Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Đã hai ngày, hắn vì sao còn chưa tỉnh?”

Tướng quân tuổi trẻ ngồi, cúi đầu nhấp ngụm trà, sương khói lượn lờ che con ngươi như sao. Khuôn mặt tuấn lãng bị hơi nước mờ mịt nhiễm ra mấy phần nhu tình.

Bên trong phủ tướng quân, các thái y mỗi người đầu cúi thấp xuống, ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, không dám nói lời nào.

“Lang băm.”

Tướng quân nhẹ nhàng phun ra hai chữ, không giận tự uy.

Nếu như là ở hiện đại, nhãn hiệu các ngươi sợ là sớm đã bị ta mang người giẫm ba trăm lần.

Nhìn bề ngoài tướng quân rất bình tĩnh, trong lòng nghĩ như vậy.

Mà đám Thái y viện, người bảo thủ không nghe được nhất người khác xem thường y thuật của bọn họ, Trương thái y dẫn đầu dưới mọi người nhìn chăm chú bước lên, run rẩy chắp tay nói:

“Vị này… Chuyện này…”

Trương thái y đột nhiên không biết xưng hô người trên giường như thế nào, có thể ngủ ở nội thất tướng quân… Đương nhiên sẽ không là tiểu nhân vật…

“Vị công tử này trên người thương tuy ở đầu, tay là chính, đầu gặp phải trọng kích, trên người tiểu thương càng nhiều vô số. Theo lão thần, công tử vốn là không sống qua đêm đó… Không biết thế nào, như kỳ tích còn giữ được một hơi, thương trên người đến chậm, có thể chậm rãi chữa trị đã là vạn hạnh trong bất hạnh.”

Vốn là không sống qua? Vẫn còn giữ lại một hơi? Giống như hắn trọng sinh? Trong lòng Lục Lang Phong chợt lóe một ít ý nghĩ, trên mặt không hiện ra.

“Ân? Phải không.”

Tướng quân thưởng thức chén trà trên tay, mắt cũng không nâng, lại cho người một loại áp lực vô hình.

Một đám thái y, đem đầu thấp đến cành thấp hơn. Trương thái y không thể làm gì khác, lần thứ hai gánh trọng trách nói:

“Thời điểm vi thần kiểm tra thương thế công tử, phát hiện trên người hắn có rất nhiều vết thương cũ, hơn nữa mạch tượng so người thường tương đối suy yếu, đoán chừng là từ nhỏ thân thể đã suy yếu, dùng dược cũng không thể mạnh, chỉ có thể chậm rãi dưỡng.”

Chén trà trong tay bỗng nhiên bị nắm chặt, tướng quân đứng lên, thân hình cao to như nhai thượng tùng bách sừng sững không ngã, giơ tay:

“Lui xuống đi.”

Một đám thái y như được đại xá, xoa mồ hôi lạnh trên trán một chút khom người lui ra.

Tướng quân nhu nhu mi tâm, vén lên rèm châu đi vào nội thất. Thiếu niên nằm trên giường thân hình thon gầy, trên đầu có vết máu chói mắt ứ đọng, như bị người ác ý vẽ lên ở trên mặt đậm nhạt không đều.

Trên bả vai quấn vải trắng thật dày, hai ngày qua, vết máu đã nhạt rất nhiều.

Lục Lang Phong ngồi bên mép giường, người trên giường vẫn không tỉnh.

“Ngươi chừng nào mới chịu tỉnh lại?”

Lục Lang Phong nắm chặt tay y lộ bên ngoài tay, tự nhủ.

May mắn là cuối hè, hẳn là sẽ không cảm lạnh.

Người trên giường cau mày, không biết là đau hay là mơ tới chuyện gì đó không hay. Lục Lang Phong ngồi ở bên giường, không nhịn được vuốt lên lông mày người trên giường nhăn lại, tay nắm chặt càng thêm mềm nhẹ.

Tô Hiểu Cửu mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy đau đầu, tay đau, chân đau, toàn thân đều đau, trong đầu một mảnh hỗn độn. Thật giống có xúc cảm ôn nhu phất qua mặt, cảm giác tay bị quấn lấy, thật ấm áp, không nhịn được muốn tới gần…

Người trên giường từ từ buông lỏng lông mày nhíu chặt, hướng bên cạnh nhích lại gần, Lục Lang Phong cong khóe miệng.

Lục Lang Phong nhìn y mặt mày thanh lệ, nhớ lại bộ dáng ngày đó y uy(cho~) mèo ăn.

Ngày đó tài xế trong nhà có việc vừa vặn không tới đón, Lục Lang Phong đơn giản dọc theo đường phố chậm rãi đi, người qua đường đều vội vã, chỉ có góc đường một người ngồi xổm, đem một khối nhỏ bánh mì cuối cùng trong tay đút cho một con mèo hoang, sờ sờ đầu mèo. Mèo nhỏ thoải mái híp mắt hướng người nọ “Meow” một tiếng.

Sau đó hắn ổn định, đứng lên, thân thể khó mà nhận ra mà quơ quơ, đi về phía trước. Lục Lang Phong không biết nam sinh cho mèo ăn tên gọi là gì, chỉ biết là thời điểm y cho mèo ăn rất ôn nhu, còn có mấy phần…  Mê man phương hướng, chẳng biết đi đâu.

Sau đó mỗi lần Lục Lang Phong đều sẽ dặn dò tài xế cố ý đi kia con phố dạo một vòng. Hắn luôn theo bản năng hướng chỗ góc đường nhìn sang, chính mình cũng không biết đến cùng là kỳ vọng cái gì.

Thế nhưng thời điểm ngoài cửa xe tình cờ xuất hiện thân ảnh người nọ, sẽ có loại cảm xúc gọi là vui vẻ ở trong lòng lan tràn. Giống như tháng tư tơ liễu mềm mại nhẹ nhàng phất qua đầu quả tim, ở đáy lòng đánh lên từng tầng từng tầng gợn sóng nhỏ.

Có lúc, Lục Lang Phong cùng y đi một đoạn đường, nhìn bóng lưng thiếu niên, nhìn y mắt nhìn thẳng mà đi qua từng con phố. Y cúi đầu đi như vậy, thật giống xung quanh đều không có việc gì đáng cho y quan tâm.

Trong lòng em, đến cùng chứa những gì? Lục Lang Phong muốn hỏi, lại phát hiện mình cũng không có một lập trường thích hợp.

Có lẽ là vì biết đến đáp án của vấn đề này, e rằng đi, Lục Lang Phong tự nói với mình như vậy… Cho nên hắn có một lần đi theo phía sau y, cùng y đi qua từng con đường nhỏ, lần thứ nhất cùng y đi tới dưới lầu một ngôi nhà.

Lục Lang Phong đứng ở bên đường, nhìn y đi vào một căn nhà. Thiếu niên bước chân ở dưới lầu dừng một chút, liếc mắt một cái phía sau liền quay người lên lầu. Nếu như không theo chân y, Lục Lang Phong vĩnh viễn sẽ không biết giữa một thành thị sẽ có một mảnh đất giải phóng cũ như vậy.

Hắn cứ như vậy đứng bên đường, nghe âm thanh đối diện chơi mạt chược, âm thanh nổ dầu lúc xào rau, tiếng huyên náo hài tử khóc, nhóm bác gái bát quái(trò chuyện~), tiếng huyên náo phu thê cãi nhau…

Trên bức tường ô dầu cổ xưa màu vàng sậm, sơn tường xám trắng rơi xuống, tán loạn trên mặt đất bị người đi đường qua lại giẫm nát, có cố chấp treo trên tường, theo gió lẻ loi đung đưa.

Đỉnh đầu trời u ám một mảnh, dương quang(ánh mặt trời~) tựa hồ xưa nay cũng không đến thăm nơi này. Lục Lang Phong đột nhiên đau lòng y lthuộc về nơi này, thiếu niên ôn nhu cười rộ lên hảo nhìn không nên thuộc về nơi như thế này… y phải tồn tại nơi sạch sẽ nhất trên thế giới này a…

Lục Lang Phong a Lục Lang Phong, lần này… Ngươi là đứng ở lập trường gì đây?

Lục Lang Phong bởi vì vấn đề này mà ngẩn người, sau đó giơ tay sờ mũi một cái, lòng nói, tại sao không thể? Thích một người không phải hẳn là quan tâm y sao……

Đột nhiên nghĩ thông suốt một tháng này kỳ vọng cái gì, Lục Lang Phong nhìn phố đối diện nở nụ cười, là nụ cười thiếu niên mang theo bĩ khí(lưu manh~).

Hắn tự nhủ, Lục Lang Phong, muốn thử một lần theo đuổi nam hài tử sao? Hẳn là đứng một hồi, đến thời gian nên đi. Lục Lang Phong ngẩng đầu suy đoán thiếu niên luôn ở nơi đó tầng lầu, đột nhiên thấy một bóng người từ bên cửa sổ cấp tốc rơi xuống. Là y? Lục Lang Phong theo bản năng hướng phố đối diện chạy tới, lại không chú ý có ô tô xông đến……

Tô Hiểu Cửu không biết mình ở chỗ nào, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một người đang kinh hoảng chạy tới, thế nhưng bị dồn đến góc tường, một nam nhân một bên cơi dây lưng, miệng nói lời khó nghe.

“Lão tử đã sớm muốn đè ngươi, nhưng đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội, hôm nay mẹ ngươi chơi mạt chược suốt đêm, hừ, để ba ba hảo hảo yêu thương thương yêu ngươi.”

Buồn nôn! Buồn nôn! Buồn nôn!

Làm người đứng xem, ngoại trừ hai chữ này, Tô Hiểu Cửu không bao giờ tìm được những từ khác để hình dung cảnh tượng khó coi này.

Y phảng phất có thể cảm nhận được thiếu niên tuyệt vọng, y nghe thiếu niên nói:

“Không cho ngươi sỉ nhục ba ba ta, ngươi chỉ là kế phụ, ta xưa nay không hề nhận ngươi.”

(Chỗ này em là linh hồn nhìn cảnh chính mình bị kế phụ cưỡng ép)

Nam nhân hèng mọn càng ép càng gần, ánh mắt hạ lưu chặt chẽ khóa lại thiếu niên, thiếu niên nhìn ra ngoài cửa sổ, Tô Hiểu Cửu cũng theo t nhìn xuống phía dưới ——Tầng năm, phố cũ, tình cờ có một chiếc xe nhỏ, phố đối điện một nam sinh nhìn lên.

Tô Hiểu Cửu trong lòng sinh ra ý nghĩ cùng tầm mắt của hắn trên không trung đan xen, tầm mắt của đối phương lại cũng không đặt trên người y, như không nhìn thấy y.

Sau đó y nhìn thấy thiếu niên không chút do dự từ bên cửa sổ nhảy xuống, nhìn thấy nam sinh dưới lầu biến sắc mặt liền từ đối phố xông lại, nhìn thấy một chiếc xe nhỏ xông tới, nhìn thấy hai vũng máu tươi, nhìn thấy mọi người vây xem…

Mơ hồ, hết thảy đều là mơ hồ, chồng chất như quang ảnh nhanh chóng xẹt qua. Tô Hiểu Cửu cố gắng mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy chính là…Hả? Màn? Trong nhà không có loại giường cổ phong này a… Sau đó có âm thanh vang lên:

“Ngươi đã tỉnh?!!!”

Tuy rằng Tô Hiểu Cửu đầu óc vẫn không tỉnh táo, nhưng vẫn nghe ra này cảm xúc hết sức rõ ràng —— kích động.

Y cố hết sức quay đầu, nhìn thấy một người ngồi bên giường.

“Là ngươi?”

Thiếu niên đối phố thiếu niên kia, tại sao mặc cổ trang? Đang chơi cosplay sao?

“Ta? Ngươi nhớ ta?”

Lục Lang Phong mừng rỡ nhìn Tô Hiểu Cửu, người tỉnh rồi, còn nhớ hắn. Đáng tiếc Tô Hiểu Cửu nói xong câu đó, liền ngất đi…

“Thái y thái y!”

【 tiểu kịch trường 】

Lục Lang Phong: Đúng, đang chơi cosplay, ta diễn tướng công, ngươi là nương tử của ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play