Tử Trung mở ví, lấy một mảnh giấy đưa cho Bội Phong:

- Nơi đây tôi có quen biết, nếu anh muốn trở thành người tốt thì ngày mai đến địa chỉ cai nghiện này, tôi sẽ đến giúp anh.

Bội Phong nghẹn ngào:

- Tử Trung! Ông tốt quá. Suốt đời tôi không bao giờ quên ơn ông đâu.

Tử Trung vỗ vai Bội Phong, cười:

- Là thanh niên, hãy cứng rắn lên. Thôi, anh về suy nghĩ lại đi, ngày mai gặp lại. Tôi muốn ở đây thêm một lát nữa.

Ngồi lại một mình, Tử Trung chỉ muốn gào thét. Chỉ một phút hồ đồ nóng nảy, anh đã làm khổ cho Mẫn Nghi. Nhớ lại những lời anh mắng chửi nàng thậm tệ, anh cảm thấy thương nàng vô cùng.

Mẫn Nghi ơi! Anh biết em bây giờ đã yên bề gia thất. Anh không biết phải làm gì hơn là cầu chúc cho em được nhiều hạnh phúc. Nhưng nỗi oan của em còn mang mãi. Không. Dù có như thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ tìm gặp em một lần nữa, để giải oan cho em và xin lời tha thứ. Mẫn Nghi ơi! Nhất định anh sẽ tìm lại em, dù chỉ một giây để nói lời xin lỗi.

Về phần Mẫn Nghi cũng vậy. Từ khi gặp lại Tử Trung, cộng thêm những lời mỉa mai của anh làm cho tinh thần nàng càng ngày càng suy sụp, thêm cái thai đã gần ngày sinh làm cho nàng vô cùng mệt mỏi, biếng ăn, mất ngủ. Thấy thế, bà Vân Tường và Trực Nhân rất lo, luôn an ủi và ân cần săn sóc nàng. Điều đó làm cho lòng nàng rất ấm, nhưng nàng không thể nào quên đi nỗi buồn oan ức của mình.

Sáng nay, bà Vân Tường đã đi chợ sớm để mua một số đồ cho em bé và mua đồ về tẩm bổ cho nàng. Hôm nay là ngày nghỉ nên Trực Nhân ở nhà. Thấy em gái cứ ngồi suy tư mãi, anh đến bên em, ân cần:

- Mẫn Nghi này! Em thấy trong người thế nào? Sao dạo này anh thấy em hay ngồi thừ người ra như đang nghĩ ngợi điều gì phải không?

Mẫn Nghi vội cười giả lả:

- Dạ, không có gì đâu, anh Hai. Có lẽ cái thai càng lớn làm cho em mệt nên anh thấy như vậy thôi mà.

Nhìn thẳng vào mắt em gái, Trực Nhân nói:

- Mẫn Nghi! Em cũng biết đấy, anh và mẹ rất thương em, hạnh phúc của em cũng là của mẹ và anh. Nhưng nhìn em, anh biết em có một tâm sư gì đau buồn lắm, phải không?

Sự quan tâm ân cần của Trực Nhân làm Mẫn Nghi cảm động vô cùng. Nàng rươm rướm nước mắt và phân vân. Nàng không biết có nên kể thật cho anh nghe về dĩ vãng của mình không. Nhưng nàng lại không muốn cho mẹ và anh phải bận lòng vì mình.

Thấy Mẫn Nghi rơi lệ, Trực Nhân khẽ hỏi:

- Mẫn Nghi! Có phải nỗi buồn của em có liên quan đến cha của đứa bé không?

Mẫn Nghi lau nước mắt:

- Anh Hai à!

Reng... Reng... Reng...

Câu chuyện của hai anh em bị cắt ngang bởi một hồi chuông gọi cửa. Cả hai cùng nhìn ra và Trực Nhân reo lên:

- A! Là bạn anh đến. Để anh ra mở cửa.

Còn Mẫn Nghi thì sững sờ, nhưng nàng đã kịp bịp miệng để khỏi kêu lên. Trời ơi! Sao lại là Tử Trung? Tại sao Tử Trung lại đến đây? À! Lúc nãy anh Hai vừa nói gì nhỉ? Là bạn thân của ảnh? Không được rồi. Nàng không thể để cho Tử Trung biết được nàng đang ở đây. Mẫn Nghi nhanh chóng đứng lên và chạy lên lầu, núp sát vào cánh cửa.

Dưới nhà, Tử Trung và Trực Nhân đã đi vào. Tiếng Trực Nhân vui vẻ:

- Cậu đến khi nào, sao không báo cho mình biết với để mình đi đón cậu?

Tiếng trầm ấm thân quen của Tử Trung:

- Mình biết cậu rất bận nên không dám làm phiền.

- À! Kỳ này cậu ra đây làm ăn hay có việc gì không?

- Chuyến này mình không đi làm ăn, mình định đi du lịch thăm lâi bạn bè cũ. Nhân tiện tìm gặp một người có chuyện quan trọng.

Trực Nhân dí dỏm:

- Ai thế? Phụ nữa hả?

- Gần đúng như vậy.

- Ê! Có gì bật mí chút coi.

Tiếng Tử Trung thở dài:

- Không được. Chuyện của mình dài lắm, khi nào xong thì mình sẽ kể cho cậu nghe. Nói chung tất cả là do mình cả.

"Tìm gặp một người phụ nữ". Chẳng lẽ là mình? Mẫn Nghi suy nghĩ. Nhưng để làm gì chứ?

Dưới nhà, tiếng Trực Nhân tiếp:

- Người phụ nữa đó có liên quan đến đời tư của cậu à?

- Đó là trước kia. Nhưng bây giờ cô ấy đã có gia đình, yên bề gia thất rồi.

- Thế cậu còn định tìm cô ta làm gì nữa chứ?

- Đã bảo mình có chuyện quan trọng muốn nói với cô ấy mà.

Đích thị người Tử Trung muốn gặp là nàng rồi. Nước mắt Mẫn Nghi ràn rụa, nàng gọi thầm:

- Tử Trung ơi! Bây giờ anh còn tìm gặp em để làm gì nữa? Anh đã làm tổn thương quá nhiều cho em rồi. Em không thể gặp anh hoặc tha thứ cho anh điều gì đâu, mặc dù lúc nào em cũng muốn được ở trong vòng tay anh.

Dưới nhà lại là tiếng của Tử Trung:

- À! Ghé thăm cậu, tiện thể hỏi cậu chiều nay có rảnh không?

- Có chuyện gì thế?

- Không có gì, chỉ để rủ cậu đi nhậu lai rai thôi.

- Vậy thì ô kê.

- Nhất trí như vậy hén. À! Bác không có nhà sao?

- Mẹ tới đi chợ từ sáng rồi.

- Nếu vậy, cho mình gởi lời thăm bác. Bây giờ mình phải đi, chiều nay sẽ quay lại đón cậu.

Bỗng Trực Nhân la lên:

- Ơ khoan. Cậu đã nói rất muốn gặp Vân Phi phải không? Hôm nay nó đang có nhà đây, để tớ bảo nó xuống cho hai người làm quen.

Mẫn Nghi giật thót. Chết rồi! Làm sao đây? Không được. Nàng không thể nào gặp Tử Trung. Nàng nhanh chóng lau nước mắt và chạy nhanh vào phòng, khóa trái cửa. Bên ngoài, nàng nghe tiếng bước chân thật gần rồi tiếng gõ cửa và Trực Nhân gọi khẽ:

- Mẫn Nghi ơi! Em đang làm gì trong đó? Có bạn thân của anh đến chơi. Hay em xuống một chút, anh giới thiệu với bạn anh nhé. Tử Trung cũng rất muống gặp mặt em gái của anh đó.

Mẫn Nghi không mở cửa mà nói vọng ra:

- Anh Hai nói với anh ấy cho em xin lỗi. Bởi vì em không khỏe, xin hẹn lại lần khác vậy.

Tiếng bước chân Trực Nhân xa dần, Mẫn Nghi thở phào nhẹ nhõm và nàng chạy ra nghe ngóng. Khi thấy Trực Nhân đưa Tử Trung đến tận cửa, nàng mới chậm chạp bước xuống nhà. Trực Nhân vừa bước vào nhà, nàng cố nén cảm xúc hỏi:

- Bạn anh đã về rồi à?

Trực Nhân trố mắt ngạc nhiên:

- Sao mới đây em bảo là em không khỏe mà?

Mẫn Nghi cười, giả lả:

- Ồ! Không. Em nói dối thôi. Vì em thấy mình bụng mang dạ chửa mà đi gặp bạn anh thì ngại quá, nên em đành phải nói dối. Anh Hai! Cho em xin lỗi nha.

- Vậy mà em làm anh lo vô cùng. Bây giờ em không có gì thì anh mừng lắm rồi. À này! Tử Trung bạn anh tốt lắm đó. Tội nghiệp, con người vừa giàu, vừa đẹp trai, lại có đức tính tốt, nhưng luôn gặp bất hạnh, hai lần yêu thì cả hai lần đều bị thất bại. Mẫn Nghi này! Anh định làm mai hắn cho em đó.

Mẫn Nghi giãy nảy:

- Trời ơi! Anh nói cái gì vậy anh Hai? Bụng mang dạ chửa như em mà anh đem gả cho người ta, thử hỏi có ai dám lấy một bà mẹ trẻ không chồng chăng?

- Nhưng Tử Trung thì khác. Nếu biết rõ hoàn cảnh của em, chắc chắn hắn sẽ yêu em hơn. Vả lại, em không nghe người ta thường bảo: "Gái một con trông mòn con mắt" sao?

- Anh Hai này kỳ quá. Em không giỡn nữa đâu.

Cả hai anh em cùng cười. Bỗng Mẫn Nghi cảm thấy vô cùng thắc mắc. Không hiểu tại sao từ trang trại Ức Thiên đến đây cách nhau gần cả ngàn cây số mà sao họ lại là bạn thân với nhau, thật là lạ. Nàng nhìn anh, dò hỏi:

- Anh Hai này! Em ở đây đã lâu, sao ít thấy anh bạn của anh đến đây chơi quá vậy?

- Tử Trung ấy à? Nó đâu có ở đây đâu mà em gặp.

- Chứ ở đâu?

- Ở tuốt trong thành phố lớn lận.

- Vậy à? Cách nhau xa đến vậy, sao hai người lại là bạn thân?

- Bọn anh chơi thân từ nhỏ lận. Lúc trước, nhà Tử Trung ở gần nhà mình nè. Tội nghiệp, cha mẹ cậu ấy chết sớm nên cậu ấy phải một mình bươn chải, khó khăn lắm mới tốt nghiệp đại học. Khi ra trường, cậu ấy chuyển vào ở vùng ngoại ô lân cận thành phố để hồi phục một trang trại lơn nhưng hoang vu của cha cậu ấy để lại. Không ngờ cậu ấy giỏi thật, chỉ gần mười năm qua, cậu ấy đã trở thành một ông chủ trang trại và trở thành một tỉ phú trẻ.

Bây giờ, Mẫn Nghi mới vỡ lẽ. Thì ra đây là quê hương của Tử Trung. Không ngờ anh cũng có một tuổi thơ không mấy tốt đẹp, vậy mà cuối cùng anh cũng làm nên sự nghiệp.

Thấy em gái ngồi suy nghĩ mông lung, Trực Nhân trêu:

- Sao hả? Em cảm thấy thu hút với câu chuyện của Tử Trung hả? Ê! Hắn là một tỉ phú đó nhe.

- Làm gì có. Bạn anh là tỉ phú thì mặc ảnh chứ.

Bỗng nhiên Mẫn Nghi nghe bụng mình quặn lên, rồi cơn đau đột nhiên ập tới. Không chịu nổi, nàng phải ôm bụng kêu lên:

- Ui da!

Tự nhiên thấy mặt mày em gái tái mét, mồ hôi đầy trán, anh hốt hoảng:

- Mẫn Nghi! Em bị làm sao thế?

Cơn đau làm nàng nói không ra lời. Nàng bấu chặt tay anh:

- Anh... Hai! Em... đau...

- Đau hả? Đau ở đâu vậy?

- Em... đau bụng... quá

- Chết rồi. Vậy là em trúng gió ngồi đây để anh đi lấy dầu.

Tội nghiệp Trực Nhân, anh chạy đi mà hai hai chân đánh vào nhau như gà bị mắc tóc. Anh gọi chi Mai, nhưng chị đã cùng đi chợ với bà Vân Tường. Nhưng cuối cùng anh cũng tìm được chai dầu. Anh xức dầu khắp nơi trên người Mẫn Nghi, nhưng cơn đau vẫn không dứt mà càng lúc càng nhiều hơn và cả hai đã ướt đầm đìa mồ hôi. Thấy em gái đau đớn vật vã, nước mắt Trực Nhân cũng trào ra. Nhưng ngoài việc dỗ dành, anh không biết phải làm gì hơn. Cũng may, lúc đó bà Vân Tường và chị Mai về đến. Thấy thế, bà hốt hoảng hỏi:

- Trực Nhân! Em con làm sao vậy?

Thấy mẹ, Trực Nhân mừng rỡ:

- Mẹ ơi! Mẫn Nghi bị đau bụng nhưng không biết bị gì, đau dữ dội lắm mẹ ơi.

Bà Vân Tường la lên:

- Mẫn Nghi sắp sinh rồi. Mau mau lấy xe, đưa em con đi bệnh viện.

Trời ơi! Thì ra nãy giờ Mẫn Nghi đau bụng là vì sắp sinh con. Là thanh niên, từ nhỏ đến giờ anh có gặp trường hợp này đâu. Nhưng bây giờ anh không còn thời gian suy nghĩ. Anh chạy và garage lái xe ra, rồi chạy vào bế thốc Mẫn Nghi, để lên xe rồi hối mẹ. Sau đó, anh cho xe lao đi. Lúc này, cả bà Vân Tường và Trực Nhân đều cầu nguyện cho Mẫn Nghi được mẹ tròn con vuông.

Đó là điều mà họ thiết tha mong ước bởi vì Mẫn Nghi đã chịu quá nhiều bất hạnh rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play