Bởi vì đối đáp rất kịp thời, quan hệ xã hội cũng làm rất tốt, “Vạn chữ diss” của Từ Lạc Dương không chỉ giúp cậu nhận được thiện cảm của người qua đường, mà còn trở thành tư liệu sống cho các loại meme và tiểu phẩm. Đến buổi trưa lúc kết thúc hoạt động tuyên truyền thương hiệu cho đại ngôn, dư luận trên mạng đã là một mảnh hài hòa.

Bởi vì thời gian rất gấp, nên bữa trưa là gọi từ bên ngoài tới, trực tiếp giải quyết trên xe bảo mẫu luôn. Ba người vây quanh bàn ăn nhỏ, Trịnh Đông vừa mở bộ đồ ăn ra, vừa tranh thủ thời gian giáo huấn Từ Lạc Dương: “Bạn học Từ, chuyện này nói cho chúng ta biết một đạo lý gì?”

Từ Lạc Dương tiếp lời cực kỳ nhanh: “Tin anh Trịnh, không bị anti!”

Lườm cậu một cái, Trịnh Đông lại bật cười: “Dù sao thì sau này có chuyện gì, cậu đều phải nhớ báo sớm cho anh  một tiếng, để anh còn chuẩn bị đề án ở trong đầu, chúng ta phải kiên quyết không ra trận nếu chưa chuẩn bị gì hết.”

“Ừm, em gần đây rất tự giác.” Từ Lạc Dương trả lời, chìa tay lấy một cái hộp gỗ hình chữ nhật từ trong tủ chứa đồ ở bên cạnh ra, hộp gỗ mở ra, để lộ ra một đôi đũa.

Cầm đũa trong tay, Từ Lạc Dương mặt mày hớn hở giới thiệu cho Trịnh Đông và Lư Địch: “Đây là đũa gỗ Trường An tự tay làm cho tui, trên đó còn khắc tên của tui!”

Trịnh Đông lạnh nhạt hỏi Lư Địch: “Địch Tử, có ghi chép lại không, đây là lần thứ mấy gián tiếp khoe ân ái rồi?”

Lư Địch lấy điện thoại ra, mở note, nghiêm túc trả lời: “Lần thứ mười bảy của tháng này.”

Từ Lạc Dương: “…”

Ăn trưa xong, Từ Lạc Dương quấn thảm lông, tranh thủ thời gian ngủ hai mươi phút. Sau khi lái xe đến nơi cần đến, ba người xuống xe, đi theo staff vào hội trường.

Bên trong đang tiến hành diễn tập thiết bị lần đầu tiên, ánh đèn lúc chớp lúc tắt rất đau mắt, dây điện rải lộn xộn trên mặt đất, vẫn chưa thu dọn kịp. Từ Lạc Dương tiện tay nhấc cái giá phổ nhạc bị ngã trên đất dậy, cậu bảo Lư Địch tặng mấy món quà nhỏ mà mình mang tới cho staff trước, còn bản thân thì cầm một cái micro ngỏ ý cảm ơn với các staff.

Người phụ trách điều chỉnh âm thanh là ông chú râu quai nón đã hợp tác cùng cậu rất nhiều lần, ông ấy mặc một cái áo khoác cao bồi tả tơi chỗ nào cũng có lỗ thủng, tai nghe đeo trên cổ, đứng sau thiết bị gọi Từ Lạc Dương: “Anh chàng đẹp trai đứng ở giữa, hát thử một cái highnote, để tôi xem hiệu quả xem!”

“Được!” Từ Lạc Dương gật đầu, cầm micro, mới hát được một nốt, bỗng nhiên dừng lại, ra hiệu “tạm dừng” với ông chú phụ trách âm thanh, rồi chạy chậm tới chỗ Lư Địch. Cậu vội vội vàng vàng nhét điện thoại qua: “Nhanh nhanh nhanh, lát nữa lúc anh hát, cậu nhớ quay lại đoạn đặc sắc nhất nhá, nhất định phải quay ngầu một chút!”

Lư Địch gật đầu: “Anh Từ muốn post lên weibo hả?”

Tay để lên môi giả bộ ho mấy tiếng, giọng Từ Lạc Dương hơi đè thấp xuống: “Không post lên weibo, chỉ gửi cho Thích tiên sinh thôi.”

Lư Địch lập tức cảm thấy trách nhiệm của mình rất lớn!

Một lần nữa đứng vào giữa máy móc và thiết bị, Từ Lạc Dương dùng tay ra hiệu, mấy giây sau, nhạc đệm vang lên, nhưng là bản trực tiếp bỏ qua phần mở đầu, mà vào phần cao trào luôn. Từ Lạc Dương trong lòng đếm nhịp, tay trái xỏ trong túi quần, điều hòa tốt hô hấp, theo tiếng nhạc đệm, chất giọng dễ dàng vút lên nốt cao.

Highnote của cậu là dựa vào âm vực rất rộng do trời sinh, âm sắc đặc biệt, có khả năng dung nạp rất lớn, lại bởi vì mấy năm nay được huấn luyện chuyên nghiệp, nên cho dù hát highnote liên tục thì cổ họng cũng không bị mệt.

Tay giơ điện thoại của Lư Địch run lên, cảm thấy một đoạn thử âm này của Từ Lạc Dương, lại trực tiếp đạt đến trình độ biểu diễn chính thức, cậu ta bỗng nhận ra, mình hình như lại bị phát một bát cẩu lương.

Hát xong một đoạn nhỏ, người phụ trách ra hiệu dừng, Từ Lạc Dương tắt micro, rồi lại vội vội vàng vàng chạy qua, hỏi không ngớt: “Thế nào thế nào, hiệu quả ra sao? Anh hát có hay không?”

Thấy Lư Địch gật đầu, cậu mới nhận lấy điện thoại, tự xem lại một lần, thấy hài lòng, lúc này mới mở khung chat với Thích Trường An ra, gửi video qua. Suy nghĩ một lát, Từ Lạc Dương lại gõ thêm một hàng chữ: “Đang thử hiệu quả âm thanh, tùy ý hát mấy câu.”

Lúc nhận được đoạn video này, Thích Trường An đang mặc sơ mi trắng và tuxedo tham gia một bữa tiệc tối. Nhìn thấy câu Từ Lạc Dương gửi qua, trong mắt anh cũng nhiễm ý cười, anh nói với nam chính Willis trong《Tuyệt địa truy kích》: “Xin lỗi, tôi có chút việc riêng cần xử lý.”

Hiếm khi nhìn thấy nụ cười như thế của Thích Trường An, Willis mặc dù tò mò, nhưng cũng chẳng nhiệt tình với việc nghe ngóng việc riêng của người khác, bèn gật đầu: “Được, lát nữa nếu đạo diễn đến tìm anh, tôi sẽ nói anh đi gọi điện thoại với người trong lòng rồi.”

Thấy vẻ mặt Thích Trường An ngạc nhiên mấy giây, Willis thần thần bí bí nói: “Vẻ mặt của anh bán đứng anh rồi.” Nói xong, còn chỉ chỉ mặt mình, cười trêu ghẹo.

Từ trong phòng tiệc đi ra, tìm một góc yên lặng ở trong sân, Thích Trường An nới lỏng cà vạt, lúc này mới mở video ra.

Âm thanh vang lên trong video rất ầm ĩ, bởi vì ánh sáng không ổn định, nên hình ảnh cũng hơi mơ hồ. Nhưng lúc nhìn thấy Từ Lạc Dương đứng ở chính giữa, tầm mắt Thích Trường An lập tức bị thu hút.

Từ Lạc Dương mặc một cái hoodie màu trắng, quần jean bó sát người lộ ra đôi chân vừa dài vừa mảnh. Lúc nhạc đệm vang lên, Từ Lạc Dương giơ tay lấy mũ xuống, sau đó tay liền tùy ý cắm vào trong túi quần, tư thế đứng rất thoải mái, nhưng lại tỏa ra một loại khí chất mê người. Khoảnh khắc highnote trong veo truyền vào trong tai, Thích Trường An chỉ cảm thấy trái tim của mình cũng theo đó mà run lên một cái.

Anh đứng dưới gốc một tàng cây xanh um, xem đi xem lại đoạn video đó mười mấy lần, mới nghiêm túc trả lời: “Náo Náo hát cực kỳ hay, rất ngầu.”

Hiện trường vẫn ồn ào như trước, nhưng Từ Lạc Dương rất nhạy bén mà nghe thấy tiếng chuông yếu ớt của điện thoại, cậu cúi đầu nhìn tin nhắn trả lời của Thích Trường An, xoắn xuýt cả buổi, mới trả lời lại một cái meme chống nạnh, phía sau có thêm ba chữ, “Đương nhiên rồi!” Vài giây sau, cậu lại hơi xấu hổ thêm vào một câu: “Lần sau sẽ hát cho một mình anh nghe.”

Không cẩn thận lại tưởng tượng ra mấy hình ảnh không được ổn cho lắm, tai Từ Lạc Dương nóng lên, được mấy giây đã đột phá lên 40 độ, cậu vội vàng lắc lắc đầu, muốn đem mấy cái hình ảnh đã censor trong đầu lắc hết ra ngoài.

Trịnh Đông ở bên cạnh đang thương lượng chuyện bố trí sân khấu với tổng đạo diễn, Từ Lạc Dương nghe thấy thế, vội vã nháy nháy mắt với đối phương.

Phát hiện mắt Từ Lạc Dương sắp co giật, Trịnh Đông dừng một lúc, rồi mới phối hợp nói: “Hàng ghế khán giả gần sân khấu nhất, ghế ở chính giữa giữ lại, không bán nhé.”

Từ Lạc Dương ở bên cạnh dứt khoát gật đầu, cậu rất muốn lớn tiếng tuyên bố, chỗ đó về sau sẽ là chỗ ngồi dành riêng của Thích Thích nhà tui! Do dự một lát, cậu lại tiếc nuối ở trong lòng yên lặng bỏ đi hai chữ “Nhà tui” đi.

Buồn quá đi, bây giờ vẫn chưa phải.

Buổi sáng ngày 22 tháng 3, đang tiến hành lần diễn thử lần thứ hai đếm ngược. Từ Lạc Dương cầm micro ngồi trên sân khấu, dựa vào một cái giá bằng inox ngủ gà ngủ gật. Khoảng thời gian này lịch trình của cậu rất dày, hằng ngày đều thiếu ngủ, bèn tranh thủ tất cả thời gian để ngủ.

Nghe thấy tổng đạo diễn đang gọi tên mình, Từ Lạc Dương “xoạt” một cái liền đứng dậy, ánh mắt thanh tỉnh, chẳng buồn ngủ chút nào, “Anh Dương, có chuyện gì hả?”

“Anh không có chuyện gì, mà anh Trịnh đang gọi cậu.”

Từ Lạc Dương gật đầu, bước nhanh tới, thì nhìn thấy Trịnh Đông và Lư Địch đang vây quanh một cái rương bằng kim loại màu đen. Cậu cũng nhìn theo, không phát hiện ra có gì đặc biệt, bèn nghi ngờ nói: “Thức ăn nhà hàng đưa tới đóng gói nghiêm mật vậy luôn hở?”

“…” Trịnh Đông cạn lời nhìn Từ Lạc Dương, lời ít mà ý nhiều: “Thích tiên sinh nhà cậu đưa tới đó.”

Sau đó một giây, anh liền nhìn Từ Lạc Dương mở ra khuôn mặt khác, nhỏ giọng cười nói: “Tạm thời vẫn chưa phải là nhà em, nhưng mà anh Trịnh yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng!” Ho nhẹ một tiếng, Từ Lạc Dương lại tỏ vẻ nghiêm túc: “Để em mở ra xem bên trong là cái gì.”

Nói xong, Từ Lạc Dương đưa micro trong tay cho Lư Địch cầm, còn mình thì đưa tay mở rương kim loại màu đen ra.

“Đậu móa!”

“Đại gia!”

“…”

Chỉ thấy trong rương hình chữ nhật, có hai cái micro nằm ngay ngắn, một lớn một nhỏ, toàn thân đều làm từ vật liệu kim loại màu bạc, lớp bột màu bạc ở bên trên, dưới ánh đèn trở nên lấp la lấp lánh, tựa như dải sông Ngân Hà, rất có mỹ cảm. Mà ở giữa thân micro khảm một miếng gỗ nhỏ nhạt màu, trên đó có khắc hai chữ “Lạc Dương” bằng chữ Triện.

Nét chữ rất quen thuộc, giống y như chữ trên đũa gỗ.

Lư Địch nhìn chằm chằm micro ở trong rương, nói hơi không rõ ràng lắm: “Micro đặt làm theo yêu cầu của Sennheiser trong truyền… truyền thuyết!”Cậu ta nhìn Trịnh Đông, yếu ớt hỏi: “Anh Trịnh, cái này bao nhiêu tiền?”

Trịnh Đông đưa mắt nhìn sổ tay hướng dẫn sử dụng thiết bị bên cạnh, ước chừng: “Một cái chắc khoảng bảy trăm ngàn trở lên, nguyên bộ gộp lại, giá chắc chắn sẽ không thấp hơn hai triệu.”

Bản thân Lư Địch cảm nhận được, cái gì gọi là nhà nghèo thì nên bớt tưởng tượng.

Từ Lạc Dương cẩn thận cầm micro trong tay, hơi nặng, xúc cảm cực kỳ tốt. Cậu đưa qua trái đưa qua phải một lát, phát hiện lại hoàn toàn phù hợp với khuôn tay và thói quen cầm micro thường ngày của mình. Mà vị trí ngón tay cái, vừa vặn có thể chạm vào hai chữ “Lạc Dương”.

Bụng ngón tay chầm chậm vuốt ve chữ viết lõm xuống, trong lòng Từ Lạc Dương giống như không ngừng bùm bùm nở hoa, cậu lấy điện thoại ấn dãy số của Thích Trường An, sau khi đối phương bắt máy cũng chẳng nói gì, mà chỉ cười.

“Nhận được quà rồi hả?” Giọng Thích Trường An cũng mang theo ý cười rõ ràng.

“Ừm, nhận được rồi.” Sự vui vẻ trong giọng nói Từ Lạc Dương chẳng che giấu được: “Rất thích, thích vô cùng, siêu thích! Sau này mỗi bài hát của tui, đều phải dùng nó để hát.”

“Được.” Giọng nói Thích Trường An dịu dàng: “Vốn muốn làm quà tết âm lịch cho cậu, nhưng sản xuất tốn thời gian quá dài, nên không kịp.”

“Không sao không sao!” Từ Lạc Dương rê rê mũi chân, vô ý thức vẽ vòng tròn trên mặt đất, ngón tay lại từng tấc từng tấc xoa xoa chữ viết, nhẹ giọng hỏi: “Vậy… tên tui là anh tự tay khắc lên hở?”

“Ừm, phải.”

Nghe được câu trả lời trong dự liệu, đại não Từ Lạc Dương ngưng hoạt động chẳng biết phải nói gì, mà chỉ biết đứng cười khúc khích. Trịnh Đông đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này, lòng tràn đầy bất đắc dĩ —— sao càng ngày trông càng ngốc vậy?

Sau khi cúp máy, Từ Lạc Dương từ mỗi góc độ chụp chín bức ảnh, nhanh chóng post lên weibo, cậu suy nghĩ một hồi, nghiêm túc gõ chữ: “Sau này mỗi một bài hát của tui, đều dùng nó để hát @Thích Trường An.”

Bởi vì dùng thiết bị mới, nên lại là một hồi nhốn nháo. Ông chú phụ trách âm thanh nhìn micro và thiết bị đồng bộ ở trong rương, kích động đến mức tay đều run lên: “Sống bao lâu nay mới thấy!”

Ông sờ sờ râu quai nón của mình, nói với Từ Lạc Dương: “Bình thường loại thiết bị làm riêng cao cấp này, đều sẽ căn cứ vào đặc điểm âm sắc và thói quen kỹ xảo ca hát của cậu để chế tạo, tới lúc cậu dùng, sẽ phát hiện cực kỳ phù hợp. Tôi phải đem thiết bị đi chạy vận hành thử một chút, đại khái cần khoảng hai tiếng, sau đó cậu làm quen một hồi, buổi tối trực tiếp hát chắc chắn không có vấn đề gì!”

Từ Lạc Dương gật đầu, ôm hai cái micro đi theo phía sau ông chú phụ trách âm thanh, thiếu chút nữa là nhảy tưng tưng mà đi luôn.

Cùng lúc đó, dưới weibo của Từ Lạc Dương, một đám fan đều sợ ngây người.

“—— Vừa tiện tay kiểm tra giá hàng đặt theo yêu cầu của Sennheiser, mị nhìn mấy số 0 ở phía sau mà quáng mắt luôn!”

“—— Vế trên: Vung tiền như nước mua micro; Vế dưới: Không có ẩn tình tui là cẩu; Hoành phi: Cổ Thành cp đầu đội trời xanh!”

“——Thích tiên sinh thiệt là tràn đầy mưu trí, mỗi lần hát một bài, Lạc Dương đều sẽ nhớ ảnh một lần!!”

“——Tui tui tui phải quỳ xuống bái phục!”

“—— Từ Lạc Dương, đây chính là lúc tui nói cho cậu  biết một màn vấn đáp kinh điển rồi! Hỏi rằng: Có người xài mấy triệu mua thiết bị micro cho tui, tui nên làm thế nào? Đáp rằng: Mời lấy thân báo đáp!”

Nhưng khoảng thời gian tiếp theo, Từ Lạc Dương cũng không kịp đi xem comment, sau khi cậu làm quen với micro mới, lại bị Mục Lan và Điền Nhã Nhã kéo đi trang điểm và thay đồ, thời gian rất nhanh đã tới sáu giờ chiều.

Cầm micro, hít sâu một hơi, Từ Lạc Dương thông qua cái bục có thể nâng cao hạ xuống mà đi tới sân khấu, theo bản năng nhìn về vị trí chính giữa của hàng đầu tiên, vẫn để trống.

Lòng ngón tay cái theo bản năng vuốt ve hai chữ “Lạc Dương”, Từ Lạc Dương trong lòng bình tĩnh lại, cậu mỉm cười chào fan: “Cảm ơn mọi người đã tới tham gia fanmeeting, hôm nay tui rất rất vui.” Nói xong, cậu cong mắt bật cười, sau đó chỉ chỉ micro trong tay mình: “Có phải là rất đẹp không?”

Dưới khán đài truyền đến một tràng hư thanh, lúc nhìn thấy nụ cười của Từ Lạc Dương trên màn hình lớn, hư thanh lại lập tức biến thành một trận gào thét.

“Dù sao thì tui cũng thấy cực kỳ đẹp, với lại tối nay cũng là lần đầu tiên tui dùng cái micro này, các bạn chuẩn bị sẵn sàng đi, tui có thể sẽ thăng thiên đó.” Chỉnh lại áo khoác, Từ Lạc Dương vừa nói chuyện, vừa ngồi xuống ghế sô pha bằng lông thiên nga ở chính giữa sân khấu, tư thế ngồi tùy ý, đôi chân dài tách ra khiến người ta chú ý vô cùng.

Nửa tiếng đầu fanmeeting, cơ bản đều là nói chuyện, trả lời câu hỏi và chơi game cùng fan, năng lực khống chế sân khấu của Từ Lạc Dương rất mạnh, nói chuyện được ba câu thì lại một lần pha trò, chẳng vô vị chút nào.

Lúc nhìn thấy ba chữ “Xin mời hát” trên màn hình lớn, Từ Lạc Dương cười nói: “Nhanh như vậy đã sắp qua một tiếng, tiến vào phân đoạn hát rồi sao?”

Dưới hàng ghế khán giả vang lên câu trả lời đồng thanh —— “Phải.” Từ Lạc Dương gật đầu: “Vậy được rồi, hát thôi!”

Nói xong, cậu giơ tay trái lên, mở từng nút áo của áo chẽn màu đen ra, tiện tay ném xuống bên cạnh, chỉ còn lại một cái áo len dệt nhạt màu, cậu lại nói: “Bài hát đầu tiên của ngày hôm nay, là《Twilight》.”

Cậu vừa dứt lời, toàn bộ sân khấu liền tối lại, sau đó, một chùm ánh sáng chiếu vào trên người Từ Lạc Dương. Có lẽ là bởi vì ánh sáng chuyển dời, trên mặt cậu chẳng còn nụ cười, mà biểu cảm hơi lạnh nhạt. Mắt cậu trang điểm rất đậm, đuôi mắt mang theo một tia tùy ý.

Trên màn hình vừa xuất hiện cảnh đặc tả khuôn mặt cậu, tiếng gào thét dưới hàng ghế khán giả suýt chút nữa chọc thủng màng nhĩ người ta. Từ Lạc Dương cầm micro, vừa hát vừa nhảy, cổ áo lỏng lẻo theo động tác trượt xuống, lộ ra bả vai và cơ bắp rõ ràng.

Vào lúc này, Từ Lạc Dương chợt nhìn thấy, có một người ngồi xuống chỗ trống chính giữa hàng đầu tiên.

Thích Trường An.

Tim đập kịch liệt, Từ Lạc Dương nắm chặt micro trong tay, đại não trống rỗng mất nửa giây, ngay cả lời bài hát cũng quên luôn. Sau khi kịp nhận ra, cậu vội vã nhìn về máy nhắc lời.

Lúc này, khán giả ở phía dưới phát hiện, nụ cười của Từ Lạc Dương trên màn hình lớn rõ ràng đã thay đổi rất nhiều, trong đôi mắt giống như cất giấu những vì sao.

Cảm xúc trong lòng giống như nước mưa rót vào trong vò bằng sứ thanh hoa, không ngừng dâng tràn, Từ Lạc Dương ngồi xếp bằng trên sân khấu, cầm ống hút cắm vào chai nước suối uống một ngụm, rồi lại dùng khăn chùi đi mồ hôi ở trên trán, cậu mới hướng về dưới sân khấu hỏi: “Chúng ta cùng nhau hát được không?”

“Được ——”

“Ừm, vậy hát đến phần giữa của bài hát lúc nãy, các bạn hát ‘my love —— my love’, tui hát hai câu sau, được không?”

Nói xong, cậu đứng lên, hít sâu một hơi: “Các vị trong ban nhạc, cảm ơn!”

Tiếng trống vang lên, toàn bộ hội trường giống như bị châm ngòi, lighstick hội tụ lại thành biển, ánh đèn sân khấu rực rỡ, Từ Lạc Dương dựa theo nhịp điệu mà di chuyển trên sân khấu, sau khi fan cùng nhau hợp xướng “my love”, cậu hát tiếp một câu phía sau: “Chờ mong mỗi một ngày, mở mắt ra, nhìn thấy anh và em ngủ trên cùng một chiếc giường.”

Lời bài hát này, cậu không ngừng lặp đi lặp lại, đủ hai mươi lần, mà nhịp độ hát bè của toàn hội trường cũng không hề đứt quãng! Sau khi kết thúc, Từ Lạc Dương mặt đầy mồ hôi nằm vật xuống sân khấu, hít thở dồn dập, cậu một tay cầm micro, mu  bàn tay của một tay khác che đôi mắt mình lại, khóe miệng lộ ra nụ cười ——

Tâm ý của em, anh có nghe thấy không?

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Anh đến rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play