Thời Thiếu Tu không để ý mấy lời đó, cúi đầu, tiếp tục nói: “Muốn có được công ty ba tôi, anh vu khống tôi làm giả tài chính, đúng không?”

Anh nhìn Thời Phong Thụy, mặt đầy tức giận: “Anh ép Cố Thu gả cho anh, dùng an toàn của tôi để ép cô ấy, đúng không?”

Thời Phong Thụy vốn không bị sợ hãi khi bị vạch trần, mà ngược lại cười lên, rồi khẽ gật đầu.

“Thời Phong Thụy.” Thời Thiếu Tu khẽ cười, mắt đỏ ngầu, anh nhìn Thời Phong Thụy: “Tội của anh đã không thể tha thứ được, cho nên giờ anh vẫn nên lựa chọn chuộc tội đi, còn kịp đó.”

Thời Phong Thụy lại cười haha lên, đột nhiên anh ta nắm lấy cổ Cố Thu, đưa súng lên trán cô, nhìn Thời Phong Thụy: “Bán thuốc phiện, đó là con đường chết, tôi còn cho rằng cậu niệm tình nghĩa anh em, sẽ giúp tôi một tay, không ngờ cậu lại tuyệt tình như thế!”

Hắn cố móc miệng cười: “Thời Thiếu Tu, tôi không thể sống yên, cậu cũng không thể sống yên ổn, cậu muốn tôi chết, cậu cũng không thể sống tốt!”

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng bước chân vội vã, dần dần tiếng bước chân xung quanh càng nhiều hơn.

Sắc mặt Thời Phong Thụy trắng ghê gớm, hắn cứ ôm chặt lấy cổ của Cố Thu, vừa sợ hãi vừa tức giận nhìn Thời Thiếu Tu: “Cậu lại dám mang theo cảnh sát!’

Thời Thiếu Tu hít một hơi, từ từ đứng dậy khỏi thùng, hướng đến chỗ Thời Phong Thụy: “Thời Phong Thụy, giờ xung quanh đều là cảnh sát, tôi khuyên anh nên để súng xuống đi.”

Cố Thu sợ đến sắc mặt trắng bốc, nhìn Thời Thiếu Tu đi qua đây, cô liều mạng lắc đầu.

“Mày đừng qua đây!” mắt Thời Phong Thụy dần chuyển đỏ: “Nếu không tôi sẽ chết chung với Cố Thu!’

Bước chân Thời Thiếu Tu ngừng lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn Thời Phong Thụy, ánh mắt đầy phức tạp: “Anh, có thật là phải đi đến bước này không!”

“Ai bảo mày cướp mọi thứ của tao!” Thời Phong Thụy dường như đã điên lên, nhắm vào huyệt thái dương của Cố Thu chuẩn bị bóp còi.

Thời Thiếu Tu đồng tử co lại, trầm mặc nói: “Ngừng tay!” Anh đột nhiên xông lên trước.

“Mày đừng qua đây!” Thời Phong Thụy cắn răng, ánh mắt nhìn Thời Thiếu Tu đi qua đó, trong tay có súng, đột nhiên đưa lên, nhắm vào Thời Thiếu Tu.

Trong lòng Cố Thu sợ hãi lo lắng, cô mở to hai mắt, theo bản năng cô chặn tay của Thời Phong Thụy lại.

“Bằm” một tiếng, trong nhà kho phát ra một tiếng súng, toàn thân Cố Thu mềm nhũn, hai mắt mở to, nhìn Thời Thiếu Tu đang ngã xuống trước mắt mình.

“Á!” Cố Thu đôi mắt đỏ hoe, như điên vậy, phóng lên phía trước.

Thời Phong Thụy mắt đỏ ngầu, lại đưa tay nổ một phát súng.

“Bằm” lại vang lên.

Cả người Cố Thu run lên ghê gớm, cô khẽ hở miệng, toàn thân run run, cúi đầu xuống nhìn ngực mình.

Máu chảy không ngừng, nhuộm đỏ vùng ngực, mặt cô nhanh chóng không còn máu, mềm nhũn ngã xuống.

“Bằm” phát súng cuối cùng vàng lên, bỗng không còn tiếng động.

Thời Thiếu Tu ôm bụng, máu theo đó chảy ra ngoài, anh đưa mắt lên nhìn Cố Thu ngã xuống, khóe mắt cay cay, đưa tay đỡ lấy người cô.

“Nghi phạm đã tự sát, nhưng con tin bị thương rất nặng.” Âm thanh của cảnh sát vọng lên từ bộ đàm.

Thời Thiếu Tu im lặng nhìn Cố Thu đang trong lòng mình, hô hấp ngừng lại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play