“Thẳng lưng, nâng cằm, không được cúi mặt hướng vào trong”
Theo cách Tần Nghi dạy, Sở Cẩm Dao xiêu xiêu vẹo vẹo luyện tập tư thế thỉnh an. Sở Cẩm Dao nghĩ, tuy rằng tích cách Tề Trạch không tốt lắm nhưng khi dạy người khác vẫn rất kiên nhẫn. Khi nàng làm sai chỗ nào, hắn cũng không mắng mỏ mà sửa sai cho nàng.
“Đừng hoảng sợ.”
“Không phải ta sợ.”
Sở Cẩm Dao khó khăn đáp.
“Chỉ là không khống chế bản thân được.”
Tần Nghi khá hài lòng với đồ đệ nhặt được này. Tuy rằng động tác của Sở Cẩm Dao còn vụng về, nhưng chịu được khổ. Hắn nói sai lúc sau sẽ sửa, so với mấy nữ nhân trong cung suốt ngày dài dòng văn tự còn tốt hơn nhiều. Tần Nghi nói:
“Mệt rồi thì nghỉ một lúc đi.”
Cả người Sở Cẩm Dao mệt mỏi, nhưng vẫn kiên định lắc đầu.
“Không được, ta mới học được động tác vừa rồi, nếu nghỉ thì lát nữa còn phải sửa lại một lần nữa cho đúng. Ta cứ như vậy một lúc, nhớ thật kĩ là tốt rồi.”
Tần Nghi nghe xong mấy lời này thì liếc nhìn Sở Cẩm Dao, trong lòng thay đổi cách nhìn. Không ngờ được nàng vậy mà chịu được khổ. Tiểu thư thiên kim bình thường, mấy ai chịu được làm khó mình cơ chứ? Sở Cẩm Dao đứng một lúc nhớ thật kĩ động tác rồi mới rên một tiếng ngã ngồi ra đất. Đấm đấm chân đang tê của mình.
“Thật mỏi.”
Tần Nghi có lòng tính nhắc nhở, không được lộ chân ra khỏi váy. Điều này so với thỉnh an không chuẩn còn vô phép hơn, nhưng nhìn thấy Sở Cẩm Dao mặt mày tái nhợt, cuối cùng vẫn không nhắc nhở gì thêm. Sở Cẩm Dao nghỉ một lúc rồi chủ động đứng dậy, nói:
“Chúng ta tiếp tục luyện đi.”
“Được.”
Tần Nghi nhìn thấy thân hình lung lay sắp ngã của Sở Cẩm Dao, cất giọng nhàn nhạt đồng ý.
“Ta dạy cho nàng dáng ngồi, bây giờ đến ghế ngồi xuống.”
“Được rồi.”
Sở Cẩm Dao chạy nhanh đến ghế rồi ngồi xuống. Trên ghế có nệm, ngồi rất thoải mái. Khiến cho thân thể run run của nàng cũng ổn định lại, bớt mỏi hơn. Sở Cẩm Dao ngồi một lúc, mới nhịn không được hỏi:
“Sau đó làm sao nữa?”
Tần Nghi nghe xong chỉ thở dài, xem ra nàng vẫn còn có mắt. Hắn chỉ có thể nói:
“Trong lúc thỉnh an, hành lễ xong làm bất cứ gì cũng có lễ nghi. Nói cái gì cũng phải chú ý. Với từng người một sẽ có những cách nói khác nhau, trong lúc đó chào khấn cũng không giống nhau.”
Sở Cẩm Dao gật đầu, Tần Nghi tiếp tục:
“Kì thật nàng là nữ tử, lễ tiết cũng đã giảm nhẹ đi rồi. Nếu thân phận là trưởng bối, nàng không cẩn thận làm sai nói mấy lời cát tường liền bỏ qua không đáng nhắc. Đặc biệt giờ nàng ở Sơn Tây, ngoại trừ Sở Gia cũng không có mấy hộ vai vế lớn hơn. Chỉ có người khác tới chào nàng, cũng không có mấy người cần nàng tới chào hỏi. Cho nên nàng không cần sợ hãi gì cả. Nếu không phải là trưởng bối, nàng càng không cần phải chào hỏi trước, đợi họ hành lễ rồi trả lễ. Chỉ là người dưới, nàng phải chú ý đôi chút.”
Sở Cẩm Dao cảm thấy có gì đó không đúng, cái gì gọi là không cần chào hỏi trước? Tại sao các tỷ muội nàng đợi họ hành lễ rồi trả? Cái này nàng nhận không nổi. Nhưng mà người ta đã có lòng giải thích, Sở Cẩm Dao cũng không thể xen vào được, chỉ khiêm tốn mà nghe:
“Vì sao phải chú ý người dưới?”
“Ngự hạ. (Tiết chế kẻ dưới cho khỏi làm xằng). Nàng không thể có chuyện gì cũng tự mình đi làm, lung lạc người, dùng người, uy hiếp người, giả vờ cái gì cũng không biết, đó mới là thuật cung… điều quan trọng nhất. Giống như hôm nay trong phòng mẫu thân nàng, nha hoàn giúp nàng kéo rèm lên. Nàng ta nguyện ý giúp nàng giáo huấn kẻ dưới, đã nói lên người này có thể lung lạc được. Nếu không, chuyện giáo huấn người dưới tốn công vô ích này ai sẽ đi làm? Còn có mama kia nữa, giữa bà ta và nàng chắc chắn có điều khó nói. Vào thời điểm thích hợp, nàng có thể lợi dụng được chút.”
Sở Cẩm Dao sợ đến ngây người.
“Hôm nay đi theo ta một lúc mà có thể nhìn ra nhiều như vậy sao?”
“Ta nhìn người đâu chỉ ngày một ngày hai.”
Tần Nghi không vui, nhắc nhở.
“Nghe đàng hoàng, đừng ngắt lời ta.”
“À..”
Sở Cẩm Dao vội vàng ngoan ngoãn lại, nàng nghe tới đây đã hiểu được Tề Trạch ngọc bội tinh này kiến thức sâu rộng ra sao, đã vượt qua nàng ở mặt đối nhân xử thế rồi. Sở Cẩm Dao chừng đó cũng đủ hiểu rồi, có thể ngọc bội rất thông minh? Sở Cẩm Dao hỏi:
“Có thể lợi dụng Trương ma ma… tại sao lại nói vậy?”
“Nàng còn biết khóc trước mặt ta, sao đến đây lại hàm hồ không hiểu?”
Tần Nghi lạnh lùng nói.
“Đi gặp bà ta khóc đáng thương vào, bà ta là ma ma trong nhà, có điều khó nói với nàng. Bà ta chỉ cần động tay một chút cũng có thể khiến nàng sống tốt hơn. Ví dụ như, xử trí hai nha hoàn trong phòng nàng.”
“Ý ở đây là… Sơn Trà?”
Tần Nghi cười nhẹ.
“Không ngốc, ít ra nghe hiểu ba phần.”
Sở Cẩm Dao cũng mỉm cười, được Tề Trạch khen ngợi một câu thật không dễ dàng. Sở Cẩm Dao cười xong là thở dài.
“Trong thôn những người dối gạt như vậy ta thấy cũng nhiều, Sơn Trà còn không che giấu bằng thím nhà bên cạnh nữa. Giống như hôm nay, nếu không phải Đinh Hương cầm Vân Cẩm đi khóa lại, Sơn Trà nhất định sẽ ỷ vào việc ta mới tới chưa may y phục để lấy ra một phần. Nhưng mà Đinh Hương thành thật, lưu lại cũng không sao.”
“Ừm.”
Tần Nghi thấp giọng ‘ừ’ một tiếng, hiển nhiên đồng ý với cách nhìn của Sở Cẩm Dao. Bấy giờ mới thêm một câu:
“Không ngờ, nàng lại là một người tham tiền.”
Nói xong, Tần Nghi hơi ngẩn người. Mình đang cùng người khác cười cười nói nói à? Đối tượng còn là một tiểu cô nương chưa lớn?
“Không phải ta tham tiền, một cây Vân Cẩm thì đáng bao nhiêu tiền? Đại tiểu thư và Tứ tiểu thư thấy còn cười. Các nàng nhìn qua nhiều thứ tốt, vậy mà còn xem trọng, ta không phải là nên giữ gìn cho tốt hay sao.”
Sở Cẩm Dao không nhìn thấy Tần Nghe có gì không đúng, cười nói. Tần Nghi nghe xong trong lòng rối rắm, vậy mà nghe Sở Cẩm Dao nói xong mới không rõ hôm nay hắn là làm sao. Không nghĩ nhiều hỏi nàng:
“Nàng rất thích Vân Cẩm?”
“Tất nhiên rồi, mềm nhẹ tươi sáng như mây, có ai không thích?”
Tần Nghi thấp giọng ừ một tiếng rồi không nói gì, trong lòng lại nghĩ, sau khi hắn quay trở về, nhất định sắp xếp người đưa cho Cẩm Dao một đống. Tất nhiên không thể dùng danh nghĩa của hắn được. Sở Cẩm Dao nhớ đến cây Vân Cẩm, lại mỉm cười.
“Vân Cẩm kia màu rất đẹp, còn giản dị. Làm thành cái gì cũng đẹp cả. Ta chỉ cần làm thành một bộ quần áo báo cáo có may đồ là được rồi. Còn lại có thể đưa cho trưởng tỷ. Trước kia nàng đưa cho ta hai bộ quần áo, ta sợ ở nhà chồng nàng sẽ chịu nhiều lời ra tiếng vào. Đưa cho tỷ ấy là tốt nhất, chờ sang năm có cháu ngoại thì may y phục mới được.”
Tần Nghi nghe xong, trầm mặc một lúc mới hỏi:
“Nàng thích Vân Cẩm nhất, vì sao muốn cho người khác?”
“Ta từ nông hộ về làm tiểu thư Hầu gia, không còn phải trải qua ngày tháng cơ cực nữa, còn có người hầu kẻ hạ đã là quá đủ rồi. Tuy rằng phụ thân ném ta vào rồi không nhìn đến nữa, nhưng ta vẫn phải cảm tạ người. Nếu không có người, ta làm sao có ngày tháng như này. Phụ thân cái gì cũng không thiếu, ta lại không có gì báo đáp người. Về sau từ từ báo đáp vậy. Chỉ là trưởng tỷ, có thể báo đáp từ bây giờ.”
Sở Cẩm Dao nhớ đến người thân sống mười ba năm, ánh mắt nhớ lại quá khứ những ngày xưa. Tuy rằng Sở gia mới là thân nhân ruột thịt của nàng, nhưng mười ba năm qua nàng đều nghĩ Tô gia mới là nhà nàng. Sở Cẩm Dao nhớ lại xong, thấp giọng nói:
“Trước kia, cha mẹ đối xử với ta không tốt, ta còn tưởng là do ta là nữ hài, tính cách cũng không tốt. Thì ra là do biết ta là ai… Nữ nhi ruột của bọn họ được đổi đến Hầu phủ hưởng phúc, ta có thể hiểu được tâm họ, nghèo khổ thật khó mà qua. Chính là ta không có cách nào tha thứ họ, họ muốn cho nữ nhi mình hưởng phúc ấy là thường tình, nhưng mà người hi sinh chính là ta. Ta từ nhỏ cùng nương thân tỷ muội chia lìa, trở về cũng như người xa lạ dưới một mái nhà. Ta nhân sinh nhiễu loạn ai là người xin lỗi đây? Tô gia nuôi lớn ta, ta hoài niệm nhân tình của họ. Nhưng ta cũng không muốn tiếp tục hiếu thuận. Trở thành Hầu gia tiểu thư, lại không muốn giúp đỡ dưỡng phụ mẫu một phen, có phải ta rất ích kỷ hay không?”
Tần Nghi lẳng lặng nghe, năm đó xảy ra chuyện càn quấy nhường này giữa hai gia đình. Cho dù giờ trở về vị trí cũ, vết thương không phải một chốc là có thể tiêu tan. Hơn nữa, nói một câu không dễ nghe người chịu tổn thương lớn nhất trong chuyện này chính là Sở Cẩm Dao. Nàng phải rời đi Tô gia, rời khỏi cuộc sống quen thuộc gian nan thích ứng với cuộc sống mới, chịu đựng mọi ánh mắt lạnh lùng bài xích. Trong quá trình này, Tô phụ Tô mẫu, thậm chí cả Sở Cẩm Diệu, có ai trả giá cái gì hay chưa?
“Không đâu.”
Tần Nghi phá lệ an ủi nàng, giọng nói dịu dàng, sau đó lại nói tiếp với Sở Cẩm Dao:
“Nàng đã làm tốt rồi, ân oán phân minh, tâm lưu lại thiện ý, như vậy thật tốt.”
Sở Cẩm Dao yên lặng lau khô nước mắt sắp rơi xuống. Trong lúc hồi tưởng, vậy mà đong đầy nước mắt. Bấy giờ bên môi mới nở nụ cười thật nhạt nhòa:
“Tuy rằng Tô phụ Tô mẫu đối xử với ta không tốt, Tô Thịnh luôn ức hiếp ta, nhưng vẫn có người tốt. Tỷ tỷ tuy rằng biết ta không phải hài tử Tô gia, ngày thường cũng không nói với ta nhiều lời hay, nhưng mà trời lạnh giặt quần áo… nàng sẽ dành đi múc nước. Nói cái gì ghét bỏ ta tay chân vụng về chậm chạp. Kỳ thật ta hiểu, nàng thương tay ta có vết nứt còn động nước. Khi nhỏ phụ thân uống say muốn mắng người, đều là tỷ tỷ nghe mắng đuổi ta ra ngoài cắt cỏ. Tỷ tỷ với ta không thân không thích, đối xử được như vậy, ta thật lòng cảm kích rồi.”
Sở Cẩm Dao nói mà mũi hơi cay, biết Tần Nghi không thích người khác khóc, cố gắng chớp mắt, nuốt nước mắt vào trong.
“Cuộc sống của ta bấy giờ tốt lắm, không biết phải làm sao để giúp đỡ tỷ tỷ nữa, chỉ có thể cố gắng cho tỷ ấy chút tiền. Để tỷ không cần giữa mùa đông còn phải giặt quần áo nữa.”
Tần Nghi hồi lâu không nói chuyện, hắn rất ít khi an ủi người khác. Thậm chí hắn còn chưa bao giờ nghe người khác tố khổ. Trong thế giới của hắn chỉ có cung nhân cung kính lễ nhượng, ca vũ tinh xảo, cũng một đám người gương mặt xinh đẹp trong lòng như bọ cạp rắn rết. Hắn cũng thấy nhiều nữ nhân khóc, nhưng trong cung khóc cũng là hoa lê đái vũ, gãi đúng chỗ ngứa. Nhìn cũng là cảnh đẹp ý vui, đây là lần đầu tiên Tần Nghi bình tâm, an an tĩnh tĩnh nghe một nử tử nói về sự khó khăn trong nhân gian.
Tần Nghi xưa nay ghét nhất người khóc, nhưng mà Sở Cẩm Dao rơi lệ, hắn lại không bài xích. Một lát sau mới nói:
“Vân Cẩm tuy rằng quý trọng, nàng cố gắng đưa đến trong tay tỷ tỷ chỉ sợ nàng ấy cũng không dùng được. Không chừng sẽ gây thêm tai họa.”
“Ta biết, nhưng hiện tại không có tiền, Vân Cẩm này là thứ đáng tiền nhất ta có rồi.”
“Chuyện đó cũng không thành vấn đề, lau khô nước mắt đi, đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Làm sao mà không nghĩ?” Sở Cẩm Dao bị chọc cười, “Ta không tự nghĩ, tiền bạc sẽ tự nhiên rớt xuống hay sao?”
Tần Nghi đột nhiên hỏi:
“Nếu nàng gặp được một nhân vật lớn, có thân phận thật cao quý… đúng vậy, so với phụ thân Sở Tĩnh của nàng còn cao hơn. Nguyện ý giúp nàng thì sao?”
“Người ta chịu giúp ta, ta có thể nhận hay sao?” Sở Cẩm Dao miết khẽ ngọc bội, nói tiếp, “Ngươi vừa tới nhân thế, ta biết có suy nghĩ một bước lên trời. Nhưng mà ta nói nha, ý nghĩ này không tốt đâu. Núi sập mỗi người đều tự chạy, không thể đem hi vọng của mình ký thác lên người khác được. Cho dù người ta có quyền cao chức trọng cũng vậy. Xem ra ta phải trông chừng thật kĩ, nếu không trong lúc ta không chú ý, có người bán Tề Trạch không chừng.”
“Chỉ bằng nàng?”
“Ai… làm sao không được chứ. Ai ta không dám nói, nhưng bảo vệ Tề Trạch, ta dư sức.”
Tần Nghi cười nhẹ một tiếng. Sở Cẩm Dao xem như không nghe tiếp lời:
“Về sau phải nghe lời ta, nếu không ta liền mặc kệ không quản.”
Tần Nghi cảm thấy buồn cười, sau khi cười đủ rồi không sửa lại lời Sở Cẩm Dao, mà nói sang chuyện khác, “Ta không phải là người mới tới trần gian, rốt cuộc người như nàng có biết nói chuyện không thế?”
“Ta chỉ muốn tốt cho Tề Trạch thôi.”
Sở Cẩm Dao sợ Tần Nghi nghĩ ra cái ý tưởng biến thái nào đó đi đường tắt, ở trước mặt người ta thi triển thần thông, sau đó hại mình…
Tần Nghi cười nhạo.
“Nàng còn lo cho ta… Vân Cẩm kia nàng thích thì cứ dùng tốt đi, tiền bạc và tỷ tỷ của nàng, không cần nàng nhọc lòng.”
Hắn dùng khẩu khí hứa hẹn này thật lớn. Sở Cẩm Dao cảm thấy buồn cười, nhưng mà không muốn làm hắn nản lòng mới mỉm cười thuận thế theo:
“Được rồi, vậy ta sau này phải dựa vào Tề Trạch rồi.”
Sở Cẩm Dao chỉ là thuận miệng đùa vui, sau đó đã quên. Tần Nghi lại không phản bác, nên Sở Cẩm Dao cũng không rõ hàm nghĩa của câu vui đùa này.
Chuyện của Tô Tuệ cũng không phải ngày một ngày hai giải quyết được, Sở Cẩm Dao vừa về nhà, trong nhà còn chưa đứng vững gót chân, làm sao có thể đưa tay giúp đỡ bên ngoài được. Bởi vì đồ của nàng không thể truyền ra ngoài Hầu phủ được, sẽ rước lấy nhiều phiền toái. Sở Cẩm Dao hiểu rõ đạo lý này, muốn đưa cho Tô Tuệ không được, tích cóp tiền từ từ cũng không được. Nàng chỉ có thể theo Tần Nghi học lễ nghi mà thôi.
Kỳ thật người trong thiên hạ giai cấp nào cũng có liên quan, Sở Cẩm Dao bước đầu còn chưa biết gì nhưng vẫn nắm được điểm quan trọng. Hiện tại còn có Tần Nghi đề điểm bên cạnh, làm Sở Cẩm Dao chẳng mấy chốc nắm được tất cả. Hơn nữa lễ nghi như này, người ngoài có chỉ đạo bao lâu chẳng bằng người trong nghề một câu chỉ dẫn. Tần Nghi có đôi mắt cực kì nghiêm khắc đề điểm, mà Sở Cẩm Dao lại chăm chỉ học tập, mười ngày qua đi… Sở Cẩm Dao có thể làm đâu ra đó rồi. Ngay cả trong phòng Triệu phu nhân, nha hoàn nhìn thấy Ngũ Tiểu Thư cũng cảm giác nàng thay da đổi thịt. Tuy rằng quy củ còn chưa bằng mấy vị tiểu thư, nhưng phong phạm đã có rồi.
Còn trang điểm phục sức này nọ, nữ nhi vốn trong chuyện này có sẵn tài năng rồi. Chẳng bao lâu, Sở Cẩm Dao đã nắm trong lòng bàn tay phấn son đủ cả, thậm chí Tần Nghi nhìn cũng phục không thôi.
Trải qua thời kì gian nan thích ứng, Sở Cẩm Dao bước chậm trên hành lang, rẽ vào góc chiết trong phủ hầu môn, cuối cùng cũng không cảm thấy phù phiếm nữa. Quá trình đau khổ này, mẫu thân không quan tâm nàng, phụ thân cũng chẳng thấy người đâu. Những người thân nhân khác cũng chẳng quen nàng nên không buồn giúp nàng, chẳng bằng người mới gặp mấy ngày Tần Nghi.
Sở Cẩm Dao từ trước đến giờ luôn mong mình có thể gần gũi mẫu thân, nhưng mẫu thân đến một ánh nhìn còn chẳng buồn cho nàng. Khi Sở Cẩm Dao trải qua thời kì lột xác rồi, chẳng còn sự ngưỡng mộ với Triệu phu nhân nữa. Bởi vì giai đoạn nàng mong mỏi có mẫu thân bên cạnh, đã qua rồi.
Sở Cẩm Dao mặc một chiếc áo ngắn cổ cân màu lục, bên dưới là váy triền hoa màu lục nhạt. Chân mang dày có điểm lông thỏ, bước đi chậm rãi hướng tới Triều Vân Viện, mắt nhìn thẳng, bả vai thẳng. Lưng eo đều thẳng tắp tiêu chuẩn, mỗi bước chân đều đặn không xa chẳng gần, không nhanh chẳng chậm, vững vàng mà dịu dàng. Sau khi vào cửa, bà tử nha hoàn trong viện đều ngừng tay vấn an Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Dao hơi ngừng bước, gật đầu mỉm cười với họ.
Theo cách Tần Nghi chỉ, Sở Cẩm Dao mỉm cười cũng không quá tươi, cười rất nhẹ nhàng. Nhưng mà đôi mắt nàng đen nhánh, mấy ngày nay ăn uống điều độ khiến cả người có da có thịt, trên gương mặt trắng bóc như trứng gà khi mỉm cười cả gương mặt bừng sáng lên. Sườn má nhú hai lúm đồng tiền nho nhỏ, quả thật ngọt đến tâm khảm.
Bà tử nhìn thấy Sở Cẩm Dao cũng vui vẻ ra mặt, nếp gấp trên mặt cũng vì tươi cười mà lộ rõ ra. Ngũ tiểu thư tuy rằng thân thế rất đáng thương, nhưng là người thích cười. So với Tứ tiểu thư dễ dàng tiếp xúc hơn. Người già so với nam nhân yêu thích không giống nhau, các bà là thích kiểu tròn tròn, vóc dáng cao cao, lại thích cười như Ngũ Tiểu Thư.
Nàng chào hỏi hết mọi người, rèm cửa cũng đã xốc lên. Thu Diệp lộ ra nửa người, cười nói:
“Nghe thấy tiếng cười xa xa là biết Ngũ tiểu thư đến rồi, tiểu thư mau vào đi.”
Sở Cẩm Dao vẫn duy trì ý cười, không nhanh không chậm đi qua hành lang vào bên trong. Khi vào cửa, nàng hơi nghiêng người né rèm cửa rồi nhanh chóng thẳng người. Trong quá trình này Sở Cẩm Dao vẫn duy trì cổ thẳng, không cúi đầu sợ đụng đầu gì cả. Thu Diệp thấy như vậy thì thầm cảm thán, Ngũ tiểu thư vừa về nhà tuy rằng luống cuống,về tình có thể thông cảm nhưng không phải tính cách phóng khoáng, nhưng giờ nhìn chỗ nào có thể thấy được con người rụt rè sợ sệt lúc trước? Cho dù là thứ nữ của đại phòng cũng không thể làm được hòa thuận vui vẻ mỉm cười, tư thái đĩnh đạt ung dung nhường này.
Nhìn tinh thần như vậy, mới là khí độ quý nữ nên có.
Sở Cẩm Dao từ ngày có Tần Nghi dạy học, thì không đến sớm thỉnh an nữa. Mình vất vả nhường ấy, người khác còn không nhớ nàng, vậy còn làm khó mình làm chi? Nàng giống như Sở Cẩm Diệu, Sở Cẩm Nhàn, mỗi ngày đến không quá sớm lúc Triệu phu nhân còn chưa rời giường. Tới sau đó cũng không cần chờ lâu.
Nhưng mà hôm nay, Sở Cẩm Dao vào phòng liền lắp bắp kinh hãi, phụ thân cũng đang ở đây?
Nhìn thấy Trường Hưng Hầu, Tần Nghi trong lòng động một chút. Hắn quên mất, mùng một mười lăm nam tử đều ở trong phòng chính thất. Sở Cẩm Dao tuần đầu tháng giêng trở về, hai tháng mùng một không biết vì sao Sở Tĩnh không ở trong phòng chính thất, làm Sở Cẩm Dao mất một tháng mới biết được quy củ này, thứ gọi là ‘Thể diện chính thất’
Tần Nghi âm thầm nhẩm tính, Sở Cẩm Dao về nhà một tháng, hắn hôn mê bất tỉnh cũng đã một tháng. Một tháng rồi… Tần Nghi chưa bao giờ nói ra, nhưng trong lòng cũng khỏi nóng nảy. Một tháng không tỉnh, cho dù bên ngoài đều là thân tín cũng khó lòng mà che đậy. Hắn nhất định phải nghĩ biện pháp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT