Thẩm Thanh Huyền chỉ hy vọng mình nghĩ nhiều, nếu mà là vậy thật chắc y chết mất!

Nine là Cửu, Cửu là Cố Kiến Thâm, suy ra Nine cũng là Cố Kiến Thâm?

Nghĩ lại xem, y đã đối xử với Nine thế nào?

Ngọt ngào cùng nhau chinh phục phó bản, sau đó bỏ lại câu đã kết hôn liền bỏ đi không từ giã.

Hiện giờ nhìn lại ba chữ Nine để lại cho y … đau tim quá!

Tiêu rồi tiêu rồi, nếu Nine là Cố Kiến Thâm, vậy y tiêu chắc rồi! Không chừng hắn lại suy diễn ra một vở kịch lớn nữa rồi!

Mà không đúng … Thẩm Thanh Huyền bình tĩnh, nghĩ lại cảm thấy hơi bất thường.

Nếu Nine là Cửu, sao Nine không biết y kết hôn với Cửu?

Y đã kết hôn với hắn, hắn còn đợi ở trong game làm gì? Ra ngoài thân mật với y không tốt sao?

Vậy rốt cuộc có nguyên do gì?

Thẩm Thanh Huyền quyết định vào trò chơi, tiếp tục tìm kiếm manh mối.

Trò chơi tên là 《Chung cốc》, nghe bảo có một phó bản chưa mở bao giờ, nó cũng tên là Chung cốc, khi phó bản này mở ra, tất cả người chơi đều sẽ rơi vào điên cuồng.

Nhưng rốt cuộc Chung cốc ở đâu, có hình dáng ra sao thì không ai biết được.

《Chung cốc》đã hoạt động mười lăm năm, qua thời gian dài nhưng chưa hề có dấu hiệu xuống dốc, trái lại còn kéo dài qua nhiều thế hệ, trở thành trò chơi quốc dân.

Về ý nghĩa xã hội, trò chơi này mở ra thiên đường cho lực lượng lao động dư thừa không có gì làm, giúp thế giới tinh thần của họ trở nên phong phú, giảm thiểu rối loạn có khả năng xảy ra.

Cửu là chủ sở hữu của 《Chung cốc》, bằng khối tài sản khổng lồ cùng địa vị xã hội không ai sánh bằng, hắn đã tạo ra trò chơi đế quốc được người người đổ xô như vịt.

Thẩm Thanh Huyền dùng một ngày để tra xét tư liệu, nghi hoặc trong lòng luôn không được giải đáp.

Cửu là Nine ư? Tìm không ra chứng cứ có liên quan.

Cửu do ai sáng tạo? Cũng không có tài liệu đề cập đến, thậm chí người ngoài cũng không biết Cửu tiên sinh là người máy.

Chung cốc do Cửu tiên sinh tạo ra? Trò chơi toàn tức do người máy sáng tạo? Thật khó thể tưởng tượng.

Nếu Chung cốc không phải Cửu tạo ra, vậy là ai?

Đủ loại câu hỏi tựa như mạng nhện khổng lồ, vây dính Thẩm Thanh Huyền ở trong đó.

Nhưng y không hề sợ hãi, thậm chí còn đang chờ “người bắt” cuối cùng xuất hiện.

Đến tối, Cố Kiến Thâm về nhà.

Thẩm Thanh Huyền phá vỡ quy luật mà hai người đã duy trì trong nhiều ngày qua – y không nấu cơm.

Cố Kiến Thâm nhìn bàn ăn trống trơn, hỏi: “Không ăn cơm à?”

Thẩm Thanh Huyền: “Tôi không đói.”

Cố Kiến Thâm khựng một hồi rồi đáp: “Ừ.”

Thẩm Thanh Huyền đứng dậy đi xem phim, Cố Kiến Thâm ngồi trước bàn ăn như mấy ngày trước, tiến hành chương trình “ăn cơm”.

Cho dù không có cơm, hắn vẫn ngồi trước bàn ăn ba mươi phút.

Thẩm Thanh Huyền tiếp tục xáo trộn cuộc sống “tốt đẹp” của họ.

Tám giờ rưỡi y sẽ pha cà phê cho Cố Kiến Thâm, nhưng hôm nay y lên muộn nửa tiếng, hơn nữa còn không mang cà phê theo, mà chỉ bảo: “Tôi đi ngủ trước.”

Theo lý thì mười giờ rưỡi y mới ngủ, trước đây họ luôn như thế.

Cố Kiến Thâm ngồi trước bàn làm việc, mắt đỏ lóe lên.

Hắn không hề gọi y, cảm xúc chẳng có bất kỳ dao động nào – không có ảo não do bị rối loạn “trình tự”, cũng không bối rối, càng không ý thức được nên hỏi hay nghi ngờ.

Mười giờ rưỡi, hắn quay về phòng.

Thẩm Thanh Huyền không nhìn hắn, tiếp tục ngủ.

Cố Kiến Thâm lên giường, định ôm y vào lòng như mấy ngày trước.

Thẩm Thanh Huyền bỗng nhiên đẩy hắn: “Tự mình ngủ đi.”

Cố Kiến Thâm đành thành thật nằm trên giường, hai tay giao nhau đặt trước bụng, ngủ một cách quy củ.

Một tiếng sau, Thẩm Thanh Huyền mở mắt ra.

Y nhìn thử, phát hiện người máy nhà y thật sự đang ngủ!

Không nghi ngờ, không bất an, vô cùng bình tĩnh mà ngủ!

Thẩm Thanh Huyền tức giận đập hắn một phát.

Cố Kiến Thâm mở mắt cái xoạc, hắn nhìn y rồi hỏi: “Chuyện gì thế?”

Thẩm Thanh Huyền đi thẳng vào vấn đề: “Anh rốt cuộc là ai?”

Cố Kiến Thâm đáp: “Cửu.”

Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Ai tạo ra anh?”

Vấn đề này Cố Kiến Thâm sẽ trả lời ư?

Hắn trả lời, lại còn cho Thẩm Thanh Huyền một đáp án cực kỳ chấn động: “Nine.”

Trái tim Thẩm Thanh Huyền nhảy dựng, tiếp tục hỏi hắn: “Nine là ai?”

Cố Kiến Thâm lắc đầu: “Không biết.”

Đã nói đến mức này, y không cần phải tiếp tục đoán mò nữ: “Nine đang ở đâu?”

Nếu Cố Kiến Thâm thực sự là người máy, thì thẩm quyền hắn mở ra cho Thẩm Thanh Huyền nhất định là cao nhất, gần như hỏi gì đáp nấy.

Hắn nói: “Chung cốc.”

Chung cốc … là trò chơi Chung cốc, hay thật sự có một nơi gọi là Chung cốc?

Thẩm Thanh Huyền hỏi ra điều mình nghi vấn, Cố Kiến Thâm vẫn chỉ trả lời: “Chung cốc.”

Thẩm Thanh Huyền gần như có thể xác định, Cố Kiến Thâm đối diện là Cố Kiến Thâm, nhưng không phải một Cố Kiến Thâm đầy đủ.

Dùng khái niệm của giới tu chân để ví dụ, đại khái là chỉ được truyền một luồng thần thức, vẫn còn một phần bị giấu bên trong, chỉ có thể tuân theo bản năng đơn giản để thực hiện công việc cụ thể.

Thẩm Thanh Huyền không rõ tình huống của Nine ra sao, nhưng nếu hắn có thể tạo ra Cửu, hiển nhiên không phải con người bình thường.

Thẩm Thanh Huyền hỏi vấn đề sau cùng: “Là ai tạo ra trò chơi toàn tức 《Chung cốc》?”

Cố Kiến Thâm trả lời: “Nine.”

Thẩm Thanh Huyền nghe xong cũng phải giật mình, gần như sắp chạm vào chân tướng.

Nine là Cố Kiến Thâm, thật sự là Cố Kiến Thâm.

Thôi rồi thôi rồi … hiện giờ quay về giải thích có còn kịp không?

Thẩm Thanh Huyền xuống giường: “Anh nghỉ ngơi trước đi, tôi đến xem Chung cốc.”

Cố Kiến Thâm không ngăn cản y, và cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn y như một cái xác rỗng hoàn mỹ.

Thế nhưng vỏ rỗng ấy chứa một đoạn thần thức ngắn bên trong, liên tục tìm kiếm trong kho gien, dựa vào bản năng để tìm ra y, sau đó mở lòng với y.

Thẩm Thanh Huyền khẽ thở dài, vội vàng vào khoang trò chơi.

Y và Cố Kiến Thâm đến phàm thế cùng lúc.

Có lẽ trước đây, Nine, Cửu và Mục Thanh có một đoạn nhân duyên.

Nhưng Mục Thanh chết trong game, Nine nhất định là người đầu tiên biết điều đó, cho nên hắn cũng quyết định tử vong.

Sau đó Cố Kiến Thâm thành Nine, y thành Mục Thanh. Chỉ có điều Cố Kiến Thâm không phải Nine, y cũng không phải Mục Thanh.

Cho nên bi kịch của hai người kia sẽ không tái diễn trên người họ.

Thẩm Thanh Huyền vội vàng đăng nhập vào trò chơi, phát hiện mình vẫn còn ở ngoài Phượng hoàng hạp cốc.

Y mau chóng mở danh sách bạn thân, định liên lạc với Nine.

Giao diện hệ thống vừa hiện ra, Thẩm Thanh Huyền còn chưa gửi tin nhắn thì đã nhìn thấy Berserker.

Hắn đứng dưới gốc cây khô. Bầu trời mang sắc xám ảm đạm, lá phong rực rỡ cũng mất đi vẻ sáng bóng do cạn nước, trở nên khô vàng một cách chật vật.

Berserker cao lớn vẫn mặc khôi giáp cứng rắn, song chúng nó lại không ngăn được sự tổn thương từ trong ra ngoài.

Lá khô rơi trên đầu hắn, trên bả vai rắn chắc và cả bên đôi chân cô độc.

Dường như bầu trời u ám này đại biểu cho cảm xúc của hắn, mà gốc cây héo rũ chính là trái tim thất vọng của hắn.

Chứng kiến cảnh này, chẳng ngôn từ nào có thể diễn tả nỗi đau cùng cực của Thẩm Thanh Huyền hiện giờ.

Y đuổi sang đó, cẩn thận chạm vào bàn tay to của hắn: “Nine.”

Dường như hắn đã đứng quá lâu, lâu tới nỗi mất đi tri giác và ý thức.

Thẩm Thanh Huyền nắm tay hắn, dùng sức gọi: “Nine!”

Berserker chậm rãi hoàn hồn, hắn rũ mắt nhìn thánh tinh linh trước mắt, nhìn thấy một tia sáng rực rỡ.

“Em …”

Thẩm Thanh Huyền ôm hắn: “Em xin lỗi.”

Berserker hoàn toàn hồi phục ý thức, hắn ôm ngang y, vững vàng đặt trên cánh tay: “… Thanh.”

Thẩm Thanh Huyền ôm đầu hắn rồi hôn thật vang lên đấy: “Xin lỗi, đã để anh đợi lâu.”

“Thanh …” Nine nỉ non tên y, “Thanh … Thanh …”

Thẩm Thanh Huyền: “Gọi em là Liên Hoa.”

Nine nhìn y không chớp mắt.

Thẩm Thanh Huyền khẽ nói: “Đây là tên thật của em.”

“Liên Hoa.” Nine vụng về lặp lại hai từ này, nhưng đã làm quen với nó rất nhanh. Hắn gỡ nó từ môi, và rồi đặt lên đầu quả tim.

“Em về rồi.”

“Ừm, em đã trở về.”

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười với hắn, nụ cười tỏa nắng của thánh tinh linh như đang thắp sáng bầu trời xám xịt.

Không phải ví von, mà chính là sự thật.

Bầu trời ảm đạm như được gột rửa bởi nước trong, lộ ra màu da trời như mơ, những đám mây va vào nhau tựa như những chú nai làm bằng bông, nghịch ngợm và đáng yêu vô cùng.

Cùng lúc ấy, cây phong cũng sống lại.

Lá khô màu nâu tung bay trong gió, như thể giữa bầu trời có một họa sĩ tài hoa ẩn hình, bút mực bay bổng điểm tô sắc đỏ trên nền trời.

Thẩm Thanh Huyền nhìn mắt Nine, chứng kiến si mê cùng quyến luyến trong đôi mắt ấy.

Đây là Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm của y, không thể nghi ngờ gì nữa.

Thật ra từ cái nhìn đầu tiên, y đã không nhìn lầm … Khi hắn thốt ra câu nói đầu tiên, y đã nhận ra hắn rồi.

Thế nhưng ấn tượng vốn có đã ràng buộc y, luồng thần thức ngoài kia cũng quấy nhiễu y, khiến y quẩn quanh hết vòng này đến vòng khác mới chính thức tìm được hắn.

Thẩm Thanh Huyền ôm chặt hắn, thốt ra lời từ đáy lòng: “Thật sự xin lỗi anh.”

Nine không nói gì, như thể không nghe thấy lời xin lỗi của y, hắn vui mừng ôm Thẩm Thanh Huyền, bởi vì y trở về mà thế giới bừng sáng trở lại.

Nine nói: “Cho em này.”

Thẩm Thanh Huyền có một bụng muốn hỏi, nhưng thấy hắn như thế, y không nỡ cắt ngang niềm vui của hắn: “Gì thế?”

Nine lấy ra áo choàng trong túi.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, Thẩm Thanh Huyền vẫn bị chấn động.

Thật là … đẹp quá!

Anh ánh, đỏ tươi, ảo mộng quá đỗi.

Hoa phượng hoàng chỉ có màu đỏ đơn thuần, thế nhưng áo choàng này lại không chỉ có đỏ, nó còn tản ra ánh sáng của những vì sao, trải đều từng tầng, hệt như ngân hà được nhuộm đỏ giữa trởi đêm.

Nine mỉm cười: “Để tôi mặc cho em.”

Thẩm Thanh Huyền lắc đầu: “Đừng …”

Berserker căng thẳng rõ đi trông thấy, hắn dè dặt hỏi: “Em không vui ư?”

Thẩm Thanh Huyền giãn mặt cười với hắn: “Vì quá thích, nên không nỡ mặc.”

Nine ngơ ngác nhìn y, và cũng chỉ có thể nhìn y như thế.

Em ấy thật tốt.

Thật là tốt.

Cho nên bất kể ra sao, hắn sẽ không để em ấy tiếp tục bỏ đi.

Chung cốc, thuộc về bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play