Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

Gần trưa hôm sau, Liễu Thanh cùng họ đến tửu lâu, người đại diện Triệu gia là đại thiếu gia, Triệu Vĩnh Văn, y tới còn sớm hơn cả bọn Phó Điềm.

Liễu Thanh thân làm người trung gian dắt mối, đứng ra giới thiệu mọi người làm quen, sau đó ngồi vào chỗ, chờ Lý gia đến.

Nhưng chờ đến giờ Tỵ một khắc, vẫn chưa thấy người đâu, Phó Điềm và Liễu Thanh liếc mắt nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng nhớ đến câu nhắc nhở tối qua.

“Nghe bảo người đại diện đứng ra bên ấy là Lý Du.” Ba người họ còn chưa nói gì thì Triệu Vĩnh Văn đã bắt đầu mất kiên nhẫn, thoạt nhìn rất có thành ý với thái độ rề rà của Lý công tử, “Nếu gã không tới cũng chẳng sao, chi bằng ta cứ bắt đầu trước đi, các vị thấy thế nào?”

Phó Điềm đương nhiên không có ý kiến, ký xong còn phải nộp lên cho quan phủ phê duyệt nữa mà.

Song phương đều có tâm hợp tác, sảng khoái cùng ấn dấu tay, Sở Hướng Thiên đưa hộp gỗ mình cầm theo cho Triệu Vĩnh Văn.

Trong hộp chứa toàn ngân phiếu, nhẹ mà đếm cũng nhanh, Triệu Vĩnh Văn chắp tay cáo từ, “Tại hạ còn có việc, xin phép đi trước.”

Lúc gần đi lại tựa hồ nhớ đến điều gì đó, vòng về nhắc nhở họ: “Lý Du gã thường xuyên thích lật lọng, không đáng tin đâu.” Câu nhắc nhở này coi như nể tình ban nãy mọi người giao dịch sòng phẳng với nhau.

Tiễn Triệu Vĩnh Văn, ba người lại tiếp tục ngồi chờ, mãi đến tận giờ Tỵ ba khắc, vẫn không thấy bóng dáng ai chịu đến.

Nụ cười trên mặt Liễu Thanh nhạt dần, dò hỏi ý Phó Điềm, “Phó huynh, giờ sao đây?”

Phó Điềm cũng không vui, chuyện làm ăn chú trọng nhất là phải có thành ý, nếu Lý gia đã ngạo mạn đến thế, vậy không cần bàn nữa, dù sao, ở đây đâu phải mình Lý gia có đất.

“Thôi, dù gì mình cũng ngồi đây rồi, ăn cơm xong hẵng về.” Phó Điềm đề nghị: “Lần này nhờ có Liễu công tử giúp đỡ, bữa nay ta khao.”

Liễu Thanh không chối từ, kêu tiểu nhị vào gọi đồ ăn, ba người vừa ăn vừa bàn chuyện cửa hàng gạo.

“Bọn họ vẫn chờ ở đấy?”

Lý Du ngồi trong lô ghế riêng ở lầu một, thực chất giờ Tỵ gã đã đến đây rồi, nhưng vì muốn ra oai với kẻ ngoại thành không có mắt nên mới ngồi dưới này mãi không chịu lên.

“Vẫn đang chờ, còn Triệu đại thiếu thì đã đi rồi.” Hạ nhân đáp.

Lý Du hài lòng, thả tách trà xuống, đứng dậy nói: “Đi, chúng ta lên đấy xem thử.”

Cùng lúc đó, trên lầu.

“Chúng ta về thôi.” Ăn cơm trưa xong, ba người liền chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, lúc ra khỏi cửa, vừa vặn đụng ngay bọn Lý Du đang tính vào.

Bộ mặt dương dương tự đắc của Lý Du cứng đờ khi nhìn thấy bàn cơm sau lưng bọn họ, âm u hỏi: “Mấy vị đi đâu đây?”

“À, thì ra ngươi là Lý Du?” Phó Điềm bừng tỉnh, cái tên lần trước bị Sở Hướng Thiên đánh cho một trận ở tửu lâu đây mà, chẳng trách sao gã lại muốn bắt bí bọn họ, nhưng đáng tiếc thay, gã trêu lộn người rồi.

Hai tay chắp đằng sau lưng, cằm thì hếch lên, Phó Điềm bày ra vẻ còn kiêu căng hơn cả gã, “Cơm nước xong thì về nghỉ ngơi chứ ngồi đây làm gì. Lý công tử kính xin hãy nhường đường, đừng có đứng ngáng chân của bọn ta.”

“Ngươi!” Sắc mặt Lý Du lúc xanh lúc đỏ, nhưng gã vẫn thèm nhỏ dãi dung mạo của Phó Điềm, nhất thời biểu cảm đặc sắc đến độ không biết phải tả làm sao, gã nặn ra một nụ cười khó coi, “Không phải đã nói rõ hôm nay hẹn ký khế đất rồi sao?”

“Phải.” Phó Điềm mỉm cười, né qua gã đi xuống lầu, “Cơ mà ta không thèm nữa.”

Lý Du theo bản năng muốn lấy tay cản người lại, Sở Hướng Thiên lạnh lùng liếc gã, gã lập tức như bị phỏng mà rụt tay về. Lần trước người này tháo khớp tay gã ra, tuy giờ tay đã bình thường rồi nhưng gã vẫn còn ám ảnh cảnh ấy, bây giờ bị hắn liếc, gã chỉ lo hắn tháo cả hai tay mình ra.

Liễu Thanh đi sau cùng, lúc lướt qua gã còn hừ mũi tỏ vẻ khinh bỉ.

Bỏ lại mình Lý Du đứng chết trân ở cửa, sắc mặt khó coi.

Hạ nhân đi bên cạnh khẽ nói: “Thiếu gia, lão gia có dặn, mảnh đất kia hai năm qua cằn cỗi không mấy lượng thu, hiếm lắm mới có người mua, cứ coi là bị người ta ép giá cũng phải bán…”

“Ta có mượn ngươi phải nhắc à?” Lý Du đạp tên nọ, phát tiết cục tức trong họng, “Ngươi thấy ta ngu lắm sao mà còn nói?”

Gã tức điên máu, nhớ tới lúc gã đoạt việc này từ trong tay lão đại để làm chuyện xấu đã có đáp ứng lão gia tử.

“Một cái khế đất thôi mà làm quá, đâu phải việc gì khó!”

“Chuyện đơn giản này hà tất phải phiền đến đại ca, cứ giao cho con là được.”

“…”

Nếu để phụ thân với đại ca mà biết gã để vụt mất cơ hội khỏi tầm tay. Chắc chắn hai người sẽ nhai đầu gã. Gã hối hận, khi không đi rước họa vào thân làm cái gì, nếu thấy người ta ngứa mắt thì thuê bừa vài thằng du côn bắt cóc trói lại không phải đơn giản hơn à? Tự dưng đi ôm đồm vớ vẩn, giờ thì chết chắc rồi.

Chỉ trách khi trước mình ngu, kế hay vậy mà không dùng.

Mặc kệ Lý Du, ba người đã về tới Nhiêu gia.

Liễu Thanh hiếu kỳ hỏi: “Phó công tử từng có xích mích gì với Lý Du à?”

Phó Điềm bĩu môi, ghét bỏ nói: “Hồi bữa ra Phúc Hỉ lâu gặp một lần, sắc phôi.”

Liễu Thanh không ngờ chuyện lại như vậy, nhất thời không biết nên nói sao, cuối cùng chỉ có thể châm chước nói: “Mẫu đất ấy chắc chắn Lý gia rất muốn bán, nếu như ngươi không ngại, chờ khi họ tìm tới cửa, có thể nhân cơ hội ép giá.”

“Ồ?”

Liễu Thanh nói: “Ta có cho người đi nghe ngóng, phía điền trang khu đất ấy không cho ra thu hoạch mấy, không lời được nên năm ngoái họ đã muốn bán nó đi, cơ mà do mảnh ấy rộng, lại thêm đất đai cằn cỗi không trồng trọt được nên không ai thèm mua.”

Vậy nên hiếm lắm mới gặp được một đại gia vung tiền như rác muốn rước mảnh đất ấy đi, bọn họ cao hứng còn không kịp. Bây giờ bị Lý Du phá, chỉ cần nhà họ còn muốn bán, nhất định sẽ tự tìm tới cửa, đến lúc ấy cậu có thể nhân cơ hội để ép giá.

Liễu Thanh nói quả không sai. Sáng sớm hôm sau, Lý đại thiếu – Lý Mộc xách theo tên Lý Du tới cửa bái phỏng.

Lần này đổi thành Phó Điềm phơi họ nửa canh giờ, Liễu Thanh cũng chẳng thèm ra tiếp, trong chính đường chỉ có mỗi hạ nhân đứng hầu hạ. Lý Du tuy không vui lại chẳng dám hó hé, Lý Mộc đã thấp giọng cảnh cáo gã mấy lần, “Trong nhà giờ làm không đủ mà ăn, ngươi hiểu chuyện chút đi, đợi lát nữa đàng hoàng nhận sai với người ta, đừng có hòng làm con thiêu thân!”

Vốn của cải nhà họ Lý chẳng hề kém Nhiêu gia là bao, thế nhưng họ ăn chơi tiêu xài thành thói, cộng thêm lợi nhuận thu được từ điền trang ngày càng ít, dần dà của cải rồi cũng hết, đặc biệt là vào hai năm gần đây. Vậy nên bọn họ mới phải cân nhắc đến chuyện bán bớt mấy điền trang không cho ra lời để chuyển sang kinh doanh thứ khác. Giao dịch lần này không thể không xuống nước.

Thấy đã phơi người ta đủ rồi, Phó Điềm mới chậm rì rì mà đến, lúc nhìn thấy họ còn giả bộ kinh ngạc bật thốt, “Ui cha, hai vị đợi lâu chưa? Xin lỗi nhiều nha, chẳng qua hạ nhân thấy ta còn đang ngủ nên mới không dám vào thông báo.”

Lý Du theo bản năng muốn mở miệng, mà bị Lý Mộc ngăn lại. Lý Mộc khôn ngoan hơn đệ đệ hắn nhiều, mặt không đổi sắc nói: “Là do chúng ta đường đột tới không báo trước, hơn nữa chờ cũng không lâu mấy, Phó công tử đừng bận tâm.”

“Ừ, không biết hai vị đây tìm ta có chuyện gì?” Phó Điềm tự nhiên mà ngồi xuống ghế chủ vị, tỏ vẻ không hề hay biết ý đồ bọn họ muốn đến đây để làm gì.

Lý Mộc cười nói: “Vốn là hôm qua đã hẹn nhau sẽ cùng ký khế đất, nhưng do tiểu đệ nhà ta ngang bướng quá, làm trễ nải thì giờ của mọi người, hôm nay ta dẫn thằng nhỏ đến đây để tạ lỗi.”

Lý Du bị hắn trừng, không còn cách nào khác đành bất đắc dĩ đứng lên xin lỗi, “Hôm qua là do ta nhớ lộn giờ, nên mới đến trễ. Để Phó công tử phải chờ lâu, ta cảm thấy rất áy náy.”

Phó Điềm cười tít mắt xua tay, “Chuyện nhỏ thôi ấy mà, ta không để trong lòng đâu, hai vị cũng đừng khách khí thế.”

Lý Du nói tiếp: “Vậy khế đất…”

“Khế đất thì thôi bỏ qua đi.” Không đợi gã nói dứt câu, Phó Điềm đã ngắt lời: “Hôm qua ta nghĩ kỹ rồi, số ngân lượng ta mang theo cũng có hạn, không cần thiết phải mua nhiều đất thế để làm gì, hai mảnh của Triệu gia và Nhiêu gia thôi đủ rồi.”

“Chuyện này…” Lý Du nghẹn họng, nhìn sang chỗ Lý Mộc.

Lý Mộc trầm ngâm hồi lâu, hỏi: “Vậy Phó công tử còn bao nhiêu bạc? Nếu số tiền ấy vẫn trong phạm vi chấp nhận được thì chúng ta thỏa thuận, coi như ấy là chút quà kết thân cũng được.”

Phó Điềm kinh ngạc, vội vã khước từ: “Vậy không hay cho lắm đâu, thế có khác nào ta chiếm tiện nghi của mọi người?”

Lý Mộc cười nói: “Bạn bè với nhau tính toán chi li làm gì, huống hồ chi mảnh đất ấy chúng ta giữ lại cũng vô ích, thì thôi chẳng bằng nhượng nó cho Phó huynh cũng được.”

Phó Điềm giả vờ giả vịt suy tính một hồi, báo cái giá thấp hơn phân nửa so với giá ban đầu, tỏ vẻ xấu hổ nói, “Thật sự số ngân lượng ta mang theo chỉ còn dư có bấy nhiêu thôi, nếu mọi người thấy quá thấp, Lý công tử không cần phải miễn cưỡng.”

Lý Du tức trợn trắng mắt, sắc mặt của Lý Mộc cũng khó coi vô cùng, nhưng hắn vẫn gắng gượng cười: “Không sao, quân tử nói phải biết giữ lời, Phó công tử khi nào rảnh để hai ta cùng ký khế đất?”

Phó Điềm cố ngăn không để mình cười, hàm súc nói: “Nếu được thì bây giờ luôn đi, tại hai ngày nữa là ta phải về Nam Minh quận rồi.”

Cũng may lúc rời khỏi nhà Lý Mộc có mang theo khế đất, song phương cùng ấn dấu tay, Phó Điềm cầm tờ khế, sai hạ nhân đưa ngân phiếu đến.

Lúc huynh đệ nhà họ Lý rời đi, bước chân cả hai đều lảo đảo.

“Anh không biết đâu, bộ mặt Lý Du lúc ấy nín đến độ y chang cái màu gan heo luôn.”

Phó Điềm cười kể: “Xem ra Lý gia có vẻ đang rất thiếu tiền.” Đã phải chịu thiệt lại vẫn cố nhẫn nhịn, Lý gia không chỉ khép nép tới cửa nhận lỗi mà còn cam chịu để cậu ép giá, nếu đổi thành nhà có tiền chắc chắn sẽ ngạo mạn hơn vậy nhiều.

“Cơ mà Lý Mộc có vẻ sõi đời hơn em hắn nhiều, rất biết cách ăn nói, chứ để mình Lý Du tới, chắc chắn gã nuốt không trôi cục tức này đâu.”

Phó Điềm ngồi xếp bằng ở trên nệm, Sở Hướng Thiên ngồi phía đối diện, đút cậu ăn nho, “Em nguôi giận chưa?”

“Rồi.” Phó Điềm cười tít mắt, “Món hời như này đâu dễ kiếm.” Không chỉ không tức nữa, mà còn vui tươi hớn hở ngồi đếm tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play