Ngoài miệng thì bảo chỉ có ba, song Thẩm Thanh Huyền rất rõ, Cố Kiến Thâm nhất định sẽ thêm vài điều kiện cá nhân vào.

Chẳng hạn như dù mang bệnh nan y, nhưng tố chất thân thể vẫn phải tốt, bằng không hai người gặp mặt rồi mà không làm được gì, chẳng phải hắn sẽ ảo não chết luôn sao?

Nếu xét đến thọ mệnh của nhân loại, 60 tuổi đã được xem là “lão đầu”, với cái tuổi này thì cơ thể đã sớm héo tàn rồi, chưa kể còn bệnh nan y, ờm … hai người còn yêu đương gì nữa?

Nếu vị hôn phu không phải Cố Kiến Thâm, thì hôn này không thể kết được!

Vốn đã tồn tại nan đề rồi, giờ mà còn thêm mối quan hệ chồng chồng, sợ rằng đời này Cố Kiến Thâm đừng hòng tin y yêu hắn!

Người hầu nam mặc tây trang trước đó đi xuống cầu thang, người bên dưới lập tức ngưng khắc khẩu.

Bố thể xác này của Thẩm Thanh Huyền – Mục Hồng thấy y xuống bèn nói: “Ăn cơm!”

Mẹ kế Hứa Phức Tâm lập tức lau khô nước mắt, khôi phục lại thành Mục thái thái ưu nhã đoan trang.

Thằng em trai tiện nghi của Thẩm Thanh Huyền – Mục Tuyên hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn Thẩm Thanh Huyền cái nào đã xoay người vào nhà ăn.

Gia cảnh Mục gia có vẻ không tồi, nhà không nhỏ, rất chú trọng cách trang hoàng, trong phòng khách treo một bức tranh thủy mặc giục ngựa lao nhanh, vừa nhìn đã biết do đại danh tác vẽ nên, lực bút phi phàm, bộ khung dùng để treo cũng cực kỳ quý hiếm.

Vào nhà ăn, trong góc có trưng đôi bình sứ Thanh Hoa khảo cứu, tuyệt đối không phải hàng dỏm.

Bài trí kiểu này không phải phường tiểu phú tiểu quý có thể làm nổi.

Thực ra có thể hiểu, càng đại phú đại quý thì liên hôn là điều cần thiết. Trong lịch sử nhân loại, ví dụ cho trường hợp này nhiều không kể xiết.

Đương nhiên cũng có thể chỉ là phú quý bên ngoài, còn bên trong đại gia tộc đã sớm xuống dốc, nhìn diễn xuất của Mục Hồng, sợ rằng Mục gia đã là mặt trời lặn núi Tây.

Vì Thẩm Thanh Huyền xuất hiện nên họ ngừng đề tài khắc khẩu trước đó.

Thẩm Thanh Huyền nhận ra Mục Hồng cũng không thích thể xác này của y.

Mặc dù bảo Mục Hồng không muốn gả Thẩm Thanh Huyền cho Cửu tiên sinh 66 tuổi, nhưng cũng chưa hẳn bất công như lời Mục Tuyên nói.

Bất công có, nhưng sợ là chỉ bất công với Mục Thanh.

Tuy Cửu tiên sinh lớn tuổi, nhưng có lẽ là một người thành thật, Mục Hồng nóng lòng nịnh bợ, muốn để đứa con trai mình thương nhất đến chiếm tiện nghi, cho nên mới đồng ý cuộc hôn nhân này.

Bằng không dựa vào quy củ phàm thế, kiểu gì cũng nên để Thẩm Thanh Huyền lớn tuổi hơn kết hôn trước.

Đồ ăn trên bàn rất phong phú, mùi vị đủ tiêu chuẩn, không tính là quá ngon, cũng không thể bảo khó ăn, cũng giống như mấy sản phẩm phổ biến ở thế kỉ 21, mặc dù chẳng có vấn đề nhưng cũng không có gì đặc sắc.

Một nhà bốn người im lặng ăn cơm mà không nói gì, bầu không khí căng thẳng ấy khiến cho thức ăn vốn không mấy ngon trở nên dở thêm ba phần.

Miễn cưỡng lấp đầy bụng xong, Thẩm Thanh Huyền toan đứng dậy, Mục Hồng bất chợt lên tiếng: “Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chuẩn bị sớm một chút!”

Ngày kết hôn mà nghe cứ như đánh giặc, đúng là thú vị mà.

Thẩm Thanh Huyền không quan tâm, ăn cơm xong chỉ muốn cúi chào tạm biệt, còn kết hôn gì đó … ai thích kết thì kết đi.

Trước khi về phòng, Mục Hồng vẫn gọi Thẩm Thanh Huyền lại, Hứa Phức Tâm cùng Mục Tuyên không cần ở lại nên rời đi.

Thẩm Thanh Huyền dừng bước, nhưng không đáp lại.

Mục Hồng nhíu mày, ngập ngừng rồi nói: “Con đừng nghĩ lung tung, gả qua thì chăm sóc Cửu tiên sinh cho tốt.”

Ngẫm lại vị Cửu tiên sinh kia còn lớn hơn Mục Hồng một tuổi … Thẩm Thanh Huyền mắng thầm: Chưa chắc đã chăm nổi đâu.

Thẩm Thanh Huyền trả lời: “Vâng.”

Mục Hồng cực kỳ lạnh nhạt với Thẩm Thanh Huyền, nói xong câu đó liền bực bội xua tay: “Đi ngủ đi!”

Lão buộc phải nén giận vào lòng, chuyện đang yên đang lành tự dưng bị người đàn bà  kia làm hỏng hết!

Từ nhỏ Mục Thanh đã không thân với họ, nếu gả qua thật thì đừng nói là giúp Mục gia, e rằng còn quay lại cắn họ một phát.

Nhưng đến giờ cũng đành hết cách, Mục Tuyên có đánh chết cũng không chịu gả, hai mẹ con hợp lại lừa lão, giờ ván đã đóng thuyền, không thể xoay chuyển được nữa.

Ngày mai chính là hôn lễ, hiện giờ hối hôn … lão còn muốn sống thêm mấy năm nữa đó!

Thẩm Thanh Huyền quan sát ngõ ngách chung quanh, tính toán xem nên chạy kiểu gì.

Nếu nơi này giống một gia đình, y sẽ còn băn khoăn đôi điều, nhưng bố và anh em còn như thế … ha ha.

Thẩm Thanh Huyền về phòng trước, định bụng chờ khi trời tối sẽ trực tiếp nhảy của sổ bỏ đi.

Tuy phòng y ở lầu ba, nhưng ngoài cửa có không ít chỗ có thể mượn lực, dùng thân thủ của y rời đi thì không thành vấn đề.

Chưa kể bạn học Viên Viên rất đáng mặt anh em, 3 vạn tệ mà hắn chuyển tới xem như một số tiền khổng lồ.

Hơn nữa thể xác này đang có sẵn 2 vạn, tổng cộng 5 vạn, đủ để y chuồn đi một thời gian.

Phần ân tình này của Viên Dật Minh, ngày sau Thẩm Thanh Huyền nhất định sẽ trả lại.

Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ trời tối liền đào hôn.

Nhưng Tôn chủ đại nhân đã tính sai, xem nhẹ chỉ số thông minh của mẹ kế, cũng đánh giá cao tố chất thân thể của mình.

Trong màn đêm mông lung, y vừa định mở cửa sổ thì bỗng váng đầu hoa mắt …

Trong cơm tối có thuốc mê …

Thẩm Thanh Huyền vô cùng am hiểu dược lý, theo lý thì y có thể nhạy bén nhận ra, nhưng hiển nhiên thuốc mê này có chất lượng rất tốt, mà tố chất mọi phương diện của thân thể này lại quá kém cỏi, khứu giác lẫn vị giác đều chậm chạp, y không tài nào cảm nhận được.

Ai đã bỏ thuốc y?

Không lâu sau, cửa phòng bật mở, Hứa Phức Tâm cười lạnh: “Biết ngay mày muốn chạy mà!”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Theo sau Hứa Phức Tâm là hai người đàn ông mặc tây trang mang vẻ mặt vô biểu tình.

Hứa Phức Tâm phất tay: “Khóa chết tất cả cửa sổ, trông chừng thiếu gia cho kỹ, mai là ngày lành, nhất định không được xảy ra chuyện!”

Nói đoạn, mụ kề sát vào Thẩm Thanh Huyền rồi hạ giọng: “Mày mà chạy thì bọn tao chỉ có chết, ngoan ngoãn gả qua đi, đừng gây chuyện.”

Thẩm Thanh Huyền biết mình chủ quan quá rồi, vì bảo vệ con mình nên người đàn bà này rất cẩn thận.

Thẩm Thanh Huyền buồn cười chết thôi, mụ làm như vậy hiển nhiên vì rất sợ vị Cửu tiên sinh kia, thế sao mụ không sợ sau khi gả qua, y sẽ nhờ Cửu tiên sinh dằn vặn bọn họ?

Hay là mụ chắc chắn Cửu tiên sinh sẽ không coi trọng y?

Đương nhiên giả thiết này không được thành lập, vì Thẩm Thanh Huyền sẽ không gả cho người khác.

Hiện giờ không động đậy được thì thôi, dù gì ngày mai y vẫn còn cả khối thời gian.

Chỉ cần cho y cơ hội, y lập tức có thể chạy khỏi cái nơi quỷ quái này.

Thẩm Thanh Huyền lười nhìn mụ, dứt khoát nhắm mắt lại.

Hứa Phức Tâm cười lạnh, nhìn chung quanh một vòng rồi xoay người rời đi.

Thẩm Thanh Huyền không buồn nghĩ nhiều, dứt khoát ngủ một giấc thật ngon để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Hôm sau, trời vừa sáng, cả tòa nhà lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Bầu không khí cứng ngắc lạnh lẽo tối qua cứ như một giấc mộng, tỉnh lại đã là cả nhà rực rỡ đầy màu sắc.

Rất nhiều thân thích bằng hữu đến chúc mừng, Mục Hồng cùng Hứa Phức Tâm làm bộ làm tịch, treo lên hình tượng cha mẹ vui mừng chờ mong.

Từ rất sớm Thẩm Thanh Huyền đã bắt đầu chuẩn bị.

Thể xác này có ngoại hình không tệ, da thịt non mịn. Nhưng hơi gầy, chưa kể trời sinh khung xương nhỏ, vóc dáng không được xem là cao, chưa tới 1m8, chắc cỡ 1m78 là cùng.

Y mặc âu phục thuần trắng, trước ngực cài một đóa hoa hồng nhạt, trông khá xinh đẹp, có điều Thẩm Thanh Huyền chẳng hứng thú, còn chê quần áo màu trắng quá đau mắt.

Sau khi chỉnh trang xong, người trong gương đã khoác lên dáng vẻ tân nhân.

Bạn bè thân thích tới chúc mừng vừa thấy y liền sôi nổi bước lên chúc phúc, nhiệt tình hết mực.

Chỉ tiếc y phải gả cho lão già 66, cho nên phần nhiệt tình này là thật hay giả thì mỗi người một ý.

Suốt cả quá trình y đều tỏ ra vâng lời, chấp nhận số phận.

Hôn lễ được cử hành vào giữa trưa, hình như phải đến giáo đường tiến hành nghi thức hôn lễ.

Thấy thời gian sắp đến, Thẩm Thanh Huyền rốt cục cũng chờ được cơ hội.

Đời người có ba việc gấp, dù gì cũng không thể không đi WC đúng không?

Hứa Phức Tâm vẫn rất cẩn thận, thấy y đi toilet bèn nháy mắt với người hầu nam, kẻ đó lập tức đi theo.

Sắc mặt Thẩm Thanh Huyền lại chẳng mảy may biến đổi, thành thật đi giải quyết vấn đề sinh lý.

Người hầu nam theo sát y, không nói nửa chữ, thần thái cũng đơ như khúc gỗ, chỉ biết làm việc theo trình tự.

Thẩm Thanh Huyền vào toilet, hắn cũng theo vào, Thẩm Thanh Huyền bèn cười nhạo: “Yên tâm đi, tôi chạy không được đâu, chỗ này là lầu 6 cơ mà.”

Người hầu nam không nói lời nào, đôi mắt vẫn không dịch khỏi y.

Thẩm Thanh Huyền vào WC, trở tay khóa cửa lại.

WC là gian phòng kín, chẳng có lấy một cái cửa sổ, từ đây trốn ra là chuyện không thể.

Nhưng Tôn chủ đại nhân là người thường ư? Xin lỗi nha, không phải.

Y biến ra một cây dao gọt quả — do y cẩn thận lắm mới lấy được từ tiệc rượu đó.

Một cây dao gọt quả liệu có thể cắt được miếng gỗ này không?

Trên lý luận là không.

Nhưng trước đó Thẩm Thanh Huyền trắng đêm không ngủ, y minh tưởng một đêm, hấp thu được không ít linh khí.

Phàm thế phát triển ngày càng nhanh chóng, cùng với khoa học kỹ thuật bùng nổ vượt bậc, nguyên tố rải rác trong thiên địa nhiều hơn trước kia không ít.

Mặc dù không thể đánh đồng với giới tu chân, nhưng Thẩm Thanh Huyền không định tu hành, chỉ cần mượn chút linh khí cường hóa dao gọt quả là đủ rồi.

Miễn cưỡng cắt được một lối đi, Thẩm Thanh Huyền lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Bên ngoài là cửa sổ, ngoài cửa sổ là sáu tầng lầu, Thẩm Thanh Huyền không chút do dự giở cửa sổ ra ngoài.

Sợ gì? Cùng lắm thì chết rồi quay lại!

May mắn thay, dù thân thể này của Thẩm Thanh Huyền quá bình thường, nhưng được cái thon gầy nhanh nhạy, chưa kể y còn to gan lớn mật, dám nhảy từ tầng 6 xuống thật.

Vừa thoát khỏi đó, đuôi mày Thẩm Thanh Huyền lập tức nhướng lên.

Nhân loại đúng là bản lĩnh … ô tô đã có thể bay được rồi à? Tốt quá tốt quá, đúng là mấy bé đáng yêu thông minh mà.

Thẩm Thanh Huyền lên một chiếc xe bay công cộng, dùng vòng tay của mình thanh toán.

Ai thích kết hôn thì kết hôn đi, dù sao y cũng không thèm gả cho người khác!

Thẩm Thanh Huyền làm lão đại hắc đạo một đời, mặc dù đã qua hơn trăm năm, nhưng vẫn có đủ kinh nghiệm tránh bị phát hiện.

Xã hội loài người phát triển nhanh chóng, nhưng hình dáng ban đầu vẫn còn đó, chưa đến mức khiến Thẩm Thanh Huyền choáng váng.

Y dùng vòng tay của mình đặt mấy chiếc xe bay công cộng, thiết lập nhiều hướng đi khác nhau.

Ngay sau đó, y mua một đống đồ dùng cần thiết, rồi lại đặt một chiếc xe bay, cởi vòng tay ném vào.

Ai biết thứ đồ chơi này có định vị hay không, giữ hoài thì nguy hiểm lắm.

Quần quật như thế cũng chỉ mới qua hai mươi phút, có lẽ lúc này Mục gia đã phát hiện y mất tích.

Đúng như y nghĩ, người hầu nam chờ mãi không thấy Thẩm Thanh Huyền ra bèn phá cửa vào.

Ngay sau đó, cả Mục gia bùng nổ!

Mục Thanh đào hôn!

Nhưng lúc này họ có muốn tìm y đã không còn dễ dàng nữa rồi.

Chỉ cần chịu đựng đến giữa trưa thì mọi chuyện xong xuôi.

Thẩm Thanh Huyền tin tưởng ánh mắt của mình, nhất định Mục Hồng sẽ cưỡng ép gả Mục Tuyên cho vị Cửu tiên sinh kia, đến lúc đó y bị bắt cũng chẳng sao.

Không thể không nói, bàn tính của Tôn chủ đánh thì giỏi lắm, đoán cũng gần đúng rồi, tất cả đều phát triển như y đã dự đoán.

Y không đi đâu xa mà trực tiếp tìm một quán bar, nhàn nhã gọi một ly Golden Marriott, chờ xem trò hề của Mục gia.

Quán bar cực kỳ náo nhiệt, mọi người đều vô cùng hứng thú với vị Cửu tiên sinh kia, ai ai cũng thảo luận về đề tài này.

“66 tuổi cưới Mục thiếu gia hơn 20 tuổi, ngon đó!”

“Mục Hồng đúng là tàn nhẫn, cứ vậy mà liên hôn …”

“Oa! Cửu tiên sinh lộ mặt rồi kìa!”

“Trông như thế nào, trông như thế nào? Dáng người hắn tốt thế kia, ngoại hình … Đù má … đẹp giai quá!”

Thẩm Thanh Huyền tùy ý liếc một cái, sau đó ngu người.

Trên màn hình là người đàn ông mặc chế phục thuần đen, ngoại hình oai hùng bất phàm, thu hút nhất là đôi mắt đỏ thâm thúy sâu thẳm kia.

Cửu tiên sinh? Cố Kiến Thâm?

_____

Tiểu kịch trường:

Cực khổ vất vả đào hôn, kết quả …. Nù!!!!!!!!!!!!!

Thẩm Thanh Huyền (uýnh lên): Hiện giờ chạy về còn kịp tham dự hôn lễ không!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play