qua cửa sổ, ánh mắt buồn bã nói: "Nếu huynh không chịu được, chúng ta sẽ đi chậm một chút hoặc là dừng lại nghỉ ngơi mấy ngày."
"Thực sự không sao mà." An Minh Hối nhẹ nhàng lắc đầu, cảm thấy cổ họng không còn khó chịu nữa liền buông bàn tay đang che miệng xuống, nhìn Phạm Ngữ Lan mỉm cười: "Xe ngựa này bày biện còn đầy đủ hơn cả quán trọ, dừng lại cũng chẳng để làm gì, các ngươi không cần lo cho ta, mấy hôm nữa ta sẽ khá hơn thôi."
Thấy cô vẫn không yên tâm, An Minh Hối chỉ về phía trước buồng xe, nơi Tiêu Thừa Uyên đang đánh xe ngựa: "Không tin ta cũng được, nhưng dù sao các ngươi cũng phải tin sư huynh chứ?"
Chắc chắn anh sẽ không lấy sức khỏe của bản thân ra làm trò đùa, nhưng với những chuyện như thế này thì đám người Quảng Huyên vẫn tin Tiêu Thừa Uyên hơn.
Ngay cả Tiêu Thừa Uyên còn ngầm cho phép, chứng tỏ đúng là không nhất thiết phải dừng lại nghỉ ngơi.
Phạm Ngữ Lan bị anh thuyết phục, dặn dò thêm vài câu rồi đóng của sổ lại để anh nghỉ ngơi cho tốt.
Về tiện nghi thì khỏi phải bàn, chỉ là An Minh Hối cảm thấy cả ngày ngồi trong xe ngựa cũng hơi vô vị. Mặc dù sư huynh sợ anh buồn chán nên còn gói ghém cả cây đàn anh thường gảy đi cùng, nhưng xe ngựa xóc nảy, tuy không đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu nhưng làm gì cũng bất tiện.
Ai cũng khuyên anh nên nghỉ ngơi nhiều, nhưng cũng không thể ngủ suốt ngày được.
May mà nơi họ muốn đi nằm ở phía nam, càng đi thời tiết càng ấm áp hơn. An Minh Hối ngồi trong xe ngựa ngắm cá chép cả buổi sáng. Đến trưa, nhân lúc dừng chân trong trấn nghỉ ngơi, anh cầu xin sư huynh rã cả họng, cuối cùng vẫn phải bán rẻ nhan sắc, hối lộ một nụ hôn, sư huynh mới miễn cưỡng đồng ý buổi chiều sẽ dẫn anh đi dạo quanh trấn.
Tính đi tính lại, mới vỏn vẹn mấy ngày, anh đã bị sư huynh cướp những chín nụ hôn rồi.
Mối quan hệ giữa huynh đệ bọn họ bây giờ có thể nói là người nào sáng suốt đều có thể nhìn ra được, vì vậy một cô nương tinh tế như Phạm Ngữ Lan đương nhiên sẽ không đi quấy rầy bọn họ, còn tiện tay giúp bọn họ kéo tên Quảng Huyên đang bất mãn đòi đi chơi cùng An ca ra chỗ khác.
An Minh Hối đặt khá nhiều kì vọng vào chuyến đi này, dù mùa đông làm cho cảnh sắc bớt phần thi vị, tuy nhiên văn hóa con người các nơi cũng đáng để tìm hiểu một phen, huống hồ thị trấn này cũng rất phồn hoa, biết đâu lại có thể gặp được nhiều thứ mới lạ.
Trước khi ra cửa, anh lại được Tiêu Thừa Uyên trang bị lại một lần từ đầu tới chân, tay ôm lò sưởi, chân đắp thảm nhung, xe lăn trải thêm nệm, y phục trên người càng không phải nói, mặc dù mùa này người đi đường đều mặc quần áo cồng kềnh, nhưng bao bọc kín kẽ như anh vẫn hết sức hiếm thấy.
Ấn tượng mà thị trấn này để lại trong lòng An Minh Hối chính là cảm giác về vùng sông nước Giang Nam điển hình. Trong trấn có sông chảy qua, thỉnh thoảng khi đi dọc bờ sông, có thể trông thấy người lái đò mặc áo tơi chèo thuyền nhỏ giới thiệu với khách đi thuyền cảnh quan đặc sắc của trấn. Không những vậy, vị trí địa lý của trấn nhỏ này rất đẹp, từ nam chí bắc, hầu như ai cũng phải đi ngang qua đây, được Tiêu Thừa Uyên đẩy xe đi dạo phố, An Minh Hối được xem rất nhiều màn diễn xiếc và ăn thức ăn đặc trưng của phương Bắc.
Lúc đi qua sạp hàng của người thổi kẹo đường, An Minh Hối thấy tay nghề ông lão không tồi, liền bảo Tiêu Thừa Uyên đi vào mua hai cây. Thế nhưng lúc Tiêu Thừa Uyên cầm hai cây kẹo đường trở lại thì trông hơi rầu rĩ, anh liền hỏi: "Sao vậy?" Anh thấy ông lão kia thái độ rất niềm nở, có vấn đề gì đâu nhỉ.
Tiêu Thừa Uyên không trả lời ngay mà cây kẹo đường trong tay, thứ này không giống như thức ăn hay bánh ngọt, hắn không thể dùng kim thử độc, tự mình nếm thử thì không tiện, nhưng hắn thực sự không muốn cho sư đệ ăn đồ chưa qua kiểm nghiệm.
Không lâu sau, An Minh Hối liền hiểu ra, anh bật cười nhìn hắn nói: "Thứ này để ngắm thích hơn là để ăn. Hơn nữa nếu muốn ăn, huynh không yên tâm thì cứ liếm thử đi, sợ đệ chê chắc?"
Nói rồi, anh cầm lấy hai cây kẹo hình động vật vô cùng sống động từ tay Tiêu Thừa Uyên, thích thú ngắm nhìn. Ông lão kia có vẻ theo nghề này nhiều năm rồi, con cáo và con hổ anh đang cầm được làm rất tinh xảo, vừa nhìn đã thích mê. Có lẽ muốn khiến chúng trông đáng yêu hơn, nên đuôi con cáo to hơn bình thường một chút, nếu có một cái đuôi như thế trước mắt, sờ vào nhất định sẽ rất dễ chịu, còn con hổ thì giơ một chân lên, ngoẹo đầu như đang làm nũng, chẳng có vẻ gì là loài mãnh thú hung ác cả.
"Không tệ, khi nào về tìm chỗ bày lên cũng hay." An Minh Hối hài lòng gật đầu, để mặc Tiêu Thừa Uyên đẩy xe lăn chậm rãi đi dạo phố phường, xúc động nói: "Đáng tiếc không gặp được người nặn tò he, đệ nhớ hồi nhỏ sư huynh rất thích cái đó, còn đòi đệ cùng trốn xuống núi mua bằng được nữa."
Nhắc tới những chuyện khi còn bé, An Minh Hối lại cảm thấy hoài niệm, tâm trạng Tiêu Thừa Uyên thì phức tạp hơn nhiều, hắn cảm thấy xấu hổ xen lẫn đôi chút thất vọng, hiển nhiên là hắn rất không hài lòng đối với hình ảnh ngốc nghếch trước kia của mình, liền nói: "Người nặn tò he thôi mà, chẳng có gì hiếm lạ."
"Đúng là không hiếm lạ gì, nhưng làm tốt thì thực sự rất đẹp, giữ lại còn có thể làm kỉ niệm nữa." Anh cúi đầu nhìn hai cây kẹo đường trong tay, nhớ lại khoảng thời gian trước kia, mắt ánh lên vẻ dịu dàng: "Khi đó sư huynh không lợi hại bằng bây giờ, chỉ cao xấp xỉ đệ, cả ngày quấn quýt đòi đệ chơi cùng rồi bị sư phụ trách phạt, còn hay khóc nhè nữa, nhưng mà đứa nhóc đáng yêu lúc khóc cũng vẫn đáng yêu."
"Thoáng cái đã ngần ấy năm trôi qua rồi." Trong lòng đủ loại cảm xúc đan xen, An Minh Hối đưa cây kẹo con hổ cho Tiêu Thừa Uyên, còn mình thì cầm cây kẹo con cáo, nét cười nơi khóe miệng vẫn chưa biến mất, ánh chiều tà phủ lên khiến anh có vẻ lười nhác, anh nói: "Sư huynh đã trở thành một đại hiệp có thể tự mình gánh vác một phương rồi."
Đang nói dở, anh bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc lướt qua bên kia đường, nếu không nhìn lầm thì chính là cô nàng Tây Vực tên Lăng Thu từng vô tình gặp ở trạm dịch, khi chạm phải ánh mắt anh, đối phương còn cố tình chớp chớp mắt, sau đó hòa vào dòng người rồi biến mất.
"Đệ quá lời rồi." Tiêu Thừa Uyên không hề chú ý tới sự xuất hiện đột ngột của Lăng Thu, hắn nghiêm túc nói: "Nếu không có sư đệ thì ta chẳng là cái gì cả."
Tiêu Thừa Uyên hiện tại chỉ sống vì An Minh Hối, ngoài ra không còn bất kì mục đích nào khác.
An Minh Hối hơi nghi ngờ về sự xuất hiện của Lăng Thu nhưng cũng không quá để tâm, nghe Tiêu Thừa Uyên nói vậy, nụ cười bất giác càng rạng rỡ hơn: "Sư huynh, huynh lại đây xem con cáo này nè, đuôi nó được làm đẹp quá."
Tiêu Thừa Uyên cúi xuống, đang định nhìn kĩ con cáo thì An Minh Hối bất ngờ quay lại hôn lên môi hắn.
Trong lúc thất thần, Tiêu Thừa Uyên nghe thấy giọng nói dịu dàng của sư đệ vang bên tai, thay vì gọi hắn là sư huynh, An Minh Hối lại gọi hắn bằng tên tự, một điều rất hiếm khi xảy ra: "Tung Hàn, đây là lần thứ mười rồi."
Đúng vậy, là lần thứ mười rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký công tác của An sư đệ
Dù là hồi nhỏ hay là bây giờ, sư huynh vẫn cực kì bám ta, hơn nữa cũng vẫn rất thích ta.
Sức khỏe ta không tốt, không biết còn có thể bầu bạn bên huynh ấy bao lâu nữa.
Chỉ mong rằng, có thể tới khi đầu bạc răng long.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT