Dịch: Kogi



Chẳng mấy chốc mọi người đã phát hiện ra không gian này không có ban ngày, khu vực trường học hình như cũng bị phong tỏa. Có người từng thử rời khỏi đây, nhưng dù có thể đi ra cổng trường cũng sẽ đụng phải một bức tường vô hình ngay gần đó, tuy không nhìn thấy nhưng lại không thể xuyên qua được.

Tuyệt vọng, điên cuồng, sợ hãi, tàn bạo... Càng là những hồn phách có những đặc điểm này càng thích hợp trở thành vật liệu để luyện chế con rối hoặc pháp bảo, vậy nên mục đích nơi này thiết lập là ép những người bên trong phát điên bằng mọi giá.

An Minh Hối ôm thanh kiếm cổ trong lòng, ngoan ngoãn đi theo sau Hạ Dữ từ đầu đến chân đều viết rõ mấy chữ "tôi đang bực mình", thỉnh thoảng lại tươi cười trò chuyện với Lý Trình Nhạc, thoạt nhìn vô hại hết sức.

Vỏ kiếm trông rất cổ xưa tao nhã, cầm không nặng lắm, cảm giác giống như văn vật treo trong thư phòng người trí thức hơn là một thứ vũ khí từng nhuốm máu tươi, lại càng không giống một sinh viên Học viện Y tính tình lập dị.

"Đừng có sờ." Hạ Dữ đi đằng trước nghiến răng cảnh cáo một lần nữa.

Đàn anh An cảm thấy cực kì vô tội: "Tôi đâu có..."

Anh thực sự chưa buồn chán đến mức ôm một thanh kiếm sờ tới sờ lui, hơn nữa chính Hạ Dữ tự đưa ra yêu cầu này, vậy mà anh bảo trả kiếm lại thì đối phương cứ một mực từ chối.

Hạ Dữ đưa hai người họ về ký túc xá của mình, sau khi vào phòng chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào nhà vệ sinh, vặn vòi nước thì phát hiện không có nước, cậu bực bội chép miệng, bỏ lại đúng một câu: "Đừng ra ngoài, giữ trật tự, thích làm gì thì làm." rồi quay người nằm lên giường của mình.

Đàn anh An vẫn đang ôm kiếm thấy có vẻ cậu không định lấy lại bản thể của mình thì đành phải một tay cầm kiếm, một tay giúp Lý Trình Nhạc sắp xếp thức ăn nước uống mang về.

"Vậy là chúng ta phải tạm thời trốn trong này sao?" An Minh Hối quan sát phòng ngủ không phải của mình một lượt, "Nhưng tôi cũng ở lại phòng ký túc của các cậu thế này liệu có ổn không?"

Hạ Dữ không mở mắt nói: "Trong ngăn kéo của tôi có ga giường và vỏ chăn chưa dùng, tự mang đi thay."

"..." Hình như vấn đề không phải là ga giường và vỏ chăn, nhưng Hạ Dữ đã nói như vậy rồi thì An Minh Hối cũng không băn khoăn chuyện này nữa, anh lấy một hộp giấy ướt từ trong túi ra nói: "Vừa nãy tôi lấy một ít giấy ướt về, cậu có muốn tôi lau qua cho không?"

Hạ Dữ không nói gì, thế là An Minh Hối bèn rút một tờ giấy ướt trong hộp ra nhẹ nhàng lau thân thanh kiếm cổ, sau đó mỉm cười ngẩng lên nhìn Hạ Dữ ngồi bật dậy nhìn mình chằm chằm: "Muốn tôi giúp cậu lau kiếm không?"

"Để tôi tự lau."

Ký túc xá của trường bố trí theo kiểu giường tầng, An Minh Hối cầm kiếm đi đến đưa cho Hạ Dữ ở tầng trên. Đúng lúc Hạ Dữ vươn tay ra cầm kiếm, đột nhiên anh hỏi: "Hạ Dữ, cậu muốn làm bạn trai tôi không?"

"Keng."

"Phụt khụ khụ khụ khụ..." Lý Trình Nhạc sặc nước gần chết.

"Ấy, tôi làm các cậu giật mình à?" Anh cúi xuống nhặt thanh kiếm rơi dới đất lên, đưa lại cho Hạ Dữ toàn thân gần như cứng đờ, mỉm cười áy náy nói: "Xin lỗi nhé, tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi."

Thực ra vẫn còn vế sau, nhưng vì giữ thể diện cho Hạ Dữ nên anh không nói ra. Vế sau là: Bởi vì ánh mắt của Hạ Dữ vừa rồi giống y như "người yêu cũ" của anh vậy, nóng bỏng đến nỗi khiến người ta khó có thể lảng tránh.

Anh lại rút một tờ giấy ướt nữa đưa cho Hạ Dữ, mỉm cười dùng ngón tay chỉ chỉ gò má mình nói: "Ở đây dính gì này. Đừng để bụng nhé, cứ coi như vừa nãy là đàn anh nói đùa thôi."

An Minh Hối nói rất khéo, thực ra trên mặt Hạ Dữ không dính gì cả, chỉ là đỏ một cách bất thường, vì vậy anh muốn dùng cách này giúp đối phương hạ nhiệt một chút. Dù sao lúc nãy khi nhặt kiếm lên, anh có cảm giác ngay cả chuôi kiếm cũng hơi nóng, chẳng biết có phải ảo giác hay không nữa.

Hạ Dữ chưa từng có cảm giác gặp phải khắc tinh rõ ràng như thế này bao giờ, tựa như trước ngày hôm nay, cậu chưa từng hoảng loạn đến mức đánh rơi cả bản thể của mình vậy.

Nói đùa? Sao người này có thể nói đùa như vậy chứ!?

Hạ Dữ không nói gì một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Lý Trình Nhạc hắng giọng phá tan bầu không khí im lặng kỳ lạ trong phòng: "À thì... Đàn anh... Lẽ nào ý anh là...?"

"Đúng, tôi từng có bạn trai, nhưng tôi chưa đến mức bụng đói ăn quàng, ra tay với cả đàn em của mình đâu." An Minh Hối trả lời vô cùng tự nhiên nhưng cũng có chút bất đắc dĩ, "Chắc cậu không nghĩ tôi tệ như vậy đấy chứ?"

Tất nhiên Lý Trình Nhạc không nghĩ như vậy, chỉ là cậu ta cảm thấy bạn cùng phòng của mình phản ứng hơi kỳ lạ mà thôi. Với tác phong bình thường của Hạ Dữ, nếu nghe thấy ai nói như vậy thì sẽ giả ngu lờ đi, nếu đúng lúc không vui khéo còn khiến đứa nói ra câu ấy hối hận cả đời, hoặc cũng có thể là khả năng khác, nhưng tóm lại không phải là đỏ mặt không nói nên lời như thế này.

Phong cách thẹn thùng kiểu này hoàn toàn không hợp với Hạ Dữ.

May mà sau đó An Minh Hối không nói thêm gì nữa, nếu không Lý Trình Nhạc nghi ngờ bạn cùng phòng của mình thực sự sẽ không kìm chế được mất.

***

An Minh Hối không phản đối việc Hạ Dữ ở yên trong phòng không làm gì, bởi vì anh biết ít nhất là tuần đầu tiên, tâm lý những người trong này vẫn tương đối vững vàng. Mọi người đều đang tích cực tập trung lại để ứng phó với nguy hiểm, nhìn bề ngoài cũng không tệ lắm. Nhưng chỉ chưa đầy một tuần nữa, họ sẽ không thể tiếp tục trốn trong phòng an nhàn thế này được.

May mà trước khi địa ngục thực sự mở ra, bọn họ vẫn có một ngày trở về nhân gian.

Khuôn viên trường đầy rẫy ma quỷ tựa như một không gian bị cô lập, nhưng cứ mỗi bảy ngày, những người được chọn sẽ được trở lại thế giới thực một ngày. Có điều trong thời gian đó, dường như tất cả mọi người đều bị xóa ký ức liên quan đến không gian kỳ lạ kia, cũng không có ấn tượng gì đối với bạn bè đã chết ở trong đó cả.

Nhưng luật này không áp dụng với An Minh Hối, có lẽ là vì anh vốn đã là người chết.

Giống như hiện tại, một giây trước anh còn đang ở trong ký túc xá của Hạ Dữ, một giây sau đã phát hiện cảnh tượng trước mắt nhoáng lên, mình lại đứng trên sân khấu hội trường lớn, dưới khán đàn vẫn là những khuôn mặt ngưỡng mộ xen lẫn kích động của đàn em khóa dưới.

Số người có vẻ ít hơn trước một chút, quần áo anh đang mặc cũng không phải trang phục biểu diễn lần trước, nhưng hiển nhiên ngoài anh ra không có ai phát hiện ra điều này. Anh cúi đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Hạ Dữ đang ngồi hàng đầu tiên. Thấy đối phương đang nhíu mày vì chưa hiểu chuyện gì xảy ra, anh liền mỉm cười cầm micro tiếp tục phần chào hạ màn của mình: "Chúc cuộc sống sau này của các em sẽ thuận buồm xuôi gió."

Nói xong, anh cúi người lui xuống sân khấu, sau đó từ sau cánh gà đi xuống hàng ghế khán giả đầu tiên, đưa một chai nước chưa mở nắp cho Hạ Dữ vẫn đang quạu cọ, cười nói: "Muốn uống nước không các em?"

Lý Trình Nhạc ngồi bên cạnh Hạ Dữ, nhưng hiển nhiên cậu ta không có ký ức về những chuyện kỳ lạ xảy ra trước đó, lúc này thấy An Minh Hối đi tới bắt chuyện thì nghệt mặt kinh ngạc, ngơ ngác nhận lấy chai nước khác An Minh Hối đưa cho mình, nói: "Cảm ơn đàn anh."

"Không cần khách sáo."

Hạ Dữ liếc mắt nhìn anh không nói gì, hình như đang đoán xem anh còn ký ức lúc trước hay không.

An Minh Hối nhận ra ý đồ của cậu, cũng biết nơi này không thích hợp để nói chuyện, thế là bèn chủ động đưa ra lời mời: "Có vẻ cậu không quen với những nơi náo nhiệt như thế này nhỉ? Đúng lúc tôi đang rảnh, chúng ta đi lấy chiếc ô để ở chỗ cậu được không?"

Thực ra trong một tuần ở ký túc xá của Hạ Dữ, thứ gì muốn trả có thể trả từ lâu, nhưng hình như Hạ Dữ đã quên béng chuyện này rồi, An Minh Hối cũng không tính toán một chiếc ô nên không nhắc, giờ thì vừa hay kiếm được lý do.

"...Được."

Hai người rời khỏi hội trường trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của Lý Trình Nhạc, An Minh Hối vừa thong dong bước đi vừa hỏi: "Hình như bọn họ quên hết chuyện lúc trước rồi."

Hạ Dữ gật gật đầu, nhưng cậu hoàn toàn không có hứng thú gì với chuyện này, chỉ dửng dưng nói: "Có lẽ chu kỳ vận hành của trận pháp đến rồi, trận pháp mấy gã đạo sĩ bố trí ngày xưa tôi xem cũng tương tự thế này, chờ một thời gian năng lượng hồi phục lại thì sẽ tiếp tục khởi động thôi."

Dù sao cũng sớm biết chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy nên An Minh Hối không hề cảm thấy thất vọng, anh chỉ thở dài nói: "Không biết là ai bố trí thứ này ở đại học Q nữa, trận pháp lớn như thế này, người đó nắm chắc ư?"

"Đạo sĩ có bản lĩnh thực sự hầu như đã chết hết rồi, mấy năm nay tôi chưa từng thấy một trận pháp nào ra hồn. Cho dù muốn bày trò này ở thời đại này đi nữa, với tuổi thọ của con người, trước khi trận pháp thu thập đủ âm khí thì đã tèo rồi." Hạ Dữ dùng giọng điệu rất bình thản để nói ra một khả năng nghe hơi dở khóc dở cười, "Chắc thứ này có từ rất lâu về trước, giờ bị chôn xuống đất, nơi này tình cờ xui xẻo dính phải thôi."

An Minh Hối ngẩn người không biết nói gì, nhưng trước khi anh kịp mở miệng Hạ Dữ đã lại lên tiếng gọi: "Lại đây."

Anh quay sang nhìn Hạ Dữ, một giây sau đột nhiên bị đối phương nắm cằm, khuôn mặt trông có vẻ hơi mất kiên nhẫn dí sát lại gần rồi bất ngờ hôn lên môi anh.

Nói chính xác thì đây có được tính là hôn không nhỉ? An Minh Hối cũng không chắc, dù sao hai người họ chỉ đơn thuần là môi chạm môi, không có hành động gì hơn, còn Hạ Dữ cũng chỉ mượn tư thế này để truyền dương khí cho anh mà thôi.

Một lát sau Hạ Dữ mới lùi lại kéo giãn khoảng cách giữa hai người. An Minh Hối lấy một hộp khăn giấy trong túi ra, rút một tờ đưa cho Hạ Dữ: "Cho này, tôi nhớ cậu có bệnh sạch sẽ, không thích đụng chạm với người khác đúng không? Làm khó cho cậu rồi. Mà cậu cho tôi nhiều vậy bản thân cậu không sao đấy chứ?"

Hạ Dữ nhận khăn giấy từ tay An Minh Hối, khựng lại một chút rồi mới giơ lên lau qua quýt mang tính tượng trưng, còn thực tế hoàn toàn không đụng tới: "Không sao, thứ này vô dụng đối với tôi."

Cậu cũng không biết tại sao mình lại không cảm thấy ghê tởm, thậm chí vừa rồi suýt nữa còn bị mê hoặc bởi mùi vị trên đôi môi ấy, đến tận bây giờ cũng không muốn mùi hương thoang thoảng đó tiêu tan.

- Nếu bị người này làm bẩn, có phải khắp nơi trên cơ thể mình cũng thấm đẫm mùi hương này không?

Lời tác giả:

Nhật ký công tác của bệnh nhân lười giai đoạn cuối

Không muốn làm gì hết.

Nhưng không làm gì thì người kia sẽ chết thật.

Không muốn bị làm bẩn.

Nhưng nếu bị người đó làm bẩn thì phải chăng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play