Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm vào y, sợ rằng một khi nhắm mắt, hình ảnh đẹp quá mức này sẽ biến mất.
Cất giấu một trái tim bất an, mang theo chờ mong vô vọng, quẩn quanh thật lâu ở một nơi vừa nguy hiểm vừa xa lạ.
Rốt cục đã chờ được rồi.
Không chỉ chờ được bản thân y, mà còn chờ được một trái tim xinh đẹp.
Nó đập, đập cùng tần suất với hắn, mô phỏng theo trái tim của hắn.
Cố Kiến Thâm không biết nên nói gì, hắn há miệng, vậy mà dâng trào chỉ có nỗi vui mừng không có cách nào kìm nén.
“Ta …” Cố Kiến Thâm rốt cục cũng có dũng khí thốt ra ba chữ kia, không hề hoảng sợ, chẳng hề căng thẳng, nhiệt tình và bộc trực mà nói, “Ta yêu ngươi.”
Từ lần đầu gặp mặt, từ câu nói đầu tiên, bắt đầu từ một ánh mắt, trái tim hắn đã bị y lấp đầy.
Tình yêu là gì, trước đây hắn không biết. Song vào một khắc tương ngộ ấy, hắn biết, tình yêu có viết tên của y.
— Thẩm Thanh Huyền.
Cố Kiến Thâm ôm chặt y, tìm kiếm môi y mà hôn thật kịch liệt.
Tình cảm phun trào, tình yêu nóng bỏng, tất cả đều hóa thành khát vọng vô hạn với đối phương.
Muốn y, muốn có được người này, muốn dùng hết mọi thân mật để chứng minh, hắn có thể có được y, mà y cũng muốn được hắn chiếm hữu.
Trong một thoáng chia xa ngắn ngủi, cảm tình bị dồn nén hoàn toàn nhen nhóm, bùng nổ sức nóng kinh người, khiến họ chỉ có thể tìm sự bình tĩnh trên thân thể của nhau.
Nhưng vẫn không thể bình tĩnh được, hai người vụng về xé toạc hết mọi vướng bận, ngây ngô thể nghiệm sự vui sướng chỉ tình nhân mới có …
Cuối cùng, vì nó mà điên cuồng.
Một người dù có lạnh tình và trầm ổn cỡ nào, luôn sẽ có một khắc, một thời điểm như thế, trong lòng cất chứa một chiếc gai nhọn mềm mại, có thể chọc thủng hết mọi ngụy trang, hòa tan mọi giá lạnh, khiến hắn không hề là hắn, rồi lại thật sự là hắn.
Năm đó, trong không gian tư mật này, Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm đều đánh mất bản thân, rồi lại lần nữa tìm lại được chính mình.
Thẩm Thanh Huyền không hối hận vì đã tiến vào ảo cảnh, có lẽ sau đó sẽ là bụi gai rậm rạp cùng tàn khốc, nhưng vào giờ khắc này, y tìm về bản thân đã mất cùng Cố Kiến Thâm.
Ở nơi y thích nhất, cùng người yêu nhất, hưởng thụ khoảng thời gian tuyệt vời đến thế.
Bọn họ gần hai ngàn tuổi, sắp sửa thành thánh, hầu như đạt được tầm cao mà rất nhiều người đều thiết tha mơ ước, nhưng từ đầu tới cuối vẫn thiếu mất một phần.
Hiện giờ rốt cục cũng đã tìm về, phù hợp thân thể mang đến thỏa mãn tinh thần.
Y dựa sát vào Cố Kiến Thâm, chỉ thấy hai ngàn năm trước đó chỉ là một màu trắng xóa, mà trong một hơi thở, một cái chớp mắt, nó trở nên rực rỡ như cực quang nơi chân trời, khiến cho lòng người luyến lưu, khiến người ta say đắm như mật ngọt, khiến cho cuộc đời không phí hoài.
Luôn sẽ có một người, khiến ngươi nhận ra đợi chờ đằng đẵng đều đáng giá, dù cho đau khổ hay cô độc vẫn không sợ, vì trái tim trống rỗng sẽ được lấp đầy hoàn toàn.
Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền có thể giữ lại một chút lý trí, nhưng đảm bảo năm đó y đã mặc kệ mọi thứ.
Phong Tâm quyết thì sao, thành thánh thì thế nào, cái nào cũng không bằng triền miên bên nhau vào giờ phút này.
Cố Kiến Thâm cũng không quan tâm, phản đồ Vạn Pháp tông cũng được, thân phận giả dối cũng thế, tất cả đều chẳng sánh bằng một nụ cười quyến rũ của y.
Nhưng thật ra họ đang mây mưa trên vách núi, yên giấc trong châm chọc, quay cuồng trong bể khổ nhờ vào tấm gỗ di động yếu ớt để tham hưởng ngọt ngào.
Sao có thể lâu dài?
Song lúc này họ không ý thức được, không ý thức thì sẽ không nghĩ tới.
Hai người còn phát hiện một kinh hỉ nhỏ.
Từ lần trở về từ thế giới thứ ba, Thẩm Thanh Huyền vẫn luôn không đụng vào túi càn khôn.
Lúc này trở về kim ngân ổ, y muốn lấy bảo bối của mình ra sắp xếp lại.
Kết quả vừa mở túi càn khôn, một cục bột trắng bỗng nhú đầu ra, đôi mắt đen chớp chớp, run bần bật vì sợ hãi và căng thẳng.
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Cố Kiến Thâm cười nói: “Nó chui vào túi càn khôn của ngươi từ lúc nào vậy?”
Thẩm Thanh Huyền nghĩ ngợi, mơ hồ có chút ấn tượng, y cười nói: “Là mi à?”
Tiểu bánh trôi run rẩy không ngừng, cảm thấy nhân bánh trong người sắp bị run hết cả ra.
Thẩm Thanh Huyền biết làm sao để trấn an nó, y bất thình lình hôn Cố Kiến Thâm bẹp một cái.
Bánh trôi Tiểu Bạch này đúng là nhóc con Thẩm Thanh Huyền gặp được lúc mới rơi vào thế giới thứ ba, chính là tiểu tặc trộm túi càn khôn kia.
Nó không quá thông minh, trộm túi càn khôn cũng vì hứng thú, căn bản không hiểu mình đang làm gì.
Sau đó Thẩm Thanh Huyền bị đại bánh trôi “túm” về thành bảo, nó cũng lẫn vào đám tiểu bánh trôi, cả ngày đi coi người ta hôn môi.
Thế nhưng nó vẫn có nét đặc biệt, ngoài hôn ra thì vẫn ôm hứng thú với túi càn khôn như trước.
Ở chung lâu dài, nó hiểu cách Thẩm Thanh Huyền sử dụng túi càn khôn, cho nên không biết chui vào từ lúc nào …
Ngủ một giấc tỉnh lại, nó phát hiện mình tới một nơi xa lạ … Thế là hoảng sợ trốn trong túi càn khôn tới tận giờ.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Chỉ tiếc đi theo không phải Bululu.”
Cố Kiến Thâm nói: “Cứ nuôi thôi, có thể bồi dưỡng nó thành Bululu.”
Thẩm Thanh Huyền nhớ tới lời hắn nói trước đó, bèn hỏi: “Không phải ngươi bảo có thể làm cho ta sao?”
Cố Kiến Thâm lại cười nói: “Không cần tốn công, có nó là được.”
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày: “Đã hứa là màu vàng.”
Cố Kiến Thâm rất thích tiểu bánh trôi này, hắn bảo: “Vậy được, ta lại làm cho ngươi một đứa màu vàng, nhóc này ngươi cho ta đi.”
Hắn tạo một đứa màu vàng cho Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền lại tặng Tiểu Bạch cho Cố Kiến Thâm.
Nghe sao mà … ngọt ngào quá.
Thẩm Thanh Huyền: “Vậy ngươi phải chăm sóc nó thật tốt.”
Cố Kiến Thâm nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử với nó thật tốt.”
Thẩm Thanh Huyền nhoẻn miệng cười: “Ta cũng sẽ tốt với Tiểu Kim.”
Tên đặt rất khéo, mặc dù có hơi tùy ý, cơ mà … Cố Kiến Thâm vẫn thấy trong lòng ngọt ngào đắc ý.
Bọn họ bên nhau vào thời gian tươi đẹp nhất, cùng nhau nuôi bánh trôi, dạy nó vài thứ về sự vật của thế giới này.
Thú vị là tiểu bánh trôi này có thể hấp thu linh lực, xem ra sau này có khả năng khai trí.
Ngoài miệng thì Thẩm Thanh Huyền bảo không thích bánh trôi Tiểu Bạch, nhưng thật ra đối xử tốt với nó lắm.
Nhóc con này có một ý nghĩa rất đặc biệt với họ.
Vì lưu lạc tới thế giới của chúng, vì chăm sóc chúng, bọn họ đã trải qua một đoạn thời gian vô cùng hạnh phúc.
Thậm chí Cố Kiến Thâm còn cho rằng, nhờ có chúng nó giúp đỡ, Thẩm Thanh Huyền mới có thể thật sự yêu hắn.
Chúng nó là vật gợi nhớ hồi ức tốt đẹp, chứng kiến thời gian họ hạnh phúc nhất, và cũng là linh vật đáng yêu nhất của họ.
Tháng ngày hạnh phúc trôi đi chóng vánh, nên tới rồi sẽ tới, tới không nhanh cũng không tính là chậm, ngay vào thời khắc đã định sẵn của cuộc đời, kéo ra sự quyến luyến sau cùng.
Ban đêm ở Xán Tinh trấn rất nhộn nhịp, Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm rời khỏi “kim ngân ổ” đến đây du ngoạn.
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Tại sao ngươi lại ở nơi này chờ ta?”
Cố Kiến Thâm nắm tay y nói: “Nơi này cách Vạn Pháp tông gần nhất, ta nghĩ có lẽ ngươi sẽ xuống núi đến nơi này.”
Thực ra đây là suy nghĩ không thực tế, nếu Thẩm Thanh Huyền chỉ là đệ tử tông môn, có thể y sẽ tới Xán Tinh trấn làm nhiệm vụ chạy chân, nhưng y đã sắp thành thánh rồi.
Với thân phận đó sao có khả năng xuất hiện ở trấn nhỏ này?
Bọn họ ngày đi nghìn dặm, nếu thực sự có yêu cầu gì, vì sao không đến thành trấn lớn hơn?
Nhưng Cố Kiến Thâm không còn cách nào, hắn chỉ có thể ở nơi gần y nhất mà lặng lẽ chờ đợi.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, nói: “Lỡ như ta không tới thì sao?”
Cố Kiến Thâm khẽ nói: “Chờ được ngươi là may mắn của ta, không đợi được ta sẽ tiếp tục chờ.”
Trái tim Thẩm Thanh Huyền đột nhiên thắt lại, nhịn không được nói: “Lại đây.”
Cố Kiến Thâm: “Ừ?”
Thẩm Thanh Huyền ôm má hắn, hôn môi hắn giữa những đốm lửa vương vấn.
Hai người hôn môi, giọng Thẩm Thanh Huyền vang lên trong biển ý thức của hắn: “Lần sau ta sẽ đến tìm ngươi nhanh hơn.”
Cố Kiến Thâm nói: “Không sao, bất kể bao lâu, ta vẫn sẽ chờ ngươi.”
Có lẽ Thẩm Thanh Huyền hiện giờ giống hệt bản thân năm đó vậy.
Y cũng không rõ hôm nay là ngày gì, cũng không rõ đây là ảo cảnh hay sự thật, càng không muốn nghĩ sau khi bỏ lỡ, y đã tìm hắn gần vạn năm, mà hắn cũng đợi y gần vạn năm.
“A Thanh …” Tiếng thét kinh hãi của thất sư huynh bất chợt xé nát chiếc thuyền mỏng manh, “Tại sao ngươi lại ở đây?”
Thẩm Thanh Huyền đột nhiên thoát khỏi cơn mơ quay về thực tế, tay chân lạnh lẽo một mảnh.
Y tách khỏi Cố Kiến Thâm, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của thất sư huynh.
Thẩm Thanh Huyền há miệng.
Cố Kiến Thâm dùng sức nắm tay y.
Trái tim Thẩm Thanh Huyền nhói lên, mở miệng: “Sư huynh, ta thích hắn.”
Thất sư huynh lập tức mở to mắt, trong mắt đều là khủng hoảng: “Ngươi … ngươi đang nói cái gì!”
Thẩm Thanh Huyền cũng nắm lại tay Cố Kiến Thâm, bình tĩnh nói: “Xin lỗi, trước đó đã lừa ngươi, ta thích hắn, chúng ta đã ở bên nhau.”
“Cái gì gọi là các ngươi ở bên nhau?” Thất sư huynh cuống cuồng nói, “Ngươi có biết mình đang nói gì không, ngươi …”
Thẩm Thanh Huyền ngắt lời hắn: “Ta biết! Nhưng ta muốn ở bên hắn!”
Thất sư huynh nhíu mày, có vẻ sốt ruột lắm, trên trán toàn mồ hôi, “Ngươi … ngươi theo ta trở về.”
Cố Kiến Thâm nhận ra bất thường, hắn mở miệng: “Tinh Hoa đạo quân …”
Giọng thất sư huynh vừa run rẩy vừa dồn dập: “Liên Hoa! Ngươi theo ta trở về!”
Thẩm Thanh Huyền hít sâu, nhìn Cố Kiến Thâm rồi nói: “Ta quay về xem thử, rất nhanh sẽ tới tìm ngươi.”
Cố Kiến Thâm loáng thoáng bất an, hắn do dự, cuối cùng vẫn gật đầu.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi yên tâm, ta chỉ quay về nói rõ cho sư phụ và sư huynh biết tâm ý của ta.”
Cố Kiến Thâm nắm tay y rất chặt, môi mấp máy, sau cùng vẫn nói: “Nếu sư phụ không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau …”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, ánh sáng trong mắt còn lấp lánh hơn sao trời, rực rỡ hơn đom đóm trong đêm: “Ngươi yên tâm, bất kể ra sao ta vẫn sẽ ở bên ngươi.”
Cố Kiến Thâm hiện giờ không biết Thẩm Thanh Huyền đã quyết tâm như thế nào.
Mà Thẩm Thanh Huyền hiện giờ cũng không cần thiết để Cố Kiến Thâm biết mình đã quyết định điều gì.
Nghe y nói, thất sư huynh run rẩy cả người, gấp đến độ hốc mắt đỏ lên.
Thấy thất sư huynh như thế, Thẩm Thanh Huyền vô cùng áy náy, y nói: “Sư huynh … đừng lo.”
Hai người đi xa, thất sư huynh mới gấp gáp nói: “Ngươi … ngươi quên tâm pháp của mình rồi sao!”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Không hề chi, dù không có tu vi hai ngàn năm ta vẫn phải ở bên hắn.”
Thất sư huynh thấy ánh mắt y, thần thái y, cũng thấy rõ tình cảm của y, vừa nghĩ tới Phong Tâm quyết, hắn hoảng hốt không thôi: “Ngươi … ngươi hồ đồ vừa thôi!”
Hắn không biết nên nói gì, cũng không biết còn có thể làm gì, hơn nữa hắn biết mình có nói gì làm gì cũng vô dụng, hắn chỉ có thể mang Thẩm Thanh Huyền về Vạn Pháp tông, dẫn tới trước mặt sư phụ, để … quyết định nên làm gì.
Trở lại Vạn Pháp tông gặp sư phụ, Thẩm Thanh Huyền không hề kích động chút nào.
Không phải Thẩm Thanh Huyền vạn vạn tuổi, mà là Thẩm Thanh Huyền hai ngàn tuổi.
Thực ra thời điểm nào y cũng vậy. Chuyện đã quyết định thì trước giờ chưa hề sợ hãi, bất kể tương lai có ra sao, mặc kệ sẽ gặp phải trắc trở nhấp nhô nào, y vẫn không biết sợ hãi là gì, vì cõi lòng y đã an ổn, trầm tĩnh và có chốn để thuộc về.
Cho nên … chẳng còn gì phải sợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT