Mơ? Sao có thể là mơ, sao lại có giấc mơ chân thật đến thế!

Thẩm Thanh Huyền đẩy Cố Kiến Thâm, cả giận: “Không có khả năng!”

Cố Kiến Thâm lùi ra một ít, nhìn y: “Vậy em nói ta biết, em nhìn thấy gì?”

Thẩm Thanh Huyền: “Ta sinh ra ở hồ băng, ta có cha mẹ, có vô số huynh đệ tỷ muội, còn có rất nhiều người thân, sau khi vào thần vực ta quen Kim Dương, còn …”

Y còn chưa nói xong đã đột ngột dừng lại.

Vì y nhìn thấy hồ băng, thấy cánh đồng tuyết, thấy hồ tuyết liên, thậm chí nghe được họ nói chuyện. Rõ ràng y đang ở thánh điện, song chung quanh lại xuất hiện một khung cảnh hoàn toàn khác, dường như chớp mắt y đã về tuyết nguyên, về lại gia hương.

Cố Kiến Thâm vẫn đứng trước mặt y, trong sương giá và tuyết lạnh, hồng y của hắn càng thêm rực rỡ, như thể có khả năng hòa tan tuyết nguyên mênh mông.

Hắn hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Còn nhìn thấy gì?”

Thẩm Thanh Huyền hé môi, không chịu nói thêm chữ nào.

Chẳng mấy chốc họ đã “rời khỏi” băng nguyên, tới thần vực: thần thị tộc tuyết liên, thần điện huy hoàng, vô số những loài hoa như những cơn sóng cuộn trào. Sau đó Thẩm Thanh Huyền trông thấy Kim Dương, nó cười rất đỗi ấm áp, thái độ hơi rụt rè, song lại chân thành tha thiết.

Thẩm Thanh Huyền há miệng, song không có cách nào gọi tên nó.

Từng vòng xoay chuyển, nửa đời ngắn ngủi của y đều hiện trong mắt nam tử hồng y ấy.

Hắn dùng vẻ mặt dịu dàng, cất giọng khẽ khàng từ tốn như đến từ nơi chân trời xa xăm: “Đây là những thứ em muốn nhìn thấy ư?”

Dứt lời, Thẩm Thanh Huyền rơi xuống thánh điện.

Cảm giác đứng vững chân trên đất khiến y an lòng, vừa rồi là gì? Y đã thấy gì? Hiện giờ đầu Thẩm Thanh Huyền rối như tơ vò, y hoảng loạn, song vẫn kiên định tin rằng, chúng nó đều là những biểu hiện giả dối, hư ảo do thần dùng thần lực tạo ra, y sẽ không tin, và cũng sẽ không nghĩ sâu xa, y chỉ tin tưởng những gì mình cảm nhận được!

Về câu nói cuối cùng kia, Thẩm Thanh Huyền càng không rõ hắn có ý gì, nhưng y không muốn nghĩ tới.

Sao có thể là mơ? Nó chân thực, chuẩn xác như thế, tuyệt đối không phải là mơ.

Thẩm Thanh Huyền hít sâu, muốn rời khỏi thánh điện.

Lúc này, những tiếng nói thành kính bỗng phát ra từ bên dưới: “Vị thần từ bi, chủ nhân vạn vật, người cha bất tử, đứa con của ngài chân thành kính ngưỡng ngài …”

Trái tim Thẩm Thanh Huyền rung động kịch liệt, y cúi đầu nhìn phần lớn các thần thị mặc hồng y, trong tay mỗi người đều đang nâng một gốc hoa màu đỏ mềm mại, mí mắt rũ xuống che khuất đôi ngươi, dáng dấp cung kính dịu ngoan.

Một màn vừa xa lạ vừa quen thuộc này làm Thẩm Thanh Huyền không biết nên phản ứng ra sao.

Chẳng mấy chốc, y thấy một đóa hồng liên cực kỳ xinh đẹp, vẻ ngoài nó rất chói mắt, cánh hoa như hồng ngọc phát quang, sáng bóng nhẵn mịn, lập tức chiếm được trái tim Thẩm Thanh Huyền.

Nó đẹp quá …

Thẩm Thanh Huyền không kiềm được mở miệng, y không biết mình nói gì, nhưng giọng đã truyền xuống.

“Tỉnh lại đi.” Ba chữ dường như đã từng quen biết, nhưng nay đã đổi bằng một thanh giọng khác.

Thánh quang bao phủ, hồng liên thong thả giãn ra, nam tử hồng y đứng giữa đại điện. Hắn ngẩng đầu, ngũ quan quen thuộc làm con tim Thẩm Thanh Huyền dao động.

Uyên … là Uyên!

Thẩm Thanh Huyền mở miệng, có chút vội vàng, song giọng nói vẫn lạnh lùng: “Lại đây.”

Nam tử hồng y bước lên bậc thang, đi tới trước mặt y. Thẩm Thanh Huyền đứng dậy, chung quanh trở nên trống không. Lúc này y mới chợt nhận ra, y đã đổi vị trí với “thần”, y thành “thần”, còn “thần” thành y.

Đây cũng là trò của thần sao? Y sẽ không mắc mưu đâu!

Uyên nhìn y, giọng nói mang theo run rẩy rất khẽ: “Ta có thể ở bên cạnh ngài không?”

Hắn có phần căng thẳng, ôm đầy chờ mong, cảm xúc đó nhuộm lên đôi mắt đỏ, đẹp đến nao lòng xen lẫn chút công kích.

Thẩm Thanh Huyền cho rằng đây là hư vọng không tồn tại, nên phiền muộn đáp: “Không thể.”

Đây không phải là Uyên, y không cần một biểu hiện giả dối.

“Vì sao?” Uyên như bị sét đánh, hắn thấp giọng nỉ non, ánh sáng trong mắt dần tối đi.

Trái tim Thẩm Thanh Huyền thắt lại, thế mà lại đau lòng vì một ảo cảnh không có thật.

Y không muốn thấy hắn, không muốn bị mê hoặc, nên trong lúc suy tư, y khoát tay đuổi Uyên xuống.

Hết cảnh này đến cảnh khác được tráo đổi, có những chi tiết khác nhau, nhưng bàng hoàng và mê man mà Uyên cảm nhận đều là những gì y vừa trải qua không lâu. Đó là một thế giới Thẩm Thanh Huyền “mong muốn”, tất cả hoa nhi màu vàng và đỏ đều được đãi ngộ tốt, họ được thần sủng ái, trở thành thần thị, ở lại thần điện, bước lên cầu thang hướng vào điện trước tiên. Hoa nhi màu trắng thì bị rơi lại sau cùng, họ vội vàng đuổi theo, nhưng không bao giờ đuổi kịp, họ cũng thành kính thờ phụng thần, nhưng lại bị trục xuất bởi thần.

Đồng thời bị “trục xuất” còn có Uyên.

Liên hoa màu đỏ vốn nên là tồn tại gần với thần nhất, nhưng hiện giờ lại bị mọi người coi thường.

Thẩm Thanh Huyền có thể nhìn thấy mọi thứ, tầm mắt dõi theo hắn, chứng kiến hắn bất an, lo âu, cũng thấy tưởng niệm bức thiết trong lòng hắn.

Hắn đang nhớ y, hắn muốn gặp y.

Thực tế y cũng muốn gặp hắn.  

Thẩm Thanh Huyền nhận định đây chỉ là hư ảo, không muốn tiếp tục quan tâm tới Uyên. Nhưng y làm không được, tầm mắt của y cứ bám lấy hắn, không cách nào dời đi. Mãi đến khi thấy Uyên đợi trong băng thất tới nỗi sắc mặt tái nhợt vẫn không chịu đi, y đã không kiềm lòng được.

Thế là Thẩm Thanh Huyền xuất hiện trước mặt hắn.

Gần như trong nháy mắt, Uyên tỉnh táo, trong mắt lộ rõ quyến luyến: “Ta cứ ngỡ sẽ không còn được gặp ngài nữa.”

Thẩm Thanh Huyền mím môi, không thốt một lời nào.

Uyên khẽ nói: “Ta biết mình không xứng ở bên cạnh ngài, nhưng …”

Thẩm Thanh Huyền ngắt lời hắn: “Vì sao ngươi muốn ở bên cạnh ta?”

Uyên nhìn y, đôi mắt ở nơi băng thất chợt sáng đến lạ, hắn thấp giọng: “Ta thích ngài.”

Thích … hắn thích y ư?

Thẩm Thanh Huyền nhìn chăm chú vào hắn, rất muốn nhận ra một ít sơ hở từ nét mặt ấy. Đây là ảo giác, là giả, là “giấc mơ” không hề có thật.

Thế rồi Uyên bỗng dưng nắm tay y, nhiệt độ thân quen kéo Thẩm Thanh Huyền về hiện thực.

Hắn bảo: “Ta rất nhớ ngài.”

Tim Thẩm Thanh Huyền đập thình thịch, cảm xúc chân thật truyền đến trái tim thông qua bàn tay đang nắm chặt, cảm giác này quá đỗi cháy bỏng và rõ ràng, khiến y không thể nào từ chối.

Thẩm Thanh Huyền mở miệng, giọng nói khàn đi trông thấy: “Ta cũng rất nhớ ngươi.” Y nhớ hắn, nhớ một Uyên dịu dàng, nhớ một Uyên làm bạn cùng y, nhớ đến Uyên vừa gặp đã rung động, lần nữa gặp lại khó dứt tình.

Đôi mắt Uyên rực sáng, rõ ràng đang ở trong băng thất lạnh lẽo, nhưng mắt hắn như ngọn lửa, giọng cũng khàn đi: “Ngài thật đẹp.”

Thẩm Thanh Huyền chỉ thấy yết hầu sao mà khô khát, tình cảm rối ren khó thể diễn tả đang thiêu đốt linh hồn y.

Uyên đến gần y, nhìn vào môi y và nói: “Xin lỗi, thần của ta.”

Dứt lời, hắn hôn môi y, khinh bạc y.

Thẩm Thanh Huyền không biết nên phản ứng thế nào, ý thức y trôi dạt như một chiếc thuyền con rơi vào gió bão, nó rung chuyển rồi va đập, thừa nhận kích thích to lớn gắn liền với tử vong … và niềm vui sướng dư dôi còn đáng sợ hơn cái chết.

Y khẽ gọi tên hắn, bất lực rồi lại yếu ớt. Đây là mơ sao? Quả nhiên là mơ, bằng không sao lại có khoái cảm ngập tràn nhường ấy. Nhưng đây có thực sự là một giấc mơ? Mơ sẽ chân thật đến vậy ư? Chân thật đến mức y cảm nhận được thân nhiệt hắn, cơ thể hắn cùng nóng bỏng và tha thiết của hắn.

Nếu đây không phải mơ thì tốt quá rồi.

Thẩm Thanh Huyền giật mình tỉnh lại, y vừa cử động, đau đớn do cơ thể bị nghiền áp truyền khắp toàn thân khiến y phải nhíu mày.

Uyên cất giọng bên tai y: “Xin lỗi, ta sẽ rửa sạch cho ngài.”

Nơi khó xử kia làm Thẩm Thanh Huyền đỏ mặt, không muốn nhìn thấy.

Uyên hỏi y: “Đau không?”

Thẩm Thanh Huyền khẽ đáp: “Vẫn ổn.”

Giọng Uyên đầy áy náy: “Xin lỗi vì đã làm chuyện này với ngài.”

Thẩm Thanh Huyền không thích nghe ngữ điệu này của hắn, bèn bảo: “Không sao.”

Giọng Uyên lại thấp hơn: “Có lẽ đối với ngài nó không quan trọng, nhưng với ta thì suốt đời khó quên.”

Tim Thẩm Thanh Huyền thắt lại, rất nhiều điều muốn nói vọt tới bên môi nhưng không biết cất lời từ đâu … Y có chút mê man, nếu là mơ, dù nói thêm bao nhiêu cũng có nghĩa lý gì.

Y không lên tiếng, Uyên xốc lại tinh thần, dè dặt hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Ta có thể ở bên cạnh ngài không?”

Thẩm Thanh Huyền không hề động đậy, không phải y không muốn trả lời hắn, mà là không biết nên trả lời thế nào. Y cũng muốn hắn ở lại bên y, nhưng tất cả đều là giả, từ đầu tới cuối không hề có thật, sao có thể tham lam.

Thấy Thẩm Thanh Huyền im lặng, Uyên lại mất mát, còn mất mát hơn cả lần trước, giọng hắn càng nhẹ đi: “Xin lỗi.”

Đừng xin lỗi, không cần phải nói xin lỗi.

Uyên mặc xiêm y cho y, môi mỏng khẽ nhếch, cuối cùng hỏi: “Ta còn được gặp lại ngài không?”

Một câu thức tỉnh Thẩm Thanh Huyền. Y đang làm gì, y đang nghĩ gì, sao y có thể trầm luân trong mộng?

Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Huyền lập tức quay lại thánh điện … Y mệt nhoài ngồi xuống, cơ thể đau đớn nhắc y nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.

“Ngươi rốt cuộc muốn trêu cợt ta tới khi nào!” Thẩm Thanh Huyền thấp giọng chất vấn.

Không ai đáp lại y, dường như không có cách nào đáp lại sự hiện hữu của y.

Thẩm Thanh Huyền đợi thật lâu, đợi đến khi không thể nào nhịn được nữa, y lập tức nhìn về phía băng thất.

Uyên vẫn chờ ở đấy, quanh thân phủ một tầng sương, tựa như một tác phẩm điêu khắc bằng băng tuyệt đẹp.

Tim Thẩm Thanh Huyền như bị kim đâm, cơ thể hành động nhanh hơn suy nghĩ, chưa gì đã xuất hiện trước mặt Uyên.

Khoảnh khắc nam tử hồng y nhìn y, băng tuyết hòa tan, vạn vật hồi sinh, y như tìm được sinh mệnh đã mất.

Uyên ôm cổ y, vội vàng hôn y giữa nỗi sợ hãi ẩn sâu trong tình yêu cuồng nhiệt không sao kể xiết của hắn.

Thẩm Thanh Huyền đau lòng vô cùng, sao còn bận lòng mà đẩy hắn ra.

Thẩm Thanh Huyền không biết đây gọi là gì … y luôn tự nhắc nhở mình đây chỉ là một giấc mơ, rồi lại không tự chủ được mà trầm luân trong đó.

Uyên xinh đẹp, Uyên dịu dàng, Uyên yêu y.

Họ thường xuyên gặp nhau, thường hay hôn môi, lúc nào cũng có thể ôm nhau ngủ.

Nếu đây chỉ là một giấc mơ, thì cái gì mới là thật? Thế giới không có Uyên ư? Thế giới mà y tìm kiếm trong đau khổ mà vẫn không tìm được hắn ư?

Chân thực như thế, y không muốn.

Vào lúc sinh ra ý nghĩ này, y “tỉnh lại”.

Y vẫn đứng ở thánh điện, nhưng vị trí của y và Uyên lại thay đổi.

Nhìn thần cao cao tại thượng, y cảm nhận được nỗi sợ hãi thâm trầm của Uyên “trong mơ” kia.

Thẩm Thanh Huyền há miệng, một dòng lệ chảy từ nơi khóe mắt: “Ngươi rốt cuộc là ai.”

Cố Kiến Thâm vô cùng đau lòng, nhưng đã đến bước này, hắn cũng chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.

Hắn hỏi: “Em hy vọng ta là ai?”

“Không phải điều ta nên hy vọng …” Thẩm Thanh Huyền lắc đầu: “… Con người thật sự của ngươi là ai?”

Cố Kiến Thâm ôm y, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán y: “Đừng bị tâm em mê hoặc, nó sẽ chỉ cho em thấy những gì em muốn thấy, chỉ biết lừa dối em.”

Thẩm Thanh Huyền mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn.

Cố Kiến Thâm ôn hòa bảo: “Em khát vọng hữu tình, Kim Dương xuất hiện; em khát vọng tình yêu, Uyên xuất hiện, em khát vọng hoa nhi màu đỏ được cứu cuộc, bọn họ đã được cứu chuộc.”

Cánh môi Thẩm Thanh Huyền run rẩy: “Họ đều là vọng tưởng của ta thôi sao?”

Cố Kiến Thâm dịu dàng nhìn y.

Thẩm Thanh Huyền chỉ thấy đầu nặng mà người nhẹ tênh, y hỏi: “Nếu đều là giả, vậy thì cái gì mới là thật?” Ngay cả cảm giác của mình cũng là ảo tưởng, thì cái gì mới là thật.

Cố Kiến Thâm một lần nữa ôm chầm y, cho y ấm áp vào bảo vệ: “Hãy từ bỏ tâm em, thờ phụng thần vĩnh hằng bất biến.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play