Edit: Niệm phu nhân

Sở Cẩm Dao thở phào nhẹ nhõm, may ngọc bội có dây đeo nên an toàn trên cổ nàng, nếu không sẽ có chuyện lớn.

Sở Cẩm Dao không vui xoay người lại, muốn nhìn xem là ai đang dọa người. Nàng quay đầu nhìn, vậy mà nhìn thấy một công tử đĩnh đạc khoan thai.

Hắn nhìn thấy nàng, dường như cũng có phần ngạc nhiên.

“Ngươi là ai? Ở đây làm gì?”

“Ta là Ngũ tiểu thư trong phủ, còn ngươi là ai?”

“Ngũ tiểu thư?”

Công tử trẻ tuổi này nhíu mày một lúc rồi nói:

“Ta đã thấy ngũ biểu muội rồi, ngươi không phải….Ai, không đúng.”

Lúc này Sở Cẩm Dao nghe thấy mới hiểu rõ.

“Ngươi là công tử nhà cô cô?”

Lâm Hi Ninh nhận ra, lúc bà ngoại viết thư đã nhắc rồi. Đại cữu ôm sai một nữ nhi, mới vừa tìm về được một Ngũ tiểu thư. Xem ra, là vị trước mặt này đây.

Lâm Hi Ninh tự biết mình náo loạn gây cười chê, đành cúi đầu khom lưng chào hỏi Sở Cẩm Dao.

“Ngũ biểu muội, vừa rồi là huynh đường đột.”

Sở Cẩm Dao hơi tránh đi, đưa tay lên trả lễ.

“Biểu ca không cần đa lễ.”

Hiểu lầm cởi bỏ, trong lòng Lâm Hi Ninh còn có chút băn khoăn, hắn thấy một nữ tử ở trong này lén lút, mới mở miệng dò hỏi mà thôi. Sớm biết đây là Ngũ biểu muội, thì hắn cũng chẳng lớn tiếng như vậy làm gì. Cô nương nhà người ta, giọng nói hắn lại lớn như vậy, dọa đến cô nương mảnh mai này thì làm sao bây giờ. Vì vậy, mang theo tâm trạng áy náy, Lâm Hi Ninh hỏi tiếp.

“Ngũ biểu muội sao lại ở đây?”

Sở Cẩm Dao có chút ngượng ngùng.

“Muội lạc đường.”

Lâm Hi Ninh nghe xong liền hiểu. Đúng rồi, Ngũ biểu muội vừa mới về nhà, không quen đường xá nơi này. Lâm Hi Ninh nói:

“Nơi này mấy sân vườn bố trí giống nhau, quả thật là khó phân biệt. Biểu muội đi theo huynh đi.”

“Tạ biểu ca.”

Sở Cẩm Dao cảm thấy vô cùng biết ơn, vội vàng đi theo Lâm Hi Ninh ra ngoài. Có Lâm Hi Ninh dẫn đường, chẳng mấy chốc mà đến Vinh Ninh Đường. Sở Cẩm Dao liên tục nói lời cảm tạ.

“Đa tạ biểu ca, nếu không có huynh muội không biết vòng đến khi nào nữa.”

Tần Nghi nghe xong trong lòng khẽ hừ lạnh một tiếng. Rõ ràng là hắn dẫn Sở Cẩm Dao đi ra mà, tiểu tử này từ đâu đến giúp nàng đi ra một đoạn cuối cùng thôi. Hơn nữa, nếu không có tiểu tử Lâm gia này xuất hiện, nàng cũng sẽ không đi vòng vòng lâu gì hết. Dĩ nhiên, mấy lời này Sở Cẩm Dao không hề biết. Lâm Hi Ninh mỉm cười, giúp Sở Cẩm Dao vén rèm lên.

“Biểu muội không cần khách khí, bên ngoài lạnh lắm, mau vào trước đi.”

“Làm sao thế được?”

Lâm Hi Ninh là khách, nàng làm sao để Lâm Hi Ninh giúp nàng vén rèm được, Sở Cẩm Dao nói:

“Biểu ca vào trước đi.”

Trưởng nha hoàn thấy vậy đi lên tiếp nhận, Lâm Hi Ninh vẫn lắc đầu.

“Biểu muội là cô nương, thân thể yếu ớt hơn, muội vào trước đi.”

Đây là lần đầu tiên Sở Cẩm Dao được người khác quan tâm đối đãi, nên nàng thụ sủng nhược kinh mà vào nhà. Sau đó Lâm Hi Ninh đuổi kịp, cùng Sở Cẩm Dao đi vào trong.

Lão phu nhân ngồi nói chuyện với đám người Sở Châu ở Tây gian, nghe thấy tiếng mở cửa, Sở lão phu nhân liền nói:

“Chắc là Ninh nhi đến rồi.”

Sở Cẩm Dao sau khi vào nhà, chẳng dám ngẩng đầu lên, lập tức thỉnh an:

“Cẩm Dao đến trễ, thỉnh tổ mẫu cô mẫu thứ lỗi.”

Triệu phu nhân nhíu mày:

“Sao bây giờ con mới đến?”

Những tiểu thư khác đều ở đây rồi, chỉ một mình Sở Cẩm Dao không thấy đâu. Sở Châu vừa rồi còn hỏi qua, khiến Triệu phu nhân cảm thấy rất ngượng ngùng. Bây giờ nhìn thấy nàng, liền giận run người.

Sở Cẩm Dao vẫn duy trì tư thế thỉnh an, cúi đầu không nói. Chỉ có Lâm Hi Ninh đi vào đã nói giúp nàng.

“Điều này không trách biểu muội được. Ninh Vinh Đường phía đông rất rộng, còn có nhiều sân không dùng đến, con cũng lạc ở đó mấy lần rồi. Biểu muội vừa mới về nhà, càng khó lòng tránh khỏi. Con vừa nhìn thấy ngũ biểu muội nên dẫn muội ấy đến đây”

Lâm Hi Ninh nói như vậy, Triệu phu nhân hiển nhiên không nói nhiều nữa. Lâm Hi Ninh là hài tử duy nhất của cô cô, còn là thiếu gia quận vương phủ, bà làm sao dám nói gì người ta.

Sở lão phu nhân nghe xong mặt mày nhăn lại.

“Ngũ tiểu thư mang theo nô tỳ nào?”

Nguyệt Quý nghe xong, căng thẳng tiến lên một bước.

“Là nô tỳ.”

“Ngươi là một nhị đẳng nha hoàn, ngay cả đường còn không biết hay sao?”

Cố ma ma mới nhỏ giọng nhắc nhở.

“Lão tổ tông, năm trước môi giới trong phủ mua thêm rất nhiều nha hoàn mới, nàng là một trong số đó.”

Một người mới vào phủ, vậy mà không điều đến một nha hoàn có kinh nghiệm, còn là nhị đẳng nha hoàn bên người ngũ tiểu thư. Sở lão phu nhân ánh mắt vừa uy nghiêm lại thêm đạm mạc quét về hướng Triệu phu nhân. Triệu phu nhân vội vã cúi đầu, biểu hiện nhận sai. Làm trò cười trước mặt Sở Châu và hậu bối như vậy, lão phu nhân cũng không thể không cho Triệu phu nhân mặt mũi. Vì vậy bà không nhiều lời, chỉ nhìn Triệu phu nhân rồi quay đi. Diêm phu nhân đang đứng bên cạnh, nhẹ nhàng cười trào phúng.

Triệu phu nhân à Triệu phu nhân. Nói bà ngốc, nhưng bà có thể dàn xếp hậu trạch ngay ngắn di nương hạ nhân. Nói bà thông minh, bà lại hay làm ra mấy chuyện khiến người khác chê cười. Đại tiểu thư vốn là đích trưởng nữ, từ nhỏ đã lớn lên trước mặt lão phu nhân, có bao nhiêu là thể diện. Bà lại không thân thiết mấy với đại tiểu thư. Là phụ mẫu luôn cưng chiều ấu tử ấu nữ, Diêm phu nhân có thể hiểu được vì sao Triệu phu nhân một lòng một dạ sủng ái Tứ tiểu thư. Nhưng bây giờ mọi người đều biết Tứ tiểu thư không phải thân sinh. Nàng còn đào tim móc phổi vì người ta tính toán, đây là ngốc hay thông minh đây ? Diêm phu nhân cười cười đủ rồi, lúc này mới thu lại vui sướng khi người gặp họa, mỉm cười nói với Sở Châu:

“Cô cô thật có phúc, Ninh nhi lớn lên thật tốt, tâm địa lại hiếu thuận hiền lương. Chăm sóc đệ đệ muội muội, về sau muội còn nhiều quý khí đây.”

Sở Châu nghe thấy những lời này, đang mỉm cười hơi ngừng lại. Ánh mắt của nàng dời đến Sở Cẩm Dao, quan sát nàng thật kĩ từ trên xuống dưới.

“Hôm nay lần đầu tiên thấy Ngũ tiểu thư, vừa mới nói, ngươi tên gì?”

Sở Cẩm Dao nghe xong thận trọng đáp lời.

“Hồi cô mẫu, cháu tên là Sở Cẩm Dao”

“Dao…”

Sở Châu nghe xong ánh mắt hơi động, quay đầu hỏi Sở lão phu nhân.

“Ngũ tiểu thư sao không theo bối phận đồng lứa với Nhàn Nhi?”

Sở Gia lấy tên tự của các tiểu thư, đặt bên phía nữ là Hoa, Đoàn, Cẩm, Thốc. Ý chỉ phẩm hạnh của nữ nhi. Mà Sở Cẩm Dao lại có một chữ “Dao”, đúng là cùng với bối phận của Sở Châu. Nghe Sở Châu nhắc xong, Sở lão phu nhân mới nhận ra Sở Cẩm Dao đúng là đụng phải bối phận của Sở Châu, bà dừng lại một chút mới nói tiếp.

“Đứa nhỏ này cũng quá nhấp nhô, trước năm mười ba tuổi không có một ngày lành. Nàng có tự là Dao là do một đạo sĩ đưa.”

Lời này nói thẳng ra chính là, không cần so đo với hậu bối những chuyện này. Sở Châu dù sao cũng đã xuất giá rồi, không nên nhúng tay vào sự tình gì của nhà mẹ đẻ, huống hồ Sở lão phu nhân đã nói đến vậy rồi, nên chỉ nói:

“Lúc trước quay về nhà, con vẫn nhớ Tứ tiểu thư rất hăng hái, nàng đâu rồi?”

“Cô mẫu, con ở đây.”

Sở Cẩm Diệu đứng ra, hành lễ với Sở Châu. Sở Châu kéo tay Sở Cẩm Diệu, cười nói.

“Cháu đến đứng cùng Ngũ tiểu thư đi, để ta có thể ngắm nhìn hai đứa một chút”

Sở Cẩm Diệu đang cười chợt cứng lại một chút, đi lại phía Sở Cẩm Dao. Thân phận của nàng vốn rất xấu hổ, những chuyện vốn rất bình thường ứng lên người nàng lại càng xấu hổ. Hơn nữa nhà đông, chín người mười ý, Sở Cẩm Diệu sẽ nghe được nhiều câu chuyện không hay. Hiện tại Sở Châu còn muốn nàng và Sở Cẩm Dao đứng một chỗ… Sở Cẩm Dao thì chẳng có cảm giác gì lạ, nàng đã quen người khác ngắm nhìn nàng rồi. Mà Sở Cẩm Diệu giống như là lâm vào đại địch từng bước bước đến gần, còn hai bước… Sở Cẩm Diệu sống chết cũng không muốn bước đi.

Có câu, nếu như không biết hàng thật giả ra sao, cứ so sánh với nhau là được rồi. Sở Cẩm Diệu vốn là nữ nhi con nhà nông, tướng mạo so với tiểu thư Sở gia không bằng. Hiện tại, đứng cạnh Sở Cẩm Dao lại càng chênh lệch hơn.

Sở Cẩm Dao cao hơn nàng một đầu, tuy rằng hơi đen, nhưng gương mặt áp hoàn toàn Sở Cẩm Diệu. Sở Cẩm Diệu chỉ có uy thế duy nhất là gầy hơn Sở Cẩm Dao, nhưng nàng là gầy yếu, không bằng Sở Cẩm Dao tự nhiên thoải mái. Người vốn đang im lặng xem diễn như Tần Nghi, xem mà còn xấu hổ thay.

Hiển nhiên những phu nhân khác cũng có cảm giác tương tự, nên các nàng không nói đến đề tài này. Sở Châu cũng không ngờ mình vốn muốn tốt mà lại làm thành chuyện xấu, nên gọi Sở Cẩm Diệu lại gần, lặng lẽ vỗ vỗ bàn tay nàng.

Sở Châu tiếc nuối nghĩ thầm, Sở Cẩm Diệu thon thả hơn Sở Cẩm Dao, khí chất cũng tốt, vừa nhìn đã biết là hài tử được nuôi dưỡng trong phú quý. Có một dáng vẻ yếu đuối phong độ mà tri thức. Chỉ có một khuyết điểm, chính là… Sở Cẩm Dao thật sự đẹp hơn Sở Cẩm Diệu quá nhiều. Cho dù Sở Châu trong lòng là hướng về Sở Cẩm Diệu, cũng không thể trái với lương tâm mà nói Sở Cẩm Dao một câu khó nhìn.

Sở Châu định để Sở Cẩm Diệu và Sở Cẩm Dao gần nhau, để mọi người so sánh cao thấp. Sở Cẩm Diệu tuy rằng vẫn còn ở lại Hầu phủ, nhưng phụ mẫu nàng làm ra chuyện như vậy, người trong Hầu gia không tránh được có người điều ra tiếng vào. Sở Châu làm như vậy là muốn nhắc nhở mọi người, cái gì gọi là thiên kim tiểu thư, hầu gia tiểu thư nuôi dưỡng ra khí chất không phải một thôn nữ có thể so sánh được.

Kết quả lại khiến mình cảm thấy ngượng ngùng. Tuy rằng Sở Cẩm Dao mới thật sự là tiểu thư Sở gia, nhưng đối với Triệu phu nhân hay Sở lão phu nhân, hay Sở Châu. Sở Cẩm Diệu mới là người các nàng yêu thương từ nhỏ đến lớn, mấy năm nay thật lòng thật dạ đối xử. Đột nhiên nhảy ra một Sở Cẩm Dao, còn nói các nàng thương sai người rồi. Sở Cẩm Dao mới là thiên kim thật sự, còn Sở Cẩm Diệu là giả thôi. Ai có thể chấp nhận được? Sở Châu nhận được tin tức xong, quả thực không thể nào lí giải nổi. Sở Cẩm Dao với nàng mà nói, mới là một người hoàn toàn xa lạ. Sở Châu còn cảm thấy, Sở Cẩm Dao ở nông gia lớn lên, nhất định bản tính không thô tục chính là tham lam. Chim sẻ muốn hóa thân thành phượng hoàng, nhất định sẽ lộ bản tính tham lam, ích kỉ, gương mặt hám tiền, làm sao so được với Sở Cẩm Diệu tri thư đạt lý. Vậy mà nhìn thấy Sở Cẩm Dao, khác xa những gì Sở Châu tưởng tượng. Tuy vậy, Sở Châu vẫn cho rằng, được nuôi dưỡng ở một gia đình nghèo khổ, nhất định trong người đều đậm chất nghèo túng. Hiện tại không nhìn thấy, ngày sau rồi cũng hiện ra thôi. Sở Châu chỉ có hơi tiếc nuối nghĩ rằng, nếu như Sở Cẩm Diệu lớn lên có gương mặt như Sở Cẩm Dao thì tốt rồi, quả thật là mỹ mạo vô song.

Sở lão phu nhân không buồn lên tiếng nhìn việc này xảy ra, đợi Sở Châu ngừng rồi, bà mới nói:

“Hiện tại không còn sớm nữa, dùng cơm thôi.”

Có Sở lão phu nhân ở đây, mọi người không phân biệt bối phận không cần e dè quy củ. Lâm Hi Ninh và Sở gia thiếu gia cùng các tiểu thư cùng nhau hầu Sở lão phu nhân ăn cơm. Lão phu nhân tất nhiên là ngồi ở vị trí trung tâm, Sở Châu và Lâm Hi Ninh ngồi bên tay phải Lão phu nhân,Sở Cẩm Nhàn ngồi bên trái. Còn Triệu phu nhân, cùng mấy vị phu nhân di nương khác đều phải đứng hầu hạ bà bà dùng cơm.

Hai bên ghế cạnh lão phu nhân xưa nay đều là người được sủng ái nhất ngồi đó. Cũng chính là hướng gió cho người dưới ai là người bà bà yêu thích. Những người này ở nội trạch chỉ có thể nịnh bợ không thể đắc tội. Hiện tại một phía là Sở Châu và Lâm Hi Ninh, một phía còn lại là Sở Cẩm Nhàn. Sở Cẩm Dao có thể hiểu được, còn nàng thì…

Nàng ở một bàn khác nhập tiệc. Một bàn như vậy ngồi được tám người, mấy vị thiếu gia đều ngồi đây, bàn có phân lượng nặng nhất chỗ lão phu nhân, làm gì đến phiên nàng cơ chứ.

Ăn một nửa, Lão phu nhân mới nói với đám người Triệu phu nhân.

“Các con cũng mệt mỏi cả ngày rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”

Triệu phu nhân nghe xong thì hơi nhún người, lúc này mới hạ đũa chia thức ăn. Sau đó có nha hoàn bà tử mang ghế đến, hầu hạ mấy vị phu nhân ngồi vào vị trí.

Ăn cơm chiều xong, Sở Cẩm Dao trở về viện của mình, nói với Tần Nghi.

“Trường hợp hôm nay thật là trịnh trọng. Chúng ta là tiểu bối mà còn có thể ở đó ăn cơm, mà mẫu thân lại phải đứng chia thức ăn, đứng nửa bữa mới có thể ngồi ăn. Cứ như vậy, nhiều người còn nói là tổ mẫu săn sóc con dâu. Rõ ràng gả chồng xong đều là khách, vậy mà đã gả chồng xong rồi liền thành ra như vậy cơ chứ?”

“Đây là lễ giáo, không còn cách nào khác.”

Tần Nghi thở dài, đáp lại.

“Thái Nguyên vẫn tốt, trong kinh thành quy củ rất nặng. Gặp phải bà bà trọng quy củ, việc gì cũng mang quy củ ra giảng đạo với nàng, vậy mới là tra tấn”

Tần Nghi là thái tử, tuy rằng hơn nửa đời đều sống trong cung, nhưng mấy chuyện này có nghe loáng thoáng. Nàng dâu mới đều không dễ dàng, hắn tưởng tượng việc Sở Cẩm Dao sau này cũng trôi qua như thế, vậy mà cảm thấy lo sầu thay. Nàng rõ ràng là một người cứng cỏi, đầu óc thì đơn giản tin người. Nếu như gặp bà bà chèn ép, thì phải làm sao bây giờ? Hắn còn nghĩ đề điểm Sở Cẩm Dao ngày sau gả đi còn phải chú ý bên phía gia đình trượng phu, nhưng lại thấy mình là ngoại nam, sớm hay muộn đều phải rời đi. Mà đối phương còn là nhà trượng phu tương lai, nói không chừng hắn nói ra còn bị Sở Cẩm Dao oán trách. Hắn vẫn không nên trộn lẫn vào đến bực này.

Sở Cẩm Dao nghĩ đến ngày sau mình cũng phải hầu hạ bà bà như vậy, liền cảm thấy nhân sinh mù mịt tối tăm. Nàng nản lòng một hồi lâu không nói. Tần Nghi thấy Sở Cẩm Dao thật sự quá mức lo nghĩ, đành phải chủ động nói chuyện, di dời sự chú ý của nàng.

“Ta thấy hôm nay nàng trộm ngắm Lâm Hi Ninh vài lần, có phải…”

“Không phải!”

Sở Cẩm Dao mặt đỏ ửng, xấu hổ mà nói.

“Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này?”

Kì thật Tần Nghi không nói sai, nội trạch nữ tử khó nhìn thấy ngoại nam. Mà Lâm Hi Ninh tuổi vừa đúng, còn là công tử vương phủ, toàn bộ bàn tiệc mấy tiểu thư đều thầm thương trộm nhớ ngắm nhìn hắn. Sở Cẩm Dao là lần đầu nhìn thấy một nam tử quý tộc, còn là một người dịu dàng săn sóc, ngọc thụ lâm phong. Vì vậy tâm sinh hảo cảm, nhìn ngắm vài lần là hoàn toàn bình thương. Tần Nghi hừ nhẹ một tiếng,

“Nàng còn lừa ai, từ mười tuổi ta đã xem hiểu mấy cái cung… nử tử suy nghĩ điều gì, nàng suy nghĩ còn không bằng ngón tay của họ nữa là.”

“Ta đã bảo không có.”

“Khi không nàng hét lên làm gì?”

“Ngươi thật phiền.”

Sở Cẩm Dao giận dỗi cởi ngọc bội ra, đặt ở trên bàn nhỏ cạnh giường, rồi tự mình loạt soạt tháo mành ra.

“Ta muốn ngủ, ngươi đừng làm phiền ta”

Một lát sau, Tần Nghi mới nói thầm,

“Bọn họ nói không sai, nữ nhân quả thật là không nói đạo lý gì cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play