Dẹo said: Do khúc đầu chương mấy bạn quản sự chưa xác định được người gọi bọn họ đến là Phó Điềm mà cứ nghĩ là Phó Hữu Cầm nên xưng hô “cậu chủ” và “bà chủ” trong chương này sẽ hơi lộn xộn
Ý nghĩ này từ khi còn ở Thượng Minh trấn đã xuất hiện, đồng mưu với Lý quản sự có những năm người, vậy phải xử lý làm sao? Trước đây cậu chưa từng tiếp xúc với sinh ý trong nhà, sau chuyện này cậu mới phát hiện quyền lợi trong tay quản sự thực sự quá lớn, lợi ích càng nhiều mê hoặc cũng càng nhiều.
Doanh thu của cửa hàng và điền trang đều phải qua tay quản sự, hằng năm họ chỉ cần nộp tiền lên đúng hạn là được, muốn lách luật chỉ là chuyện dễ dàng, cũng đâu ai rảnh mà vài tháng phải đi dò la hết các chi nhánh một lần, nếu muốn kiểm tra thì chỉ có nước ngồi rà lại hết sổ sách một lượt để đối chiếu như lần này bọn cậu làm thì may ra mới phát hiện được sơ hở.
Vậy nên cậu muốn triệu tập tất cả quản sự về đây, một là để xử lý những con sâu mọt còn tồn tại, hai là để sửa đổi lại chế độ vận hành của chuỗi cửa hàng.
Dù là việc giảm thiểu quyền hành của quản sự hay việc kiểm soát doanh thu của các cửa hàng thì đều cần phải có cả một quá trình dài dằng dặc và tương đối phức tạp. Điều cậu nên làm trước mắt là phải đảm bảo những khoản thu không minh bạch sẽ không tiếp tục phát sinh thêm một lần nào nữa, kể cả ở cửa hàng hay thậm chí là điền trang.
“Con muốn làm gì thì cứ làm đi.” Phó Hữu Cầm cũng không hề nghi ngờ năng lực của Phó Điềm nữa, trái lại bà còn hết sức vui mừng, “Nhưng con hãy nhớ, đừng nên nóng vội, những quản sự ấy ít nhiều cũng đã phục vụ cho Phó gia gần mười mấy năm, đừng quá tuyệt tình nếu không sẽ khiến họ thất vọng.”
Phó Điềm gật đầu, cậu chỉ muốn cải cách lại để dễ bề khống chế, tiện tay bắt luôn đám sâu mọt chứ đâu muốn đuổi tận giết tuyệt.
Nếu đã định xong, Phó Điềm liền phái người đi báo tin cho các quản sự, triệu tập họ về Tứ Phương trấn. Vì lần khảo hạch này, Phó Điềm còn đặc biệt cho dọn dẹp lại một tòa viện bỏ không để làm nơi nghỉ chân.
Mọi người đã không ngại đường xa đến đây, Phó Điềm cũng không định quá khắt khe, dù sao ngoài mấy con sâu mọt, thì trong số đó còn có cả những quản sự đã hết lòng tận tâm vì Phó gia, đâu thể khiến lòng người lạnh lẽo được.
Chu Truyện Thanh đã từng nói, muốn điều khiển được nhân tâm khó ở chỗ công tâm.
Nếu muốn khiến những quản sự kia phải phục tùng thì trừ việc răn đe ra còn cần có biện pháp khuyến khích, khen thưởng rõ ràng, vậy mới thỏa đáng.
Mà ngày mọi người vừa tề tựu đông đủ cũng là thời điểm Phó Điềm bắt đầu “ra oai”.
Sau ba ngày, vị quản sự cuối cùng ở cách xa nhất cũng đã đến tới nơi. Tòa viện nằm ở ngoại thành, diện tích rất rộng, ngay dưới chân núi tại kỳ thiên lĩnh, dù là đang hè vẫn rất thoáng đãng, vốn nơi đây được dùng để đến tránh nóng trong những dịp hè oi ả, nhưng Phó Điềm lại không mấy khi qua ở, mà giờ cuối cùng nó cũng được phát huy tác dụng của mình.
Tòa viện đã được thu dọn rất sạch sẽ, gần hơn hai mươi quản sự đều có phòng được phân rõ ràng, bốn viện mỗi viện luôn sẵn người hầu túc trực, việc ăn mặc ở sắp xếp rất chu toàn.
Vốn các quản sự còn đang lo sợ bất an thì khi đến nơi cũng thoáng an lòng, chí ít chủ nhân kêu bọn họ đến chưa chắc đã là chuyện xấu.
Trong sân từng nhóm quản sự quen biết nhau cùng tụ lại một chỗ khe khẽ bàn luận, người truyền tin chỉ nói chủ nhân gửi lời mời bọn họ đến Tứ Phương trấn chứ không nói rõ cậu có mục đích gì, bởi vậy ai ai cũng bồn chồn, hoang mang lo sợ.
Trong đó đúng thực có một đám có tật giật mình, cũng đang ngồi phỏng đoán xem bà chủ rốt cuộc đang định làm gì.
“Các ngươi nói thử coi… Có phải bà chủ đã phát hiện ra điều gì rồi không?” Một gã gầy gò hỏi, trong đám người này thì gã nhát cáy nhất, hở chút là gào thét sợ bị bà chủ phát hiện.
Một tên khác mập hơn cười nhạo nói: “Mấy bữa thu sổ, nếu mà phát hiện được thì đã sớm trừng trị từ lâu rồi, sao còn chờ đến tận bây giờ?”
Những người còn lại cũng phụ họa theo: “Nói có lý, hơn nữa nếu quả thật muốn xử lý chúng ta thì hà tất phải gọi những người khác đến để làm gì.”
Thấy mọi người hình như đều đã bị lời ông ta thuyết phục, gã gầy gò vẫn do dự nói: “Nhưng mà… Lý quản sự.”
Bọn họ đều là bè lũ với Lý quản sự, ai cũng có phần trong vụ này, bởi vậy khi nghe tin tất cả quản sự đều bị điều đến, lại thiếu mỗi mình ông ta càng khiến gã gầy thêm bất an.
Những người khác nghe vậy đều đồng loạt trầm mặc.
“Có lẽ là bận quá nên chưa tới được thôi, các ngươi cũng biết đó, ổng một mình ôm tận hai cửa hàng ở Thượng Minh trấn chứ đâu được thanh nhàn như chúng ta…” Người nói chuyện nở một nụ cười khiên cưỡng, hiển nhiên cũng tự thấy lý do bản thân đưa ra chẳng hợp lý chút nào.
Nhưng họ không hề nhận được tin tức gì của Lý quản sự, cũng chẳng hay biết quản sự ở Thượng Minh trấn đã đổi người, bởi vậy mới tìm đại một lý do để tự an ủi bản thân mà thôi.
Trong lòng mỗi người đều ôm một nỗi lo sợ, còn chưa kịp tìm ra nguyên do đã nghe hạ nhân bẩm rằng tiệc tối đã chuẩn bị xong, thỉnh các vị quản sự ngồi vào vị trí.
Trên bàn tiệc khá là phong phú, toàn những món sơn hào hải vị, chỗ ngồi của vị chủ nhân vẫn để trống, chỉ có Phó Cát đến thông báo, vì muốn để các vị quản sự đây được tự nhiên dùng bữa nên cậu chủ sáng ngày mai mới đến.
Mấy tên quản sự đang chột dạ nỗ lực sáp lại thấy sang bắt quàng làm họ, hỏi thăm bà chủ gọi bọn họ đến đây là do có đại sự gì chăng.
Phó Cát tuy tay nhận bạc, mà miệng lại không nhả đến một chữ, “Cậu chủ tự có dự định của mình, sáng sớm ngày mai các vị sẽ biết.”
Tên vừa hối lộ mặt đỏ gay vì tức, căm phẫn phất tay áo rời đi.
Phó Cát cười híp mắt áng chừng số bạc trong tay rồi về báo lại cho Phó Điềm. Đột ngột triệu tập lại không báo trước, cộng thêm việc Phó Điềm cố ý không xuất hiện đêm nay cốt yếu là để những ai kia trong lòng có quỷ thì tự mà chột dạ.
Đúng thực như Phó Điềm mong muốn, thâm tâm mang tội ngủ không yên lòng, sáng ngày hôm sau một đám mang theo hốc mắt đen ngòm, bộ dạng uể oải mà đi ra chỗ tập hợp.
“Chư vị hôm nay nhìn xanh xao nhỉ, nếu để bà chủ thấy được, sợ không tốt lắm đâu.”
Một quản sự mập mạp cười y chang Phật Di Lặc lại trêu, ông là quản sự mới thăng chức những năm gần đây, là người có tư lịch nông nhất nên khi trước đám người này định hợp mưu tham ô thì không thèm quan tâm đến ông, nhưng bây giờ nhìn lại thì chắc ông cũng nên cảm ơn họ vì không để mình phải lọt hố đấy.
Tối hôm qua đám người này ăn không ngon ngủ không yên còn ông thì ngược lại, ăn ngon ngủ đủ, tinh thần sáng láng.
Gã gầy lườm nguýt, gầm ghè quát “Câm miệng”. Tối qua gã trằn trọc cả đêm, những loại tình huống xấu nhất gã cũng đã nghĩ đến, Phó Điềm càng áng binh bất động gã lại càng lo sợ, bởi vậy nên khi nghe ông mập nói gã mới phản ứng lớn đến thế.
“Lưu Thuận, thôi ngay!” Đồng bạn đè gã lại, thấp giọng cảnh cáo: “Thu lại cái vẻ mặt khóc tang ấy đi, ngươi muốn cho bà chủ biết rằng ngươi đang chột dạ đấy à?!”
Gã gầy, cũng chính là Lưu Thuận lau mồ hôi lạnh, miễn cưỡng nở một nụ cười khó coi, theo mọi người đến thính đường.
Thính đường sớm đã dọn sẵn loạt bàn con, trên bàn được bày đủ loại trái cây, điểm tâm cùng rượu, thoạt nhìn chỉ như một bữa tụ hội thoải mái để cùng nhau tâm sự. Nhưng khi nhìn chiếc ghế thái sư lẳng lặng đặt ở trên cùng thì khó ai có thể cho đây chỉ là một bữa tiệc rượu bình thường được.
Hồng Môn yến hôm nay đến được chưa chắc đã về được. Đó là suy nghĩ trong lòng tất cả những người đang ở đây.
Lại thêm nửa canh giờ trôi qua, Phó Điềm mới dẫn theo Phó Cát khoan thai mà đến.
Điều đầu tiên cậu làm sau khi vào cửa là cười tạ lỗi, “Thứ lỗi đã để các vị quản sự phải đợi lâu, trái cây và điểm tâm ta chuẩn bị mọi người dùng có thấy quen không?”
Thấy người đến là một thiếu niên, mọi người đều đồng loạt sững sờ, sau đó mới phản ứng, nhanh mồm nói “Dùng vừa miệng lắm, cảm ơn thiếu gia đã khoản đãi”.
Bầu không khí phút chốc trở nên thoải mái hơn, mấy người mang ý xấu đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Nếu người đến là vị Phó phu nhân lôi lệ phong hành kia bọn họ mới phải sợ, chứ giờ thấy Phó Điềm, một cậu thiếu gia miệng còn chưa dứt sữa, cậu ta thì làm nên được sóng gió gì mà phải sợ, nịnh hót vài câu tâng bốc cậu ta lên tận trời là ổn cả thôi.
“Mẫu thân ta đang dưỡng bệnh, vậy cho nên phương diện làm ăn tạm thời sẽ do ta quản lý…”
Phó Điềm treo đầy ý cười, thanh âm trong trẻo lại mang chút phong vị của thiếu niên, mấy quản sự âm thầm gảy bàn tính trong lòng, một tiểu thiếu gia lại đi quản chuyện gia nghiệp, phen này bọn họ lời to rồi.
Chờ cậu nói xong, một vị quản sự lập tức cười nịnh nọt: “Cậu chủ nhỏ tuổi trẻ tài cao, ngày sau cửa hàng gạo nhất định sẽ phát triển không ngừng.”
Phó Điềm cười ngượng ngùng, “Ta còn trẻ, lần này triệu tập các vị quản sự đến cũng là do trên phương diện làm ăn ta vẫn còn nhiều thiếu sót, muốn thương thảo cùng mọi người đây.”
“Có khó khăn gì cậu chủ nhỏ cứ việc nói!”
“Chúng ta nguyện vì cậu chủ nhỏ mà phân ưu giải nạn!”
Phân ưu giải nạn: Giúp đỡ giải quyết khó khăn.
Mọi người dồn dập phụ họa, khóe miệng Phó Điềm gợn lên, đôi mắt xẹt qua một tia sáng, cười híp mắt nói: “Nếu đã vậy thì ta cũng nói thẳng.”
“Mấy ngày trước ta có đi một chuyến đến Thượng Minh trấn, bất ngờ phát hiện trong kho gạo rỗng tuếch chẳng còn gì…” Trên mặt cậu vẫn treo ý cười, còn thần sắc những người khác thì từ từ cứng lại, nghe cậu nói tiếp: “Ta và Lý quản sự có ngồi nói chuyện cùng nhau, ông ấy vì cảm thấy hổ thẹn nên đã nói rõ mười mươi mọi chuyện cho ta biết…”
Phó Điềm hơi nhíu mày, ra vẻ khổ não, “Nhưng ông ấy cứ một mực niệm tình xưa, mãi chẳng chịu nói ra tên đồng phạm là ai…”
“Không biết các vị đây có thể giúp ta tìm ra kẻ đang ngầm chiếm đoạt tài sản Phó gia được không?”
Trong sảnh yên tĩnh cơ hồ không còn chút tiếng động, trán Lưu Thuận bốc lên một lớp mồ hôi to bằng hạt gạo, khủng hoảng không tài nào giấu được. Phó Điềm vẫn ung dung như không phát hiện điều khác thường, vẫn cái nụ cười ôn hòa ấy: “Các vị cũng đừng quá căng thẳng, chỉ cần viết tên người mình hoài nghi lên trên giấy là được, không cần phải ký tên đâu, ta sẽ để Cát thúc kiểm chứng sau, chắc chắn sẽ không nghi oan cho người vô tội.”
Nói rồi để Phó Cát phát cho mỗi người một tờ giấy cùng bút và mực, “Ta có chuyện cần giải quyết nên không tiện ngồi đây, hai canh giờ sau các vị hãy đem giấy giao cho Cát thúc hộ ta.”
Mọi người nhìn chằm chằm cậu như nhìn ác quỷ, Phó Điềm ngoắc ngoắc khóe miệng, vẫn cái bộ ngây thơ như cũ, nhưng bây giờ thì chẳng còn ai dám coi thường cậu nữa.
Chiêu này quả quá độc ác, để bọn họ tự cắn xé lẫn nhau, tất cả mọi người đều căng thẳng, dáo dát nhìn xung quanh.
Phó Cát lẳng lặng ngồi trong một góc, nhưng chẳng ai dám quên mất sự tồn tại của ông.
Ông mập cười khan, giọng lại sắc bén hẳn, “Ta nói này… Cậu chủ nhỏ cũng đã nói đến thế rồi, các vị cứ trung thực mà điền đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT