Sáng sớm ngày 23, trời vừa sáng, Từ Lạc Dương đã dẫn Thích Trường An lặng lẽ ra khỏi khách sạn, lên một chiếc xe ba bánh.

Ngồi vào trên xe báo chỗ cần đến, Từ Lạc Dương tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt hưng phấn: “Bánh bao ở tiệm bánh bao Bạch Gia ngon cực kỳ! Lâu lắm rồi tui không ăn, tối hôm qua ở trong mơ ăn năm lồng luôn!” Vừa nói vừa giơ tay làm ký hiệu số 5.

“Vậy lát nữa cậu định ăn bao nhiêu?” Trong mắt Thích Trường An lóe lên ý cười, tâm tình rất tốt mà hỏi cậu.

“Năm cái.” Tâm tình lại lập tức sa sút, Từ Lạc Dương thở dài một hơi, dùng một loại giọng điệu hiểu ra đời chỉ là hư ảo nói: “Quả nhiên mộng đẹp đều là hư ảo, tác dụng duy nhất là làm nền cho hiện thực vô cùng bi thảm thôi!”

Tiếng ồn của xe ba bánh rất lớn, nếu muốn nghe rõ đối phương đang nói gì, thì hai người phải ngồi thật gần nhau mới nghe được. Thích Trường An đang định mở miệng an ủi, đã nhìn thấy Từ Lạc Dương chợt dịch lại gần mình: “Trường An trước tiên anh đừng nhúc nhích nha, lông mi anh bị rơi mất một sợi nè!”

Nói xong, cậu dè dặt giơ tay lên, lấy sợi lông mi dưới mắt Thích Trường An xuống.

Thích Trường An vẫn duy trì tư thế cũ không dám cử động, chờ đối phương ngồi lại chỗ của mình, anh vẫn hơi không bình tĩnh nổi. Trong vài giây ngắn ngủi đó, hơi thở ấm áp của Từ Lạc Dương phả vào trên da anh, ngứa thẳng tới đáy lòng anh.

Từ Lạc Dương không nhận ra có gì bất thường, đầu ngón trỏ cậu nâng lông mi lên, giục anh: “Nhanh nhanh nhanh, Trường An nhanh ước đi!”

Lúc này Thích Trường An mới lấy lại tinh thần, chẳng qua anh không tin vào những thứ này, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Từ Lạc Dương, anh vẫn thành tâm thành ý ước: “Hy vọng Lạc Dương ăn bánh bao có thể một lần ăn được 5 lồng, mà không bị mập.”

Từ Lạc Dương vui vẻ mỉm cười, sau đó cong miệng thổi lông mi bay đi: “Hy vọng nguyện vọng của Trường An có thể thành hiện thực!”

Nhưng từ trên xe ba bánh xuống, tâm trạng Từ Lạc Dương cũng chẳng tốt lắm, cậu xác nhận lại với ông chủ tiệm bánh bao lần nữa: “18 tệ một lồng thật hở?” Một lồng chỉ có ba cái, trước đây bán 10 tệ cũng đã đắt lắm rồi được không hả!

Ông chủ vóc người cường tráng, trên cái bụng bự buộc một cái tạp dề màu trắng, đứng phía sau lồng hấp gật đầu: “Ừ, tăng giá một tháng nay rồi.”

Từ Lạc Dương nhịn đau gọi tám cái, sau đó cấp tốc chụp hình post weibo: “Không vui! Một lồng mà 18 tệ luôn!”

Fan rõ ràng rất hiểu cậu, comment đều là “Sờ sờ đầu, không giận không giận!” Hoặc là “Lần ra manh mối! Bánh bao nhà ông chủ Bạch tăng giá rồi hả?”

Nhưng chỉ một lát sau, chủ đề đã bị tổ lái, fan bắt đầu sôi nổi thảo luận giá bánh bao khác nhau ở các vùng.

Thích Trường An theo thói quen cũng share rồi comment, còn biết học ngay dùng ngay, “Sờ sờ đầu, không giận, tôi chia cho cậu ăn nhé?”

Anh vừa share, khu vực bình luận lập tức sôi trào.

“—— A a a a đây là đang cùng nhau đi ăn sáng ư? Làm tròn lên thì chính là cùng nhau đi ngủ, cùng nhau thức dậy! Tui muốn tới thao trường chạy mười vòng!!”

“—— Thích tiên sinh sờ sờ đầu thật là tỉnh! Tỉnh đến mức tui ở trên giường lăn lộn không dừng lại được luôn….”

“—— Có loại cảm giác nhìn ôn nhu công vuốt lông cho thụ xù lông! Moe máu mũi ra 10km!”

Từ Lạc Dương đang xem comment cũng nhìn thấy cái post share này, trong lòng cậu cảm thấy là lạ, ngẩng đầu đang định nói với Thích Trường An không cần chia bánh bao cho cậu, vừa vặn nhìn thấy Thích Trường An giơ tay, sờ sờ đỉnh đầu cậu thật!

Vì để phù hợp với hình tượng của nhân vật, tóc của Từ Lạc Dương đã nhuộm lại màu đen, cũng chẳng phun gel, vậy nên cảm giác mềm mại sờ rất thích. Thích Trường An xoa nhẹ mấy lần, giọng nói dịu dàng còn mang theo ý cười: “Sờ sờ đầu, Lạc Dương đừng giận nhé.”

Da Từ Lạc Dương trắng, gương mặt lại là kiểu nhỏ nhắn vô cùng thích hợp với màn ảnh rộng, sợi tóc tinh tế kết hợp với một đôi mắt trợn tròn, nhìn giống như động vật nhỏ vô hại.

Chữ viết chuyển hóa thành hiện thực, tim Từ Lạc Dương loạn nhịp mất mười mấy giây, rồi mới phản ứng lại được một chút —— không… không ngờ có ngày, cậu cũng sẽ gặp được tuyệt kỹ sờ đầu trong truyền thuyết.

Dây thần kinh trên da đầu mẫn cảm truyền đến cảm giác ấm áp, không ngờ giọng Thích Trường An lại sexy như thế, giống như thác lũ đồng thời đánh vào trái tim bé nhỏ của cậu, Từ Lạc Dương không khống chế được mà đỏ mặt.

Đúng lúc bánh bao được đưa lên, Từ Lạc Dương vội vàng che giấu, cầm đũa tre gắp một cái bánh bao, để trong đĩa Thích Trường An: “Anh ăn đi!”

Thích Trường An bị vẻ mặt hoang mang của cậu chọc cười, cũng gắp cho cậu một cái: “Không phải nhớ mong lâu lắm rồi sao? Cậu cũng ăn đi.”

Nhìn chằm chằm bánh bao trong đĩa, Từ Lạc Dương hồn vía bay lên mây, tầm mắt lại cố định trên khuôn mặt đang mỉm cười của Thích Trường An, cậu bỗng thả đũa xuống, vội vàng úp mặt xuống bàn, chỉ để lộ ra lỗ tai đỏ bừng ——

Xong rồi xong rồi, trái tim bé nhỏ đang lao điên cuồng trên đường cao tốc, không dừng lại được nữa rồi!

Lúc hai người ăn xong bữa sáng về khách sạn, đúng lúc gặp Lư Địch và Trịnh Đông từ trong thang máy đi ra. Lư Địch khiêng một cái bao lớn màu đen, đầy sức sống chào hỏi: “Anh Từ, Thích tiên sinh, chào buổi sáng nha!”

Trịnh Đông ở bên cạnh ngày hôm qua làm việc đến ba giờ sáng mới ngủ, tinh thần uể oải nhận lấy bánh bao Từ Lạc Dương đưa tới, rồi lại đưa qua cho Lư Địch, ỉu xìu nói: “Giao hết lại cho cậu đó.”

“Yên tâm yên tâm!” Lư Địch mở túi giấy đựng bánh bao ra, chỉ cần cắn hai miếng là đã tiêu diệt hết một cái, mỉm cười hết sức thỏa mãn.

Nhìn thấy quản lý phụ trách sinh hoạt đang ở cửa khách sạn điều phối nhân viên và xe cộ, đợi Lư Địch ăn xong, Từ Lạc Dương bèn bảo cậu đi qua chào hỏi, nói với người ta Thích Trường An sẽ ngồi xe bảo mẫu cùng bọn họ qua, không cần phải bố trí xe khác.

Cái này là do lúc trước bọn họ đã bàn bạc với nhau xong rồi, so với xe của đoàn phim đưa đón, thì xe bảo mẫu của Từ Lạc Dương thoải mái hơn rất nhiều, còn có thể ngủ bù ở trên đường nữa. Đặc biệt là, giờ thần kinh của Từ Lạc Dương vẫn rất căng thẳng, cậu lo rằng mình vừa không chú ý một cái, Thích Trường An bị bệnh ở xó xỉnh nào đó cậu cũng chẳng biết luôn.

Hai phút sau, quản lý phụ trách sinh hoạt vội vã đi theo Lư Địch qua đây, liên tục nói xin lỗi với hai nam chính vì tiếp đón không được chu đáo.

“Không cần không cần,” Từ Lạc Dương vội vã xua tay, cười nói: “Ngày đầu tiên nhiều người nhiều chuyện để làm nên rất bận, anh cũng vất vả rồi. Trường An cùng tui đi qua đó, vừa vặn trên đường còn có thể đối diễn với nhau nữa.” Nói xong, ngón tay cậu lặng lẽ chuyển ra phía sau, khẽ chọc chọc eo Thích Trường An.

Dễ dàng nắm lấy ngón tay quấy phá của Từ Lạc Dương, vẻ mặt Thích Trường An vẫn như bình thường, phối hợp gật đầu: “Tôi đi cùng Lạc Dương là được rồi, không cần phiền hà bố trí thêm một chiếc xe nữa đâu.” Nghe có vẻ tâm trạng cũng không tệ lắm.

Tảng đá treo trong lòng sản xuất Vương rơi xuống, Thích Trường An là nam chính, phiên vị lại cao, nhưng vừa debut đã đi con đường quốc tế, chưa từng quay bộ phim nào ở trong nước, lần này cũng không mang theo quản lý và trợ lý. Vậy nên anh ta hoàn toàn không nắm chắc tính cách và sở thích của đối phương, về phía xe riêng bố trí để đưa đón, nên chọn xe việt dã hay là xe có rèm che, màu trắng đen hay là đỏ tươi xanh ngọt, hoàn toàn không tìm được manh mối.

Giờ đối phương rõ ràng đang thể hiện sự thân thiện, nên anh ta vội vàng cười nói: “Vậy trên đường chú ý an toàn nhé!”

Lên xe bảo mẫu, Thích Trường An ngồi xuống bên cạnh Từ Lạc Dương: “Ban nãy cố ý để tôi bày tỏ thái độ hả?”

“Đúng vậy,” Từ Lạc Dương gật đầu: “Môi trường trong nước và nước ngoài rất khác nhau, quản lý phụ trách sinh hoạt chịu trách nhiệm toàn bộ việc lớn nhỏ của đoàn phim, đặc biệt là ba bữa cơm và bữa ăn khuya, nếu như anh ta muốn hãm hại ai thì thật sự rất dễ dàng, người bị hãm hại còn có nỗi khổ mà không thể nói ra được.”

Từ Lạc Dương khi còn bé đã chạy loạn trong đoàn phim của ba cậu, tự đóng phim thì quanh năm đều ngâm mình trong đoàn phim, đã từng thấy rất nhiều án lệ như vậy. Nhất là Thích Trường An dễ bị dị ứng, thứ không ăn được lại nhiều, nếu thật sự có người muốn giở trò, cũng sẽ không khó lắm.

Thích Trường An biết Từ Lạc Dương lo anh bị chịu thiệt, nên nghiêm túc nói: “Ừm, tôi sẽ chú ý.”

Trịnh Đông ở bên cạnh nhìn, lúc đầu anh đã nhận ra ý đồ của Từ Lạc Dương nên không ngăn cản. Nhưng lại lo lắng sẽ xuất hiện tình huống Thích Trường An không chỉ không cảm kích, mà ngược lại còn cảm thấy Từ Lạc Dương làm bộ làm tịch.

Nhưng giờ xem ra, quan hệ của hai người đúng là rất tốt, không có gì ngăn cách, lúc này anh mới yên tâm, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ bù.

Chưa được mấy phút, Từ Lạc Dương cũng bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Tối qua mấy vai chính bọn họ, đều bị đạo diễn Trương lôi kéo cùng mở một “Cuộc họp đọc kịch bản”, đọc lời kịch mà mình tâm đắc và phân tích nhân vật, đến hơn 12h mới được cho về.

Nếu không đem bánh bao của tiệm bánh bao Bạch gia ra làm động lực, thì sáng sớm hôm nay Từ Lạc Dương hoàn toàn không dậy nổi.

“Muốn ngủ hả?” Thích Trường An nghiêng đầu qua hỏi, giọng rất thấp, hơi khàn khàn. Thấy Từ Lạc Dương gật đầu, anh dịch qua, tới gần cậu một chút: “Dựa vào trên vai tôi đi, đến trường quay tôi sẽ gọi cậu.”

Mắt đã không mở nổi nữa, Từ Lạc Dương cũng chẳng thèm khách khí, nghiêng đầu, tựa vào trên vai Thích Trường An rồi ngủ thiếp đi.

Cảm nhận được sức nặng ở trên vai, Thích Trường An cũng nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

Mười lăm phút sau, Từ Lạc Dương đến trường quay, chút buồn ngủ còn sót lại liền nhanh chóng bị thanh âm của đạo diễn Trương làm chấn động đến tiêu biến luôn, cậu xoa xoa lỗ tai, oán giận: “Đạo diễn Trương, chú có thể giảm âm lượng của cái loa xuống một chút không?”

Đạo diễn Trương treo cái loa ở bên eo: “Haha có phải là dùng tốt hơn cả đồng hồ báo thức không?” Ông tinh thần sáng láng, mặc một bộ quần áo thể thao mỏng, có lẽ cảm thấy nóng, nên còn xắn cả tay áo lên, chẳng nhìn ra tối qua thức khuya chút nào.

Lúc này, trợ lý đạo diễn Đào Tiểu Đồ cầm ba nén hương cao gần bằng nửa người qua, chia cho mỗi người một cái, rồi lại vội vã rời đi.

Đạo diễn Trương ủy nhiệm cho người khác làm hết việc, còn mình thì ở lại tán gẫu, giọng điệu rất tự hào: “Hương này đủ to chưa? Tôi tự chọn đó, cầm trên tay thấy nó nặng biết bao! Kính thần, mấy tháng này hãy phù hộ cho đoàn phim của chúng ta được thuận lợi.”

Từ Lạc Dương đồng ý: “To lắm luôn,” rồi cậu lại hỏi đạo diễn Trương: “Vậy ngày đẹp giờ lành để làm lễ khai máy là vào lúc nào vậy?”

“9h13p, bái xong chụp thêm mấy tấm hình nữa, nhưng mà đã hẹn phỏng vấn với bên truyền thông rồi, đến lúc đó hai cậu chắc chắn sẽ là đối tượng chính được chú ý.”

Chẳng bao lâu sau, phó đạo diễn gọi tập hợp. Từ Lạc Dương kéo Thích Trường An qua, hai người đứng ở chính giữa hàng đầu tiên.

Nhân lúc còn mấy phút nữa mới đến giờ, Từ Lạc Dương sáp lại gần, nhỏ giọng hỏi Thích Trường An: “Anh định bái ai?”

Mặc dù giờ đoàn phim vẫn sẽ tiến hành nghi thức khai máy, tới đúng giờ lành, tầng vải đỏ trên máy quay phim mới được gỡ bỏ. Nhưng về phương diện bái thần thì chẳng có giới hạn gì, chủ yếu là bản thân mình muốn bái ai thì bái thôi.

“Tôi sẽ không bái, đến lúc đó làm giống cậu là được.” Thích Trường An không tin thần linh, nếu thật sự có thần linh, vậy lúc còn bé khi anh bị nhốt trên giường bệnh, cả đêm đều cầu nguyện, sao chả thấy có dấu hiệu gì của thần linh xuất hiện cả. So ra, anh càng tin tưởng bản thân mình hơn.

“Ừm, cũng đúng.” Trước đó Từ Lạc Dương còn đang lo lắng, Thích Trường An dù sao cũng là yêu nhị đại có bối cảnh thâm hậu, thần linh bình thường có thể còn không chịu được tam bái này của anh. Nghe anh nói như vậy, cậu yên tâm không ít.

Đến thời gian đã chọn, Từ Lạc Dương theo mọi người cùng nhắm mắt lại, niệm ở trong lòng: “Ba, mẹ, đây là bộ phim thứ bảy của con, Náo Náo của hai người vẫn rất khỏe, ăn no ngủ ngon, vậy nên không cần phải lo lắng cho con. Lần này con hợp tác với đại yêu quái, ảnh rất lợi hại, hai người yên tâm, con sẽ quay phim thật tốt.”

Hai tay cầm hương, Từ Lạc Dương mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Thích Trường An ở bên cạnh, đối phương nhắm hai mắt, khuôn mặt rất bình thản.

Thế nên, nếu trên thế giới này có yêu quái, chắc cũng sẽ có linh hồn nhỉ? Vậy lúc ba mất mặc dù chậm một năm, nhưng chắc chắn vẫn có thể tìm được mẹ.

Lòng đất lạnh như vậy, hai người bầu bạn với nhau, thì sẽ chẳng cô đơn đâu.

***

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Trường An, anh là yêu quái, vậy thế giới này có tồn tại linh hồn không? Lời tui nói… hai người họ có thể nghe thấy không?

===============

Nghi thức khai máy vừa kết thúc, staff liền tản ra làm chuyện của mình. Từ Lạc Dương và Thích Trường An cùng đi theo Lư Địch về khu vực phỏng vấn của bên truyền thông, dọc đường đều có fan cầm điện thoại chụp ảnh lại.

Từ Lạc Dương đang liệt kê xung quanh đây có món gì ngon, vừa đếm vừa không ngừng chảy nước miếng. Bỗng nhiên, một bó hoa hồng đỏ từ trên trời rơi xuống, không biết là bị ai ném qua, vừa vặn rơi xuống chỗ cách hai người mấy bước, cánh hoa bị rơi mất không ít. Cùng lúc đó, cách đó không xa còn vang lên tiếng cười và tiếng la hét của fan.

“Ý vứt chuẩn vậy luôn? Hơn nữa lực cánh tay ——” lời còn chưa nói hết, Từ Lạc Dương đã dừng lại, nhìn gương mặt ngay lập tức mất sạch huyết sắc của Thích Trường An, cậu hơi lo lắng: “Trường An?”

Giống như nhìn thấy thứ gì đó làm anh hoảng sợ, đồng tử Thích Trường An co rút lại, thậm chí còn hơi lùi về sau nửa bước, mà ánh mắt anh thì nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng đỏ rơi trên mặt đất, sắc mặt tái mét đi.

Nhạy bén nhận ra nơi phát sinh vấn đề, mặc kệ xung quanh có fan vây quanh hay không, Từ Lạc Dương nghiêng người sang, trực tiếp đưa tay bịt kín mắt Thích Trường An, tay phải phủ lên nắm tay đang siết chặt của đối phương, rồi nháy mắt với Lư Địch.

Lư Địch dù có không nhạy bén đến mấy đi nữa thì cũng nhận ra có gì đó sai sai, cậu ta vội vã nhặt bó hoa hồng đỏ và toàn bộ cánh hoa rải rác dưới mặt đất lên, rời đi trước một bước.

Đợi cậu ta đi thật xa rồi, Từ Lạc Dương mới bỏ tay xuống, vỗ về nói: “Lư Địch đem hoa hồng đi rồi, không sao nữa rồi.”

Cơ bắp kéo căng của Thích Trường An từ từ thả lỏng, anh cúi đầu, nhìn bàn tay Từ Lạc Dương đã dùng để bịt mắt anh một lúc, rồi mới “ừ” một tiếng.

Không hỏi có phải Thích Trường An dị ứng với hoa hồng đỏ không, hay là vấn đề gì khác, Từ Lạc Dương vẫn cứ giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tám về những món ngon ở xung quanh đây, đồng thời ở trong lòng nhớ kĩ —— Trường An phản ứng mãnh liệt với hoa hồng đỏ, hư hư thực thực, chủng tộc tương khắc ư?

Lễ khai máy lần này có tổng cộng mười mấy báo đài đến, Từ Lạc Dương đi tới, thân thiện chào hỏi, rồi lại cười nói: “Các vị tới đây vất vả rồi, tôi và Trường An có chuẩn bị trà sữa và đồ uống, có cả một ít đồ ăn vặt nữa, sau khi kết thúc phỏng vấn, các vị có thể tới bên đó tìm trợ lý của tôi để lấy nhé. Tin tức quan trọng, nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi nha.”

Mấy phóng viên vây xung quanh đều rất tôn trọng hai người, vừa nói cảm ơn tới tấp, vừa nhét micro có gắn tên nhà đài vào trong tay bọn họ. Thích Trường An và Từ Lạc Dương đứng sóng vai nhau, mỗi người chia ra mấy cái ôm trong tay.

“Chào Lạc Dương, đây là bộ phim thứ hai cậu hợp tác với đạo diễn Trương, xin hỏi cậu có cảm nhận gì không? Với cả có người nói vai diễn này hoàn toàn khác những vai diễn mà trước đây cậu từng diễn, cậu nghĩ mình có thể đảm nhận được không?”

Từ Lạc Dương liếc nhìn thẻ phóng viên của đối phương, trả lời khá cẩn thận: “Đạo diễn Trương là đạo diễn nổi tiếng quốc tế, rất nhiều tác phẩm đều từng nhận được giải thưởng lớn, phòng vé và danh tiếng cũng đứng đầu. Có thể hợp tác với đạo diễn Trương lần nữa, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, cũng tin rằng bản thân mình sẽ học hỏi được rất nhiều điều.”

Lúc trả lời câu hỏi thứ hai, Từ Lạc Dương biết đây là một cái bẫy, nếu cậu vẫn khiêm tốn mấy câu, vậy thì không cần đợi đến ngày mai, vô số tin tức về chuyện cậu thừa nhận bản thân không bằng Thạch Nguyên Hạo, hoặc là tin tức cậu chính miệng thừa nhận Thạch Nguyên Hạo phù hợp với nhân vật này hơn mình sẽ bay đầy trời.

Thế là Từ Lạc Dương mỉm cười rất tự tin: “Trước khi khai máy, tôi đã bỏ ra thời gian là hai tháng để trải nghiệm cuộc sống, tôi hiểu rất rõ tầm quan trọng mà hai chữ ‘cảnh sát’ phải đảm nhiệm, cũng không ngừng lĩnh hội tình cảm của nhân vật. Bởi vậy, tôi tin rằng, so với bất cứ người nào khác thì tôi càng thích hợp với nhân vật này hơn, cũng mong mọi người kỳ vọng vào sự thể hiện của tôi ở trong phim nhé.”

Vừa dứt lời, một nữ phóng viên liền bắt lấy khe hở đặt câu hỏi cho Thích Trường An, tốc độ nói rất nhanh: “Ban nãy Từ Lạc Dương có nhắc đến việc ‘trải nghiệm cuộc sống’, theo như thông tin trên weibo chính thức đăng tải, hai người cùng nhau trải nghiệm cuộc sống, đối với lần hợp tác này, Thích tiên sinh có muốn nói gì không?”

Có thể do Thích Trường An không thường lộ diện trước truyền thông, tính tình lại lạnh lùng, nên câu hỏi mềm mỏng hơn rất nhiều.

Nghe rõ lời của đối phương, vẻ mặt Thích Trường An rất hờ hững, trả lời cũng rất giản lược: “Tôi rất mong đợi việc diễn đối thủ của Lạc Dương, tin rằng sẽ khiến mọi người kinh diễm.”

Nhận ra Thích Trường An trông cũng chẳng hề khó nói chuyện lắm, phóng viên cũng mạnh dạn hẳn lên: “Xin hỏi Thích tiên sinh, ngài có biết chuyện có không ít fan trên mạng ghép hai người thành một đôi không?”

Xung quanh yên tĩnh lại, mọi người đều biết, mặc dù giờ trong showbiz rất phổ biến việc ghép và sao tác couple, nhưng người trong cuộc bị hỏi đến vấn đề này, đều cảm thấy bị xúc phạm, nên đều quan sát thái độ của Thích Trường An.

Nghiêng đầu nhìn Từ Lạc Dương, ánh mắt Thích Trường An nhu hòa đi mấy phần, anh quay về micro nói: “Cổ Thành cp hả? Tôi rất vui vì tên mình và tên của cậu ấy được gắn cùng một chỗ với nhau.”

Lúc thời gian phỏng vấn hai mươi phút kết thúc, Từ Lạc Dương đưa cho Thích Trường An một chai nước khoáng chưa mở nắp, nhỏ giọng nói: “Trường An anh dựng cờ sớm quá trời! Nếu như chúng ta không thể khiến người ta kinh diễm, vậy không phải rất mất mặt ư?”

Thích Trường An vặn nắp chai ra, đưa lại chai nước cho Từ Lạc Dương, rồi lại tiện tay lấy một chai khác chưa mở nắp ở trong tay đối phương qua, mở nắp ra uống một ngụm: “Cậu không tin ánh mắt của tôi hả? Đừng nghi ngờ, chúng ta chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người kinh diễm.”

Trong đầu vốn câu nói ‘Tôi rất vui vì tên mình và tên của cậu ấy được gắn cùng một chỗ với nhau’ vẫn đang chạy qua chạy lại, giờ cầm chai nước khoáng đã được mở nắp, Từ Lạc Dương cảm thấy dái tai mình lại bắt đầu nóng lên rồi!

Anh Trường An có kịch độc! Tui sắp bị trúng độc chết rồi!

Trường quay là giang hồ thu nhỏ, trong studio, staff đã đến đông đủ, đang kiên nhẫn đợi hai nam chính nhận phỏng vấn xong rồi sẽ qua đây.

Thấy người đến, đạo diễn Trương cầm cái loa nhỏ nói: “Lạc Dương và Trường An đi thay quần áo trước đi, thợ makeup đâu? Tốc độ nhanh lên một chút! Đầu tiên quay cảnh bên trong trước, thợ quay phim đâu? Lát nữa tự mình tìm cảm giác, nhân tiện chụp luôn cả ảnh tạo hình và ảnh tuyên truyền luôn đi!”

Từ Lạc Dương ngồi trong phòng hóa trang, mà vẫn có thể nghe thấy rõ giọng của đạo diễn Trương, cậu không nhịn được cười: “Giọng đạo diễn Trương tốt như vậy, sao mỗi ngày còn kiên trì uống quả lười nhỉ?”

Chị Dương makeup đang giúp cậu sửa lông mày, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ ông ấy hiểu lầm gì về bản thân mình chăng?”

“Chị Dương nói có lý ghê!” Từ Lạc Dương vẫn duy trì tư thế ngửa đầu, bật cười.

Nụ cười của Từ Lạc Dương rất có sức hút, vẻ mặt chị Dương từ trước đến nay đều hơi nghiêm túc, giờ cũng cười theo cậu, nói chuyện cũng nhiều hơn bình thường một chút: “Cậu phải hóa trang phức tạp một chút, bởi vì khí chất tổng thể của cậu thiếu một chút cảm giác thô ráp, mặt cậu đẹp quá. Vậy nên da phải đánh tối đi 2 3 tông, lông mày thì vẽ dày lên chút, để toàn bộ đường nét trông có vẻ thâm thúy hơn. Cả tay nữa, cũng phải giúp cậu làm sao cho trông thô ráp một chút, Tần Triều trong kịch bản là người cầm súng đó.”

Từ Lạc Dương gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, rồi lại khó chịu nghiêng đầu đi, nhìn Thích Trường An đang yên lặng ở bên cạnh: “Vậy Trường An thì sao?”

“Thích tiên sinh da trắng, mặt lại rất gầy, rất phù hợp với cảm giác Hứa Trạm quanh năm ở trong phòng làm nghề mộc, không cần phải hóa trang nhiều như cậu.”

Thế là, đợi tới lúc Từ Lạc Dương từ phòng hóa trang đi ra, cũng đã hơn ba giờ sau. Lư Địch khiêng cái túi lớn đứng đợi ở cửa, thấy Từ Lạc Dương đi ra, vội vã đem cái ly giữ nhiệt màu xám tới: “Thích tiên sinh đi trước rồi.”

Từ Lạc Dương gật đầu, uống một ngụm, rồi lại hỏi Lư Địch: “Trường An uống nước chưa?”

Lư Địch lấy một cái ly giữ nhiệt cùng kiểu màu đen ở trong túi ra, quơ quơ: “Em đã pha trà đậm theo lời anh Từ dặn dò rồi, Thích tiên sinh uống mấy ngụm, nhìn vẻ mặt thì chắc là rất vui.”

Từ Lạc Dương vỗ vỗ vai Lư Địch, cười nói: “Anh sẽ phát tiền thưởng cho cậu!”

Một mạch đi tới trong studio, staff đều đã vào vị trí, đang đợi Từ Lạc Dương.

Đánh giá từ trên xuống dưới mấy lần, cảm thấy không có vấn đề gì nữa, đạo diễn Trương mới mở loa ra nói: “Lạc Dương, có muốn tìm cảm giác trước không?”

Từ Lạc Dương giơ ba ngón tay, tỏ vẻ mình cần ba phút. Thật ra gần đây cậu cũng bị Thích Trường An dẫn dắt, hoàn toàn hình thành thói quen bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng có thể nhập diễn. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên quay chính thức, cậu vẫn muốn tìm cảm giác, để tránh khỏi việc không đạt được hiệu quả mà đạo diễn Trương yêu cầu.

Chờ cậu tiến vào khu vực làm việc được dựng sẵn, đã ngửi thấy mùi mộc hương quen thuộc, Từ Lạc Dương hoảng hốt cảm thấy, một bước chân của mình vừa rồi, giống như vượt qua đường ranh giới giữa hai thế giới.

Trên băng ghế dài có để một tấm gỗ, Thích Trường An mặc quần dài vải bố màu đen, chân trái vững vàng đạp trên tấm ván gỗ, chân phải giẫm trên đất, đường cong trên chân căng ra. Trên tay anh cầm cái cưa, theo từng âm thanh “kẽo kẹt” của cưa kéo trên tấm gỗ, vụn gỗ bay lên cao.

“Lạch cạch”, tấm gỗ bị cưa thành hai mảnh, Thích Trường An cất kỹ đoạn gỗ thừa kia, cầm lấy cái bào, chuyên tâm bắt đầu bào cọc gỗ.

Từ Lạc Dương nhìn tay anh, có vẻ thô nhám hơn so với vẻ khéo léo ngày thường một chút, ngón trỏ hai tay để hai bên miệng bào, ngón tay trái đỡ ở phía sau tay bào, khoảnh khắc cơ bắp cánh tay dùng lực, vụn gỗ màu trắng lại xuất hiện giống như hoa nở, sau cùng rơi xuống đất.

Từ Lạc Dương thả lỏng người dựa vào khung cửa, hơi nheo mắt lại, cười giễu cợt: “A Trạm có bận không?”

Giờ phút này, cậu không còn là Từ Lạc Dương nữa, mà là Tần Triều chật vật trở lại trấn nhỏ, phát hiện người bạn tốt cùng mình lớn lên từ nhỏ có thể là hung thủ giết người.

Cùng lúc đó, đạo diễn Trương dùng tay ra hiệu, thư ký trường quay trực tiếp đánh bảng: “《Lối rẽ》Trường 113 cảnh 2 lần 1!” Đồng thời, máy móc cũng bắt đầu hoạt động.

Tiếng dao bào xẹt qua bên ngoài cọc gỗ dừng lại, Hứa Trạm ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt đen nhánh, giọng hắn lạnh nhạt: “Không bận.” Nói xong tiếp tục bào tấm gỗ.

Tần Triều lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, rồi lại tìm bật lửa khắp nơi, không tìm được, cậu lại gọi một tiếng “A Trạm”.

Lần này, Hứa Trạm thả lưỡi dao bào trong tay xuống, nhanh chân đi đến trước mặt Tần Triều, lấy bật lửa ra, giúp cậu châm thuốc.

Trên quần thụng dài màu đen của hắn dính đầy bụi gỗ nhạt màu, trên người Hứa Trạm mặc một bộ đồ lao động không tay màu trắng, để lộ vóc dáng thon dài. Tay cầm bật lửa rất đẹp, nhưng mấy vết sẹo trên đó, lại hơi làm hỏng mất vẻ đẹp đó.

Tiện tay nhét bật lửa vào trong túi áo Tần Triều, Hứa Trạm nhìn chằm chằm ánh mắt đối phương: “Sau này, nhớ tự mang theo bật lửa.” Nói xong, hắn quay người định trở về tiếp tục công việc.

Tần Triều lấy súng ra.

Cậu vẫn biếng nhác dựa trên khung cửa, giống như một chú báo đang tắm nắng. Trong miệng kẹp chặt điếu thuốc, nhưng ánh mắt sau làn khói thuốc lại cực kỳ sắc bén, tay cầm súng cũng rất vững vàng.

Từ cái bóng trên mặt đất, Hứa Trạm nhìn thấy động tác của Tần Triều. Hắn dừng lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích, im lặng mấy giây, rồi mới nói: “Tìm được bằng chứng tôi giết người rồi hả?” Giọng nói rất nhẹ nhàng.

Tần Triều “ừ” một tiếng, chậm rì rì đứng thẳng người, đi về phía trước hai bước, miệng súng trực tiếp đặt trên xương sọ của Hứa Trạm.

“Tôi biết, cậu chắc chắn sẽ tìm được.” Rõ ràng cảm nhận được miệng súng lạnh buốt, giọng Hứa Trạm chẳng run rẩy chút nào, thậm chí còn ổn định hơn so với thường ngày, giống như đáy biển không chút gợn sóng.

Hắn chậm rãi xoay người, quay mặt lại nhìn Tần Triều, khiến miệng súng trực tiếp đặt trên ấn đường của mình, khóe môi nhợt nhạt hiện ra một nụ cười mỉm gần như mát lạnh, hắn nhẹ giọng hỏi: “Vậy giờ, cậu muốn giết tôi hả?”

Dường như còn lộ ra chút chờ mong.

“Tôi không giết cậu.” Tần Triều nặng nề hút một hơi thuốc, rồi lại thổi khói thuốc ra. Khói thuốc cợt nhả tung bay ở giữa hai người, tựa như dãy núi Hoành Đoạn. Giọng cậu nặng nề: “Tôi không có quyền khống chế sống chết của ai cả, pháp luật sẽ trừng phạt cậu.”

“Đúng vậy.” Nụ cười bên khóe miệng Hứa Trạm chợt trở nên châm biếm: “Pháp luật ư? Tôi đã từ bỏ pháp luật từ lâu rồi.”

Giọng hắn bỗng trở nên thê lương: “Giờ cậu quay về đây rồi, thế lúc trước cậu ở đâu? Hả? Lúc ba mẹ tôi chị gái tôi bị từng đao từng đao chém chết, mẹ nó cậu ở đâu chứ!”

Đôi mắt đầy tơ máu, lúc này Hứa Trạm giống như ác quỷ từ địa ngục bò tới.

“A Trạm ——”

“Đừng gọi tên tôi.” Giọng Hứa Trạm rất nhẹ, chất giọng khàn khàn lúc trước biến mất hoàn toàn, tròng mắt đen đặc giống như mực. Một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, hắn hít một hơi thật sâu, mới đem lời nói ra.

“Nếu như cậu còn nhớ tới tình nghĩa chúng ta cùng nhau lớn lên, thì đừng giao tôi cho pháp luật, cũng đừng giao tôi cho người khác. Nếu như phải chết, hãy để tôi chết trong tay cậu. Xin cậu đó.”

***

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Lông mi của ảnh dài thật, lúc bịt mắt ảnh, lòng bàn tay tui thiệt ngứa!

=============

“Cut!” Đạo diễn Trương lên tiếng, phá vỡ sự im lặng, “Năm phút sau quay lại lần nữa!”

Giống như mở ra một cái công tắc nào đó, staff vốn đang yên tĩnh xem hai nam chính diễn đối thủ, động tác bắt đầu sôi nổi, nhất thời, trong studio rất ồn ào.

Tiếp đó, loa nhỏ lần thứ hai ném bom toàn trường quay: “Ánh sáng bị sao vậy hả? Không nhìn rõ Thích Trường An đứng ở đâu sao? Nhân viên đều chưa ăn sáng hết hả? Hiện trường cũng không gọn gàng sạch sẽ, mấy thứ lộn xộn đều vào ống kính hết rồi! Chuyên viên trang điểm đâu, giúp Thích Trường An sửa bóng mờ dưới  mắt đậm thêm chút nữa!”

Tất cả staff đều yên tĩnh như gà.

Đạo diễn Trương bình thường rất dễ nói chuyện, nếu như thích ai còn sẽ mời đối phương đi ăn đồ nướng, sau khi uống bia xong, thì càng dễ nói chuyện. Nhưng một khi tiến vào trạng thái quay phim, giống như là mở ra tuyệt địa vậy, khí tràng vô cùng bá đạo, không cho bất cứ người nào tới trêu chọc râu hổ.

Sau khi sắp xếp sự tình ổn thỏa, đạo diễn Trương nhấc loa nhỏ ở bên người lên, đứng ở trước mặt Từ Lạc Dương, lòng bàn tay vỗ lên vai đối phương, vỗ đến mức người ta lung lay, ông mới vui vẻ cười: “Thằng nhóc cậu nha, hai tháng nay uống thuốc kích thích hả? Lúc trước cho cậu 80 điểm kỹ năng diễn xuất, giờ sẽ sửa lại một chút, 85 điểm!”

Từ Lạc Dương trong tay cầm súng giả vẫn chưa tỉnh lại từ trong cảnh ban nãy, cậu nhìn chằm chằm Thích Trường An đang nhắm mắt trang điểm lại, một lúc lâu sau mới chia sự chú ý cho đạo diễn Trương: “Hiệu quả quay thế nào?”

“Tốt hơn cả mong đợi của tôi nữa.” Vẻ mặt đạo diễn Trương nghiêm chỉnh lại: “Lúc trước mở họp, tôi quyết định quay cảnh này đầu tiên, đúng là muốn nhìn xem bão tố lúc hai cậu diễn xuất rốt cuộc có thể va chạm thành hình dạng thế nào.”

Ông tỉ mỉ nhớ lại: “Tình cảm của hai cậu đều khống chế rất đúng chỗ, ngôn ngữ cơ thể, biểu cảm đều rất tốt. Trọng điểm là, cậu không bị khí thế của Thích Trường An đè ép, cũng không bị dẫn dắt, khí tràng gần như có thể xem là ngang tài ngang sức, rất đáng khen!”

“…”

Từ Lạc Dương rất muốn nói, xin hãy đổi cách khen tui đi, cảm ơn!

Trang điểm lại xong, chuyên gia trang điểm lui ra bên cạnh, quầng thâm dưới mắt Thích Trường An rõ hơn không ít, anh đứng dậy đi qua: “Đạo diễn Trương.”

Biểu cảm của đạo diễn Trương giống như đang nhìn kho báu, vui vẻ hòa nhã, ông nói năng rất nhẹ nhàng, hận không thể lấy ra một mặt ôn nhu nhất: “Trường An cực kỳ giỏi, hoàn toàn không có lỗi nào để xoi mói, cậu chỉ cần đứng đó thôi, thì đã chính là bản thân Hứa Trạm rồi! Tiếp tục duy trì nhé, nếu như có thể tiến thêm một bậc nữa thì đương nhiên là tốt hơn rồi. Cậu có muốn ăn đồ nướng không? Quay phim xong tôi mời cậu đi ăn, ăn no luôn!”

Từ Lạc Dương: “…”

Nhưng mà cảnh đầu tiên quay ròng rã bảy lần, đạo diễn Trương đều không cho qua. Ngày quay đầu tiên, trạng thái của diễn viên rất tốt, nhưng đều sẽ có vấn đề về ánh sáng hoặc là mấy tiểu tiết. Thấy đã sắp một giờ chiều, thư ký trường quay đói bụng đến mức chẳng còn sức lực để đánh bảng nữa, đạo diễn Trương mới thông báo bảo mọi người trước tiên ăn trưa, nghỉ ngơi một tiếng rồi quay tiếp.

Lư Địch đem bữa trưa đến phòng hóa trang cho hai người: “Anh Từ, Thích tiên sinh, nhanh tới ăn trưa!”

Từ Lạc Dương đang phủ kịch bản ở trên mặt, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Nghe thấy giọng Lư Địch, cậu vội vã trở mình ngồi dậy, lựa một phần đưa cho Thích Trường An trước: “Anh nhanh ăn đi, ăn cơm trưa muộn thế này, liệu có đau dạ dày không?”

Thích Trường An chìa tay nhận lấy, rồi lắc đầu: “Không đâu.” Thật ra anh cảm thấy hơi khó chịu, nhưng bình thường anh đã quen rồi, nên không cần phải nhắc đến, khiến Từ Lạc Dương lo lắng.

Mở nắp hộp cơm ra, Thích Trường An nhìn món ăn, rồi so sánh với đồ ăn của Từ Lạc Dương, trong mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên: “Vì sao ——”

Trong hộp cơm toàn  là những món anh có thể ăn được.

Từ Lạc Dương thấy anh nhận ra, hơi xấu hổ nói: “Lúc trước tui có gửi một tờ thực đơn cho sản xuất Vương, bảo ông ấy tìm người đối chiếu theo thực đơn mà nấu, đạo diễn Trương cho phép rồi, đây coi như là lần đầu tiên tui sử dụng đặc quyền của nam chính đi.”

Thấy Thích Trường An vẫn nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, Từ Lạc Dương tưởng trong lòng anh bất an, nên để đũa xuống nghiêm túc giải thích: “Chúng ta xem như là kiểu diễn viên vô cùng bớt lo rồi, vừa không gây chuyện vừa không trêu chọc đại gia. Nấu ăn theo tiêu chuẩn riêng, thuộc vào loại yêu cầu trong phạm vi bình thường, đừng nghĩ nhiều, dù sao thì anh có thể ăn cơm một cách vui vẻ là quan trọng nhất!”

Dựa vào mức độ kén ăn của Thích Trường An, nếu như không lập tiêu chuẩn cao nhất, mỗi ngày chắc chắn sẽ ăn không đủ no, không chừng ngày nào đó còn đói bụng ngất ở trường quay cũng nên.

Bưng hộp cơm, Thích Trường An chợt chẳng biết nói gì.

Anh không biết từ lúc nào, Từ Lạc Dương đã nhớ hết những thứ anh có thể ăn, không thể ăn, thậm chí còn có thể lập ra một tờ thực đơn nữa. Cũng không biết Từ Lạc Dương tìm đạo diễn Trương, rồi đưa thực đơn cho sản xuất Vương vào lúc nào.

Anh không biết trong quá trình này, Từ Lạc Dương đã tốn bao nhiêu tâm tư và sức lực, mới mang được suất cơm trưa đặc biệt này đặt vào trong tay anh.

Thậm chí, nếu như không phải anh phát hiện ra trước, có lẽ Từ Lạc Dương sẽ chẳng hề nhắc đến.

Đến cả hô hấp cũng trở nên hỗn loạn, đè cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng xuống, Thích Trường An nhìn Từ Lạc Dương: “Ừm, tôi rất vui.”

Từ Lạc Dương cắn một miếng ngó sen giấm đường gật đầu mấy cái —— đúng vậy, ăn cơm vốn là một việc khiến người ta vui vẻ!

Đoàn phim buổi chiều sáu giờ ngừng quay, kết thúc một ngày, chỉ quay hai cảnh, thời gian còn lại đều dùng để nghiền ngẫm những chi tiết nhỏ.

Từ Lạc Dương thay lại áo quần của mình, hơi không phân biệt được mình là ai, Lư Địch gọi cậu “anh Từ” cậu cũng không phản ứng. Vẫn là Thích Trường An gọi một tiếng “Lạc Dương”, mới khiến cậu hoàn hồn.

Một nhóm người đi ăn tối, lần này mọi người đều rất mệt, chẳng ai bảo ai, sau khi từng người đều tiêu diệt hết hai bát cơm lớn, mới bắt đầu nói chuyện.

Tâm trạng đạo diễn Trương rất tốt, tìm ông chủ gọi hai chai bia, rót cho Thích Trường An một ly. Từ Lạc Dương nhìn thấy, tiện tay bưng lên tự mình uống, cười híp mắt nhìn đạo diễn Trương: “Dạ dày Trường An không tốt, không uống rượu được.”

Nhìn nụ cười Từ Lạc Dương, trực giác đạo diễn Trương cảm thấy hơi nguy hiểm, nên vội vàng gật đầu: “Được được được, cậu uống cũng chả khác gì nhau!”

Từ Lạc Dương lại cười cười.

Thích Trường An nhìn khuôn mặt tươi cười của Từ Lạc Dương, bỗng rất muốn giơ tay vò tóc cậu, giờ phút này, anh có cảm giác bản thân được một con thú nhỏ giương nanh múa vuốt, tỉ mỉ bảo vệ ở sau lưng.

Là loại cảm giác rất tốt đẹp.

Ăn tối xong, đạo diễn Trương lại sử dụng đặc quyền của đạo diễn, gọi hai diễn viên chính và biên kịch Thành Tịnh tới phòng mình họp, chủ đề cuộc họp là, “Tui bị hai nam chính diễn đối thủ kích thích, vô cùng kích động, biên kịch, tui muốn đổi kịch bản!”

Nhưng may chỉ đổi một chút, nếu không sẽ biến thành Thành Tịnh muốn lật bàn mất.

Họp đến hơi mười một giờ, Từ Lạc Dương mới ngáp liên tục cùng Thích Trường An về gian phòng ở tầng 9. Buổi tối nhiệt độ hơi thấp, trên người cậu mặc một cái áo len sợi màu trắng mềm mại, làm tôn lên vẻ xinh đẹp.

Từ Lạc Dương thật sự rất buồn ngủ, yên tâm đi theo sau Thích Trường An, sau khi đi thẳng qua phòng mình, mê man đi theo vào phòng Thích Trường An. Lúc nhắm nửa con mắt định đổ về trên giường, mới chợt tỉnh táo ——

Peppa Pig của mình đâu?

Vỗ vỗ đầu, kịp thời nhận ra hình như mình lại làm chuyện ngu ngốc trước mặt Thích Trường An, Từ Lạc Dương vội vàng lên tiếng chào hỏi, dùng tốc độ cực nhanh mở cửa gỗ ra, chạy thẳng về phòng mình.

Nhưng đợi cậu tắm xong, lúc định sấy khô tóc trực tiếp đi ngủ, mới phát hiện máy sấy trong phòng tắm bị hỏng rồi! Đành phải để tóc ướt, mở cửa gỗ ra đi tìm Thích Trường An.

Cơ mà, không ngờ là, cậu đúng lúc đụng phải Thích Trường An mới ra khỏi phòng tắm.

Trên người đối phương tùy tiện khoác một cái áo ngủ tơ tằm màu đen thêu sợi bạc, dây buộc lỏng lẻo, bên trong trống rỗng, chỉ mặc một cái quần lót màu đen. Đường cong cơ thể lộ ra thập phần trơn láng, cơ ngực cơ bụng đều đầy đủ, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ, tỉ lệ cơ thể cũng rất hoàn hảo. Đen trắng đối lập, càng khiến người ta kinh diễm đến cực hạn.

Ánh mắt không tự chủ được mà dời xuống từng tấc từng tấc, Từ Lạc Dương nhìn cái nơi nào đó đang phồng lên, ngạc nhiên nói: “Không phải anh kén ăn ư? Sao lại… lớn vậy?”

Thích Trường An buộc chặt thắt lưng rất tự nhiên, chặn tầm mắt Từ Lạc Dương lại, nghiêm túc trả lời: “Chắc là trời sinh.”

==========

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Lớn hơn tui, hổng dzui QAQ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play