Đỗ Từ đoán không sai. Sau khi đột nhập được vào thư phòng, hai người bọn họ không tìm được bất kì đầu mối hay bằng chứng gì từ đống sổ sách.

“Trong ngục có người hôm trước ta dẫn tới không? Chính là cái tên đeo khuyên bạc ấy?”

Thích Nam Kha lắc đầu.

Đỗ Từ cầm một tập thư trên tay, nội dung đều là mấy chuyện vụn vặn không đáng nói, quan trọng là không có một bức nào trong đó là thư qua lại với phủ Thái sư! Thích Nam Kha tiếp tục rút một quyển sổ ra khỏi giá sách, Đỗ Từ lật vài trang cũng vẫn không tìm được điều đáng ngờ.

“Có lẽ tên Thông phán này đã làm giả sổ sách.” Đỗ Từ nói “Nếu chỉ xem cái đống này, hắn đúng là một vị quan thanh liêm trăm năm khó gặp mà!”

Thích Nam Kha nhướn mày nhìn Đỗ Từ, giơ tay ra hiệu hỏi: Ngươi xem hiểu sổ sách sao?

Đỗ Từ hiểu ý hắn, đắc ý hếch cằm, mũi ngửa lên trời “Đã bảo ta là thương nhân rồi, có thể xem không hiểu ư?”

Hai người tìm tới tìm lui thêm một lúc, Đỗ Từ vừa tìm vừa lẩm bẩm hỏi “Nhìn ngươi cao lớn thô kệch thế này, sao lại bị câm cơ chứ? Ta vừa nghe hai người kia còn gọi ngươi thiếu gia? Thiếu gia mà lại như ngươi thế này á?”

Thích Nam Kha “…”

Thích Nam Kha cúi đầu nhìn thân hình của mình, không hề cảm thấy có gì không ổn. Binh lính trong doanh trại của hắn cũng đều như thế cả, nếu không sức khỏe không tốt, không đủ cường tráng, làm sao đánh trận? Vũ khí thường dùng của Thích Nam Kha là một thanh bảo đao làm từ sắt thô. Cả thân đao là một màu đen kịt, nặng đến ít người nhấc lên nổi. Quanh năm sử dụng một thanh đao như vậy, Thích Nam Kha tự nhiên cũng cơ bắp lên rõ rệt.

Bảo đao của hắn tên là Phong Nộ, vừa có thể công lại vừa có thể thủ, do khi đao lướt qua, lực gió mạnh mẽ khiến người tối sầm mặt mũi cho nên mới có cái tên này.

Lại nói, vì sao Thích Nam Kha lúc này lại tay không tấc sắt? Đó cũng là vì Phong Nộ quá mức nổi danh, cầm theo bên người dễ bị bại lộ thân phận, cho nên Thích Nam Kha đã đem đao giao cho binh lính cất giữ, đúng ngày quay về Vương thành, còn mình thì dẫn theo hai phó tướng tâm phúc đi trước.

Đỗ Từ quay lưng về phía Thích Nam Kha, thoăn thoắt kiểm tra hết một lượt giá sách. Khi thấy đối phương có biểu hiện không vui, y nói tiếp “Ta thấy võ công của ngươi rất tốt, chẳng lẽ là đại hiệp giang hồ?”

Thích Nam Kha “…”

Đỗ Từ nghĩ dù sao cũng không nghe được câu trả lời, rất phối hợp tự mình luyên thuyên “Đại hiệp giang hồ cũng tốt, tự do tự tại, chỉ là các ngươi lấy đâu ra tiền để tiêu vậy? Ta nghe mấy người kể chuyện nói, đại hiệp đi đến đâu cũng đều ăn thùng uống vại cả, hừ, rốt cuộc các ngươi kiếm tiền từ đâu thế hả?”

Thích Nam Kha “…”

Thích Nam Kha không ngờ Tiểu Vương gia này lại nói nhiều như thế, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, rồi đưa tay rút mấy quyển sổ phủ bụi ra, tùy ý lật xem vài trang. Đống sổ này vừa nhìn liền biết đã lâu chưa có người động tới.

Hắn đứng dậy, đảo một vòng xung quanh. Thư phòng không lớn, xem ra không tìm được thứ gì có ích ở đây rồi.

Tiểu Vương gia không tìm được đồ, thất vọng phủi quần áo, nói “Nhưng mà, võ công của ngươi chắc chắn không tốt bằng tướng công nhà ta.”

Thích Nam Kha sững người.

Tiểu Vương gia thấy đối phương quay lại nhìn mình thì không khỏi sung sướng khoe khoang “Nhìn gì? Ta không nói láo đâu nhé, nam nhân nhà ta từ nhỏ đã là thiên tài, học gì giỏi nấy. Hắn có thể sử dụng rất nhiều loại vũ khí, nhưng thích dùng nhất vẫn là đao. Ngươi có biết “Phong Nộ” không? Cho dù không đi lính chắc ngươi cũng biết chứ hả? Đó chính là bảo đao của nam nhân nhà ta đó!”

Thích Nam Kha mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Đỗ Từ. Tiểu Vương gia thấy hắn không phản ứng thì mất hứng hừ lạnh “Đại Thịnh không phải có nam thê sao? Ta lấy… À không, ta gả cho một người nam nhân thì đã sao?”

“Ngươi không tin, sau này cũng phải tin thôi.” Tiểu Vương gia quay ra cười khà khà, khuôn mặt tràn đầy ngọt ngào “Nam nhân nhà ta sắp về rồi, hắn đẹp trai vô cùng, từ lần đầu gặp hắn ta đã nhất kiến chung tình, hắn nhất định cũng vẫn nhớ ta!”

Thích Nam Kha “…” Không, không hề nhớ.

Tiểu Vương gia dứt khoát kéo cái ghế tới ngồi, quyết tâm chia sẻ chuyện xưa của mình với vị tráng hán trước mắt “Chờ hắn về, chúng ta sẽ thành thân. Hắn chắc chắn sẽ thích ta, ai bảo ta đẹp như vậy đâu!”

Thích Nam Kha không nhịn được muốn cười.

Tiểu Vương gia vỗ ghế mắng “Ngươi cười ta?”

Thích Nam Kha cúi đầu, lắc lắc.

Tiểu Vương gia hừ một tiếng, hai chân vắt chéo “Ta biết ngươi không tin, Đại Tướng quân trấn thủ biên cương sao có thể lấy ta chứ. Cơ mà ngươi tin hay không cũng chả sao…”

Nói đến đây, Đỗ Từ lại muốn châm chọc Thích Nam Kha một chút “Hắn không đen và bẩn sì sì như ngươi đâu, nhìn mà sợ hết cả hồn. Người như ngươi lưu lạc giang hồ, ai mà tin ngươi là đại hiệp chứ? Có khi còn tưởng ngươi là cường đạo ấy!”

Thích Nam Kha vô thức sờ mặt, khóe miệng giần giật.

Tiểu Vương gia nói đến vui vẻ, vừa hừ hừ hát vừa nói tiếp “Đi thôi! Đây không phải đại bản doanh, chúng ta đổi chỗ khác, còn phải nhanh chóng tìm cho ra tên đeo khuyên kia trước nữa! Hắn chính là nhân chứng quan trọng của lần này!”

Thích Nam Kha không nhúc nhích, chờ khi Tiểu Vương gia đi qua người hắn, giơ tay sắp sửa kéo cửa ra, hắn mới ấn người đè lên tường, sau đó lôi một bức thư đã ố vàng ra khỏi tay áo đối phương.

Đỗ Từ nhíu mày, vẻ mặt dương dương đắc ý thoắt cái biến sắc.

Y cứ tưởng mình đã thành công đánh lạc hướng sự chú ý của người kia, thậm chí còn vì thế mà không tiếc nói lời nhục nhã để thừa dịp đôi mắt sáng ngời kia lảng đi, chính mình giấu thư vào trong tay áo. Haiz, vậy mà cuối cùng vẫn bị phát hiện!

Đỗ Từ đen mặt “Được lắm, hóa ra ngươi chờ sẵn rồi à!”

Khóe miệng Thích Nam Kha hơi nhếch lên, mở thư ra xem, chỉ thấy phía cuối bức thư có một chữ “Đỗ” và một dấu ấn hình hoa mai.

Thích Nam Kha cầm thư, nặng nề nhìn Đỗ Từ, mở miệng hỏi “Cái gì đây?”

Đỗ Từ “…”

Đỗ Từ nhất thời ồn ào hạch tội “Ngươi không phải người câm?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play