Bắt gặp cảnh tượng này, chuông cảnh báo trong lòng Cố Kiến Thâm vang lên mãnh liệt!
Nếu là thể xác nguyên bản, thằng ngốc Ấn Cửu Uyên nhất định sẽ đắc ý khoe với các huynh đệ đây là mỹ nhân của mình, nhưng Cố Kiến Thâm làm sao có thể? Lúc này hắn vội chắn trước mặt Thẩm Thanh Huyền, ngăn cản tầm mắt của bát hoàng tử.
Bát hoàng tử giật mình hoàn hồn, nhìn hoàng huynh nhà mình nửa ngày mới mở miệng: “Vừa … vừa nãy …” Không phải hắn nhìn thấy thần tiên đó chứ!
Thấy hắn lộ ra đức hạnh này, Cố Kiến Thâm giận tới mức đau gan, hắn lại trải mắt nhìn, hay lắm, đám đi theo không một ai không ngây người.
Bọn họ không nhận ra đó là Thẩm Thanh Liên, nguyên nhân chủ yếu do đã hơn một năm, Thẩm Thanh Huyền đã đồng hóa với thể xác, ngoại hình cũng bắt đầu thay đổi.
Hơn nữa Thẩm Thanh Huyền khóa ký ức, không cố ý giảm thiểu tốc độ biến đổi, thành ra bẵng một thời gian không gặp, những kẻ này nào còn nhận ra y là ai? Chỉ tưởng là thần tiên hạ phàm.
Cố Kiến Thâm không để Thẩm Thanh Huyền ăn giọt giấm chua nào, nhưng bản thân lại bị ngâm trong cả vại giấm chua.
Hắn khó chịu nói: “Xem cũng xem rồi, về hết đi!”
Hắn dẫn đầu rời đi, những người khác đương nhiên vội đuổi theo, song bát hoàng tử bị mê đảo tâm thần, đi bước nào thì quay đầu bước đó, hiềm nỗi Cố Kiến Thâm chắn rất kín làm hắn không nhìn được gì hết …
Cố Kiến Thâm giận tới đau răng, bước chân lại đi nhanh hơn.
Bát hoàng tử không thấy được gì nhưng vẫn không từ bỏ ý định, truy vấn: “Hoàng huynh, mỹ nhân vừa rồi …”
Cố Kiến Thâm lườm hắn, ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Mỹ nhân gì? Gọi đại tẩu.”
Bát hoàng tử: “!”
Cố Kiến Thâm nói xong lại hối hận, hắn nhớ rõ nhân gian có một câu thô ngữ là “Ăn không ngon bằng bánh chẻo, chơi không vui bằng tẩu tử” …
Mẹ nó, nếu con rùa này dám nhìn nhiều thêm cái nào, hắn liền chém cho một đao.
Cố Kiến Thâm khó chịu phát tợn, bảo đảm trong đầu bát hoàng tử đang nghĩ lung tung, thành thử nhịn không nổi muốn rửa não cho hắn!
Không thể không nói, Thẩm Thanh Huyền không có ký ức gây chuyện rất lợi hại, ngay cả hắn cũng không kịp phòng bị.
Thử tưởng tượng, Cố Kiến Thâm cũng biết xảy ra chuyện gì.
Đơn giản là Thẩm Thanh Huyền thấy hắn làm thái tử, địa vị ổn định, muốn nhân cơ hội diệt trừ mấy hoàng tử phụ thuộc vào hắn.
Bởi vì toàn bộ vương thất Ấn quốc đều là kẻ thù của Thẩm Thanh Huyền, có thể chết người nào hay người đó, đừng hòng giữ lại kẻ nào.
Trận tranh quyền đoạt vị trước đó, Thẩm Thanh Huyền đã lật đổ một đảng của lục hoàng tử, phế bỏ mấy vị đại thần, hiện giờ thái bình, y lại muốn xuống tay với những người bên cạnh Cố Kiến Thâm.
Nghe bảo phía trước thiết yến, y liền sai người tiết lộ cảnh đẹp sen đỏ nở rộ ở hậu viện, ngu ngốc như bát hoàng tử lập tức cắn câu, nháo nhào muốn đến xem.
Thẩm Thanh Huyền đã sớm đợi đằng kia: Làm gì có kinh ngạc, tất cả kinh ngạc đều là giả vờ, ván cờ do y bố trí, nào có gì đáng kinh ngạc?
Nhưng hiển nhiên không cần làm gì nhiều, chỉ thoáng nhìn đã thuận lợi khiến bát hoàng tử mất hồn mất vía.
Nếu thật sự là Ấn Cửu Uyên, màn sau nhất định là cảnh hai huynh đệ trở mặt thành thù, cuối cùng đấu đến lưỡng bại câu thương.
Dù sao ai xui xẻo mà chẳng được, Thẩm Thanh Huyền đều vui như mở cờ.
Dễ dàng khiến hai kẻ thù chém giết nhau, có thể nói buôn bán rất lời.
Tuy Cố Kiến Thâm hiểu điều đó, nhưng vẫn uống hết nửa vại giấm chua!
Thẩm Thanh Huyền chỉ có thể tính kế mình hắn, còn những kẻ khác … đều cút sang một bên.
Yến hội qua loa chấm dứt, Cố Kiến Thâm âm trầm trở về, Thẩm Thanh Huyền vừa thấy hắn liền hành lễ: “Điện hạ, vừa nãy ta …”
Y chưa kịp dứt lời, Cố Kiến Thâm liền ngăn môi y, dùng sức mà hôn.
Trái tim Thẩm Thanh Huyền nhảy dựng, thời khắc này cứ tưởng tâm tư mình bại lộ, chuyện mình làm đều bị hắn biết.
Cố Kiến Thâm không ừ hử gì, rời môi y rồi bắt đầu cởi y phục của y.
Thẩm Thanh Huyền hoảng sợ, hơn một năm nay hai người chung sống hòa thuận, y sắp quên mất giữa họ sẽ còn xảy ra chuyện này.
Y khẩn trương, cố gắng không chọc giận hắn mà gọi: “Điện hạ …”
Cố Kiến Thâm cắn vành tai y: “Gọi tên ta.”
Vành tai Thẩm Thanh Huyền bị ngứa, vậy mà thân thể cũng nhộn nhạo theo, chữ Ấn sắp được thốt ra, rồi lại đột nhiên thay đổi thành hai chữ mềm mại: “Cửu Uyên …”
Môi mỏng Cố Kiến Thâm cong lên, đẩy y ngã xuống giường, hôn lên thân thể y.
Tuy đã khóa ký ức, nhưng hai chữ Cửu Uyên này vẫn có ảnh hưởng đến y.
Cố Kiến Thâm cố ý trêu y, dùng cách y quen thuộc nhất mà hôn môi y, tuy không làm được đến cùng, nhưng khiến y sảng khoái thì không thành vấn đề.
Thẩm Thanh Huyền sao mà chịu nổi, bị hắn vuốt ve như thế chỉ thấy cơ thể tê dại, cõi lòng run rẩy kịch liệt, tựa như trong giấc mộng xa xôi cũng có một người đợi y như thế, cẩn thận chở che, hôn môi ngọt ngào, y và hắn ở bên nhau, hạnh phúc đến thiên trường địa cửu.
Thẩm Thanh Huyền dùng sức mở to mắt, y không dám nhắm lại, vì nếu tiếp tục y sẽ rơi vào giấc mộng, sẽ bị hương thơm ngọt ngào ấy bao phủ, chân chính rơi vào tay giặc ……
Không thể, tuyệt đối không thể.
Lưng đeo quốc hận gia cừu, y nào có tư cách nghĩ đến nhi nữ tình trường.
Cố Kiến Thâm không ngừng cọ xát, hỏi y: “Ta là ai?”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, cố gắng nhìn hắn.
Khóe miệng Cố Kiến Thâm cong lên, trong mắt là thâm tình say lòng người, hắn dùng chất giọng trầm khàn dẫn lối y: “Nói cho ta biết, ta là ai?”
“Cửu …” Thẩm Thanh Huyền há môi, gọi danh tự khiến trái tim y run rẩy một cách khó hiểu, “Cửu Uyên.”
Rõ ràng ba chữ Ấn Cửu Uyên đi liền nhau chỉ khiến y thờ ơ, song khi bỏ họ chỉ còn lại danh tự, trái tim y lại đập thật nhanh, khát vọng khó thể diễn tả lan tràn về trước, khiến y … khiến y …
“Đừng khóc.” Cố Kiến Thâm nhất thời tay tê chân loạn, hắn muốn trêu y, nhưng cũng không muốn khiến y đau khổ, hắn lo lắng nói, “Được rồi, được rồi, không làm khó em nữa …”
Hắn cúi đầu ngậm vật đó, Thẩm Thanh Huyền chỉ thấy đầu óc trống rỗng, trí nhớ hỗn độn như lông chim bay múa, thấy rõ nhưng không dám nhìn, bắt được nhưng không dám chạm vào.
Rốt cục đó là gì … rốt cục xảy ra chuyện gì …
Y …
Trái tim Thẩm Thanh Huyền nặng trĩu, vì cao trào mà cũng bị tình cảm cuồn cuộn không thể phát tiết kia.
Cố Kiến Thâm ôm y vào dục thất, trái tim ngứa cào cào, chỉ tiếc thể xác này …
Cái thể xác thối nát này! Chẳng lẽ thật sự muốn hắn không giơ cả đời?
Muốn về Duy Tâm cung, muốn về Duy Tâm cung, muốn về Duy Tâm cung.
Giây tiếp theo, nụ cười biến mất, Thẩm Thanh Huyền mê man … đó không phải thời niên thiếu của y, đó không phải ký ức của y … Y không quen Ấn Cửu Uyên, sao y có thể quen loạn thần tặc tử hại y nước mất nhà tan!
Thẩm Thanh Huyền xuống giường, đi tới trước án, cầm bút viết chữ tĩnh tâm.
Cảm xúc rốt cục bình tĩnh, song khi thấy chữ mình viết, y lại chấn động không thôi.
“Cửu Uyên … Cửu Uyên … Cửu Uyên …” Tràn ngập trên trang giấy toàn là hai chữ này.
Tại sao … tại sao!
Cảm xúc khó chịu dâng lên trái tim, Thẩm Thanh Huyền dùng sức xé nát tờ giấy.
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Y phải đồ sát cả hoàng thất Ấn quốc, y muốn giết Ấn Cửu Uyên, y muốn tính hết mọi huyết hải thâm cừu với bọn hắn!
Cố Kiến Thâm mẫn cảm cỡ nào? Sợ đỉnh đầu mình xanh mượt nên vội vàng thay vợ làm chuyện muốn làm.
Muốn xử bát hoàng tử hả? Không thành vấn đề!
Còn những hoàng tử công chúa khác tham dự diệt quốc? Cũng không phải việc gì khó!
Hắn ra sức như thế, nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn luôn buồn bực, thậm chí gầy yếu với tốc độ mắt thường có thể thấy, Cố Kiến Thâm suy tư: Chẳng lẽ phải diệt luôn lão quốc vương? Không khó.
Thẩm Thanh Huyền lại không màng tới, chẳng biết vì sao, kể từ hôm ấy y luôn bị “ác mộng” quấn thân.
Vừa nhắm mắt lại rơi vào mộng, mà trong mộng chỉ có một người.
Ấn Cửu Uyên.
Không, hắn trong mộng không phải họ Ấn, hắn tên là … hắn tên là Cố Cửu Uyên.
Nhưng dù có đổi họ, y vẫn biết đó là Ấn Cửu Uyên.
Trong giấc mơ, lần đầu gặp gỡ là khi hai người còn nhỏ, bọn họ sống ở một nơi kỳ quái, trải qua tháng ngày thanh mai trúc mã, tràn đầy ngọt ngào và ấm áp, vọng tưởng thiên trường cùng địa cửu.
Sau này trưởng thành, họ không nhận ra nhau, nhưng một lần tương phùng, y lại đem lòng yêu hắn, yêu nồng nàn như số mệnh an bày, bọn họ triền miên bên nhau, thân mật gắn bó hơn bất kỳ tình lữ nào trên thế gian.
Giấc mơ đứt quãng, hỗn độn và rải rác, ban đầu Thẩm Thanh Huyền rất sợ hãi, song khi tỉnh dậy lòng chỉ đọng lại bất an và hoảng hốt, còn có tự trách nặng nề.
Nhưng dần dà …
Y ngày càng thích giấc mơ đó, ngày càng khát vọng trời mau tối, ngày càng không muốn tỉnh khỏi cơn mơ.
Y thích hắn, thích thật lòng, trong mơ y không hề cố kỵ, yêu bằng cả tấm chân tình, nhưng trong hiện thực …
Thẩm Thanh Liên sao có thể thích Ấn Cửu Uyên?
Tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng chìm ngập trong phế phổi y đều là người này, đều là Cố Cửu Uyên trong giấc mơ.
Vì sao lại có giấc mơ này? Vì sao để y có giấc mơ này?
Nghe có vẻ hoang đường, nhưng dường như đó là kiếp trước của y và hắn —— kiếp trước, bọn họ yêu nhau, thương nhau, bên nhau.
Vậy mà kiếp này …
Nếu đó thực sự là kiếp trước, vì sao lại để y trải qua kiếp này!
Đã có kiếp này, thì tại sao lại muốn y nhớ chuyện kiếp trước!
Người chết đèn tắt, vì sao lại có ký ức hỗn loạn này?
Thẩm Thanh Huyền không giải được khúc mắc kiếp này, vì vậy ngày càng trầm mê trong giấc mộng kiếp trước.
Cố Kiến Thâm sắp đoạt vương vị tới tay, kết quả Thẩm Thanh Huyền vẫn không vui.
Chẳng lẽ thực sự muốn giết hắn, y mới có thể nguôi ngoai?
Cũng không phải không được, nhưng cứ vậy từ bỏ nhiệm vụ, sau khi trở về … luôn có cảm giác sẽ ngủ đáy giường.
Thời gian Thẩm Thanh Huyền ngủ ngày càng nhiều, Cố Kiến Thâm từ bên ngoài về, lại thấy y vẫn đang ngủ.