Lan Phất vương quá độc ác, không ngờ còn có chiêu số hung tàn như thế.
Hơn nửa tháng qua, bọn thất sư huynh luôn luôn đề phòng, cẩn thận đến nỗi ngày nào cũng dùng thuốc giải, sợ bị người hạ độc, nhưng không ngờ vẫn dính bẫy.
Lan Phất vương không giở trò trong đồ ăn, mà vào lúc họ chuyên tâm bày trận.
— Kính tượng thạch.
(Kính tượng: ảnh trong gương)
Thẩm Thanh Huyền cũng chỉ mới nghe về nó, không ngờ Lan Phất vương lại có bảo bối này.
Có nó, chuyện bọn họ làm đều là ảnh trong gương, vốn là trận pháp tách giới tu chân và phàm thế, cuối cùng lại tách tám người họ ra khỏi hai giới.
Nghĩ tới đám đông điên cuồng tối qua cũng có mục đích — dùng đám người đó kéo chân họ, Lan Phất vương lợi dụng trận mà họ đã bày một nửa, điều chỉnh suốt đêm, giúp cho kính tượng thạch phát huy tác dụng một cách hoàn mỹ.
Vì kính tượng thạch nên hôm sau, bọn họ không điều tra được gì bất thường!
Chưa kể tối qua gặp phải người phàm điên cuồng, họ muốn đẩy nhanh tiến độ dựng kết giới, hậu quả của nóng vội chính là rơi vào bẫy.
Suy cho cùng, vẫn do họ sơ ý.
Họ luôn cho rằng với sức mạnh của tám người, dù cưỡng ép bày trận vẫn có thể thành công, không ngờ tâm cơ Lan Phất vương quá sâu, cố chấp với phàm thế đến vậy, hơn nữa còn có bảo vật, thật sự không lường trước được.
Thẩm Thanh Huyền hít sâu một hơi, thử hoạt động tay chân, sau đó mi tâm nhíu chặt.
Nơi đây là thế giới thứ ba.
Không phải giới tu chân, cũng không phải phàm giới, mà là một tiểu thế giới không tên, được gọi chung là thế giới thứ ba.
Thẩm Thanh Huyền không xa lạ gì thế giới thứ ba, vạn vạn năm qua, y đã gặp chúng không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn tự mình tạo ra.
Có điều, thế giới thứ ba trước mắt này hơi kỳ lạ, có lẽ do trận pháp, sức lôi kéo mạnh mẽ của nó đưa họ đến một tiểu thế giới hoang vu.
Thần thức của y không dò ra được, trong cơ thể chỉ còn quá nửa linh lực, mà chung quanh khô cằn, không hề có một tia linh khí dao động.
Đây là thế giới thứ ba không có linh khí? Hơi phiền rồi đây.
Thẩm Thanh Huyền nhìn chung quanh, lập tức nhìn thấy Cố Kiến Thâm đang hôn mê.
Y đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn.
Một thân hồng y của Cố Kiến Thâm ướt đẫm, thổ địa vàng nhạt dưới thân bị nhuộm thành đỏ sẫm.
Da tróc thịt bong thật rồi! Thẩm Thanh Huyền đau lòng, vội vã duỗi tay, hào quang bạch ngân ấm áp ngưng tự trên tay y, ngay sau đó, luồng sáng trắng ấy như ánh mặt trời dịu dàng, làm dịu cơ thể bị thương, khôi phục nó với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
May mà Thẩm Thanh Huyền tinh thông y thuật, cho nên có thể dễ dàng chữa trị cho Cố Kiến Thâm, bằng không rơi xuống một nơi không hề có linh lực thế này, chưa kể còn bị thương nặng, sợ rằng chỉ còn nước ngỏm tại đây.
Nghĩ thế, Thẩm Thanh Huyền lại thấy hoảng sợ, đau lòng không sao tả xiết, ngày càng nghiêm túc trị thương cho hắn, hồn nhiên quên mất đây chỉ là ảo cảnh.
Sau nửa khắc chữa trị, Cố Kiến Thâm đã không còn gì đáng ngại, Thẩm Thanh Huyền lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm.
Y không tản thần thức ra ngoài được, cho nên không biết các sư huynh ra sao rồi.
“Nước …” Cố Kiến Thâm hôn mê phát ra âm thanh khàn khàn.
Thẩm Thanh Huyền vội nói: “Chờ chút.”
Y toan đứng dậy, Cố Kiến Thâm bỗng dưng dùng sức nắm chặt tay y, rõ ràng vẫn còn hôn mê, nhưng thân thể như có ý thức, dùng sức giữ chặt y, không muốn buông tay.
Đôi mắt Thẩm Thanh Huyền trở nên dịu dàng đến lạ, khẽ nói: “Ta tìm nước cho người, rất nhanh sẽ về.”
Có lẽ do không nghe, hoặc giả nghe thấy nhưng không bằng lòng buông tay, hắn vẫn nắm thật chặt tay Thẩm Thanh Huyền, sợ y sẽ đi mất.
Thẩm Thanh Huyền tiếp tục dịu giọng: “Ta sẽ về nhanh thôi, túi càn khôn chỉ cách ngoài kia hai bước.”
Thế mà Cố Kiến Thâm vẫn không buông tay.
Thẩm Thanh Huyền không đành lòng giãy ra, cũng không nỡ lãng phí linh lực, lại không dám di chuyển hắn, nên đành tận dụng cơ thể thon dài, dùng tư thế mà đời này chưa từng nghĩ đến để với túi càn khôn rơi cách đó không xa.
Khi mũi chân sắp sửa duỗi tới …
Một vệt trắng xuất hiện, túi càn khôn bỗng dưng biến mất không còn tăm hơi!
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Gì thế? Thỏ à? Hình như giống bánh trôi hơn …
Thẩm Thanh Huyền lắc đầu, tập trung nhìn lại, bất kể là thỏ hay bánh trôi, đằng nào cũng là tiểu tặc, thế mà dám trộm túi càn khôn của họ!
Thẩm Thanh Huyền nhẹ nhàng giãy ra, người nào đó vẫn nắm chặt, y chợt nảy ra ý định, bèn cúi đầu hôn hắn.
Quả nhiên vô cùng hữu hiệu, chỉ hôn một cái, Cố Kiến Thâm lập tức lỏng tay ra.
Nếu không phải Tôn chủ đại nhân là thần y có một không hai, khẳng định hắn đang hôn mê, bằng không đã hoài nghi hắn đang giả vờ bất tỉnh rồi!
Thẩm Thanh Huyền nhanh nhẹn rút tay về, định lấy một túi càn khôn khác, ai biết đốm trắng kia lại lóe lên, lại bị cái thứ không biết là thỏ hay bánh trôi chôm đi mất!
Đáng giận là, Thẩm Thanh Huyền trong tình trạng không dám dùng loạn linh lực thế mà không bắt được nó!
Hai túi càn khôn đều bị mất …
Thẩm Thanh Huyền quan sát chung quanh, phát hiện đằng trước có một đáy hồ trong suốt.
Có điều ở thế giới thứ ba, không nên ăn bậy là nguyên tắc đầu tiên.
Nhìn như hồ nước, ai mà biết có phải thủy quái đang nằm ngủ hay không, loài vật ly kỳ cổ quái này Thẩm Thanh Huyền không phải chưa từng gặp.
Huống hồ ban nãy còn con gì đó không biết tên, lỡ nó giấu luôn Cố Kiến Thâm thì biết làm sao?
Thẩm Thanh Huyền không yên lòng.
Cố Kiến Thâm mất máu quá nhiều, mặc dù y đã cầm máu cho hắn, nhưng hiện giờ hắn mất nước nhiều quá, cần phải bổ sung một lượng nước lớn mới tỉnh lại được.
Nên làm gì đây?
Thẩm Thanh Huyền suy tư, cẩn thận rút một tia linh khí, đổi một túi càn khôn giả đặt trên đất trống.
Y vừa làm xong, tiểu bánh trôi lập tức xông tới, chôm đồ chạy trốn.
Thẩm Thanh Huyền lại biến thêm cái nữa, nó lại như chú chuột đồng tham lam, liều mạng mò tới, chạy tót lên lưng y.
Chờ Thẩm Thanh Huyền biến ra cái thứ sáu, nó không lấy được nữa, thế là bắt đầu hình thức ngu si gấu mù bẻ bắp kẹp nách — kiếm được cái này quăng cái kia.
Thẩm Thanh Huyền nhân cơ hội này, cuối cùng cũng lấy lại được túi càn khôn của mình.
Tiểu bánh trôi kia chớp mắt, không rõ y đang làm gì.
Trái lại, bây giờ Thẩm Thanh Huyền mới nhìn rõ hình dạng của nó, nhóc này … giống bánh trôi như đúc, tròn vo, không tay không chân, chỉ có đôi mắt đen láy như quả nho, muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu.
Đúng là vô tội! Trộm tám túi càn khôn còn không biết ngại tỏ ra vô tội!
Nó có ngoại hình như thế, người khác sẽ thấy hứng thú vô cùng, không biết chừng mấy em gái còn rít gào moe moe moe quá.
Đáng tiếc nó sinh sai màu, Thẩm Thanh Huyền không hề thích cái màu trắng bóng này của nó. Cho nên bán manh không hiệu quả, Tôn chủ đại nhân “tàn nhẫn” thành công lừa được hai túi càn khôn của mình.
Thẩm Thanh Huyền nhanh chóng lấy nước ra cho Cố Kiến Thâm.
Uống nước xong, tình trạng Cố Kiến Thâm trở nên tốt hơn.
Thẩm Thanh Huyền hơi buồn rầu, bọn họ đều là người tích cốc, trong túi càn khôn nào có nhiều đồ ăn? Y là người thích trà, cho nên mang không ít nước suối tiên, để khi nào muốn uống thì uống.
Về phần ăn, căn bản không có …
Ngược lại trong túi càn khôn của Cố Kiến Thâm có một ít, nhưng đều là điểm tâm đỏ đỏ vàng vàng, hiển nhiên vì y thích nên mới mang theo.
Bên trong tiểu thế giới này không hề có một chút linh khí, không có cách nào hấp thu, nói chi là tích cốc?
Không tích cốc thì phải ăn, nhưng những thứ này có thể ăn được sao?
Thẩm Thanh Huyền vẫn còn lo cho các sư huynh, nhưng lúc này Cố Kiến Thâm hôn mê, y không thể vội vàng được, đằng nào cũng phải chờ hắn tỉnh rồi cùng nhau hành động.
Qua một canh giờ, cái tên trọng thương lẽ ra phải nằm mười ngày nửa tháng lại khôi phục như lúc ban đầu.
Thẩm Thanh Huyền sớm biết thân thể vạn huyết trâu bò, nhưng thực sự chứng kiến cũng phải chịu phục luôn.
Rõ ràng không có linh khí, vậy mà vẫn có năng lực tự lành đáng sợ như thế, huyết mạch này đúng là ghê gớm.
Cố Kiến Thâm mở mắt, đầu tiên là hơi mơ màng, sau đó hắn ngồi dậy, tầm mắt khóa chặt Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi sao rồi? Có bị thương không?”
Trong mắt hắn giăng đầy lo lắng, pha lẫn bất an và sốt ruột, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Huyền, chỉ sợ một giây sau y sẽ biến mất.
Thẩm Thanh Huyền thấy lòng nóng lên, giọng nói dịu dàng đến lạ: “Ta không sao, đừng lo.”
Cố Kiến Thâm ôm chầm y, hơi thở nóng bỏng phả trên cổ y.
Thẩm Thanh Huyền vì nhột nên hơi rụt cổ, nói: “Chúng ta rơi xuống thế giới thứ ba, nếu ngươi không sao thì chúng ta đi tìm mấy sư huynh đi.”
Cuối cùng, Cố Kiến Thâm cũng phục hồi tinh thần, sau khi nhận ra mình vừa làm gì, hắn lập tức buông tay, đoạn nói: “Ta không sao, đi thôi, phải mau chóng tìm ra họ.” Hắn lại lén nhìn Thẩm Thanh Huyền mấy lần, sợ y giận vì hành động đường đột của mình ban nãy.
Lúc này Thẩm Thanh Huyền không có thời gian thân mật với hắn, y đứng dậy nói: “Nơi đây không có linh khí, thần thức cũng không dò được, chúng ta phải nên cẩn thận.”
Cố Kiến Thâm cũng nhận ra, hắn nói: “Yên tâm, công phu bên ngoài của ta không tệ lắm.”
Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ: Đâu chỉ là không tệ? Bảy bảy bốn mươi chín này mỗi ngày bảy lần cũng không ngại hư thận … đâu chỉ là không tệ!
Cũng tốt, ở nơi không có linh khí, công phu bên ngoài rất hữu hiệu.
Bọn họ đang ở một nơi rất kỳ lạ.
Thổ địa có màu vàng nhạt rất kỳ diệu, trên đất có một ít đá màu ngân bạch, có lớn có nhỏ nằm thưa thớt, nhìn không ra tính chất, cách đó không xa là một hồ nước, nhìn bao quát, chất nước trong vắt dợn từng cơn trông rất đẹp.
Thật ra phong cảnh khá đẹp, nhưng lại yên tĩnh đến là quỷ dị.
Không có dấu hiệu sự sống, ngay cả một thân cây, ngọn cỏ, sâu nhỏ cũng không.
Tiểu bánh trôi trước đó chẳng thấy đâu, cả không gian vô cùng ấm áp, nhưng xen lẫn chút quỷ dị không thể nói rõ bằng lời.
Thẩm Thanh Huyền: “Trước tiên đi chung quanh xem sao.” Trong cơ thể y vẫn còn chút linh lực, nếu có nguy hiểm cũng không cần lo lắng quá mức.
Cố Kiến Thâm quan sát rồi bảo: “Sang bên này.”
Lúc này cần phải dựa vào trực giác, Thẩm Thanh Huyền lựa chọn tin tưởng Đế tôn Tâm Vực tương lai.
Dù sao … tùy tâm mà làm, trực giác của người tu tâm mạnh hơn bất kỳ ai.
Vừa mới nghĩ xong, Thẩm Thanh Huyền lập tức hối hận — Cố Kiến Thâm có trực giác cái rắm á!
Hai người mới đi có ba bước, đột nhiên đất rung núi chuyển, Thẩm Thanh Huyền nắm chặt tay Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm lập tức ôm y vào lòng.
Mặc dù trực giác là dác dưởi*, nhưng thân thủ vẫn không tệ.
(Raw là đọc trại đi của từ ‘rác rưởi’)
Cố Kiến Thâm ôm Thẩm Thanh Huyền rồi nhảy lên, dựa vào một tảng đá, mượn lực chạy gấp rút, vậy mà có thể bay hơn mười trượng trong tình huống không dùng linh khí, có thể nói lợi hại vô cùng.
Chỉ tiếc không hề có tác dụng, một tấm lưới từ trên trời rớt xuống, hai người không trốn đi đâu được.
Thẩm Thanh Huyền thấp giọng: “Đừng gấp, xem coi xảy ra chuyện gì.”
Nếu vận dụng linh lực, họ vẫn có thể tránh khỏi chiếc lưới này, nhưng hao tổn rất lớn, tạm thời không cần sốt ruột.
Cố Kiến Thâm mừng rơn, quang minh chính đại ôm y, hắn chẳng hề gấp đâu.
Sau khi hai người sa lưới, một nhóc bánh trôi bự màu da cam lắc lư đi ra.
“Bánh trôi” này to hơn tiểu tử trước đó rất nhiều, cao tới một thước, đương nhiên cũng rộng một thước, còn đàn hồi, nhún nhảy tưng tưng trên đất, muốn ngu bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Một cục bánh trôi trông ngu như thế, vậy mà mở miệng nói một câu xanh rờn: “Ây ya, hai nam nhân nè, mau hôn môi cho mọi người coi cái nào!”
Cố Kiến Thâm & Thẩm Thanh Huyền: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT