Ngây người ra, Cố Thu vươn tay lấy, cầm xem, trên đó ghi chữ di ngôn.

Xe cấp cứu đang ở phía trước, Cố Thu muốn đặt bức thư lại vào túi anh, nhưng thấy một góc thư đã dính máu, suy nghĩ một hồi, cẩn thận bỏ nó vào túi của mình.

Xe cấp cứu đến, đưa Cố Thu và Thời Thiếu Tu, hướng về bệnh viện.

Cố Thu toàn thân đầy máu, ngồi trên xe cấp cứu phát run lên, tay cô vẫn nắm lấy tay Thời Thiếu Tu không rời, nắm chặt đến nỗi, độ kết dính của máu làm tay hai người dính chặt vào nhau.

Các bác sĩ vội vả cấp cứu cho Thời Thiếu Tu, cả xe cấp cứu rất lộn xộn.

“Bệnh nhân, anh có thể nghe chúng tôi nói không!: Bác sĩ không ngừng gọi Thời Thiếu Tu, nhưng Thời Thiếu Tu chỉ im lặng nằm đó, không có biểu hiện gì, anh mở một nửa mắt, nhưng dường như không còn ý thức.

Cố Thu nhìn dáng vẻ anh, trong lòng phiền não trách mình sao lại khiến anh trở nên như thế.

Thời Thiếu Tu rất nhanh được đẩy vào phòng phẫu thuật, Cố Thu toàn thân đầy máu tươi, vốn không quan tâm đến mình, ánh mắt như muốn xuyên qua cánh cửa phòng phẫu thuật.

Ở một góc cách phòng phẫu thuật không xa, Thẩm Giai Vân đang co rút ở đó, toàn thân run rẩy, cứ nhìn vào ba chữ “đang phẫu thuật”.

Điện thoại cô đột nhiên vang lên, Thẩm Giai Vân sợ hãi đến nhảy cả lên, cô vội cầm điện thoại, nhìn vào màn hình, là cuộc gọi của Thời Phong Thụy.

Cô lo lắng cực độ, vội từ góc ấy đi ra khỏi bệnh viện.

“Sự việc sao rồi?” Khẩu khí của Thời Phong Thụy lộ rõ sự hưng phấn: “Dù cô không nghe lời cho lắm, nhưng cô làm việc luôn khiến tôi rất hài lòng.”

Thẩm Giai Vân nắm chặt nắm tay, cắn răng đáp, hai mắt đỏ hoe, nói từng chữ một: “ Sao anh cứ ép tôi làm mấy việc đó? Tại sao hả?”

Nghe câu nói đó Thời Phong Thụy bỗng cười lên, tỏ vẻ rất hài lòng: “Tôi biết cô nhất định sẽ thành công mà, ngày mai sẽ có bản tin mới, tôi nhất định sẽ thưởng hậu cho cô.”

Thẩm Giai Vân đau khổ ôm đầu cúi xuống đất, cắn răng phẫn nộ: “Tôi đâm vào Thời Thiếu Tu! Anh ấy vì bảo vệ Cố Thu mà tự chạy đến trước xe tôi!”

Đầu dây bên đó bỗng im lặng rất lâu, rât lâu đến tiếng thở cũng không nghe thấy.

Thẩm Giai Vân thở gấp, đôi tay không ngững run lên: “Thời Phong Thụy, cuộc đời tôi đã bị anh hủy cả rồi! Anh cũng phải trả giá, hiểu chưa?”

Âm thanh bên kia của Thời Phong Thụy lặng lùng, không còn hưng phấn như lúc đầu: “Ai bảo cô làm hại Thời Thiếu Tu! Tuy tôi rất muốn giết nó, nhưng giờ chưa tới lượt nó chết.!”

Thẩm Giai Vân cười lạnh lùng: “Anh nói nghe hay thật, vậy lo mà quản tốt vợ anh!”

“Giờ cô đang ở đâu?” Người đối diện vọng lại âm thanh đang mặc đồ, âm thanh của Thời Phong Thụy ngày càng lạnh lùng.

“Tôi đang ở bệnh viện Tỉnh Lập.” Thẩm Giai Vân nói, rồi cúp máy.

Đợi trước phòng phẫu thuật một giây thôi mà như cả năm, Cố Thu toàn thân cứng đơ, cho dù là trong bệnh viện vô cùng ấm áp, cô cũng không cảm nhận được.

Ba chữ “đang phẫu thuật” cứ sáng mãi như thế, đêm đã dần tối, người ngoài hành lang ít dần, lâu lâu thì nghe thấy tiếng bệnh viện vọng lại tiếng khóc tiếng kêu, âm thanh khiến người khác đau lòng.

Qua rất lâu, phòng phẫu thuật bỗng có âm thanh vang lên.

Cố Thu ngẩng đôi mắt đã sưng của mình lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play